Khúc Yên nhìn anh mỉm cười, so với pháo hoa ấy còn rực rỡ hơn :Năm mới vui vẻ.
Thẩm Tây Thừa ôm eo cô, nhìn cô cười dịu dàng.
Khúc Yên có chút kinh ngạc, không ngờ một Thẩm Tây Thừa khi cười lên lại đẹp đến thế.
Cô nhón chân, che miệng thì thầm vào tai anh, hành động vô cùng thân mật :Năm sau, em vẫn muốn ngắm pháo hoa với anh.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô không trả lời, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng cưng chiều.
Thế nhưng không biết xuất phát từ đâu, trong lòng sinh ra cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có.
Cánh tay ôm qua eo kéo cô lại càng gần, như một bức hoạ trừu tượng trên trời bắn pháo hoa, bên dưới là một cặp đôi nhìn nhau đầy tình ý mật.
Xung quanh những người khác đều đang phấn khích xem pháo hoa, chỉ có họ trong mắt là có đối phương.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tây Thừa lại cúi xuống hôn cô.
.
Sau màn bắn pháo hoa Ôn Thành Uy chuyển một số tiền vào tài khoản riêng của cô, Khúc Yên nhận được thông báo liền kinh ngạc nhìn ông :Cha, không phải là quá nhiều rồi sao? Chưa kể cha còn cho con thẻ..
Ông cười nhạt, ôn nhu cười :Không nhiều không nhiều, tiền lì xì cho con.
Đương nhiên sẽ chuyển vào tài khoản riêng của con.
Khúc Yên cười tinh nghịch, tiến đến nói cái gì đó vào tai ông làm ông cười đến vui vẻ, lập tức chuyển một số tiền nữa vào tài khoản của cô.
Cô chúc rằng, cha mẹ có thể tái hợp lại.
Mãi mãi hạnh phúc.
Khúc Nhã Tinh cũng đã có chuẩn bị một phông bao lì xì, mỉm cười đưa cho cô :Chúc mừng năm mới, sang năm càng nhiều may mắn, có quý nhân phù trợ.
Khúc Yên mỉm cười, nhận lấy rồi cũng chúc tết lại bà.
Họ ngồi trên sofa xem chương trình tết, xem xong thì đều lên phòng rồi đóng cửa lại.
Chưa đầy nửa tiếng cửa phòng cô đã bị đẩy ra, Khúc Yên vẫn còn chưa ngủ, vẫn đang trả lời tin nhắn trên vòng bạn bè.
Lúc cô trả lời tin nhắn xong nhìn lại thì thấy Thẩm Tây Thừa đang ôm gối đi tới, cô lại thấy kiếp này mình đúng là nợ anh, thế nào cũng không thoát.
.
Mùng một mọi người đều chơi đùa vui vẻ ở sân golf.
Duy chỉ anh và cô là ngồi ở xích đu tận hưởng gió xuân đầu năm ở sau vườn.
Lâu lắm rồi cô mới cảm thấy thoái mái thế này, nhắm mắt lại là liền có thể ngửi được mùi hương của thiên nhiên vô cùng thoải mái, đầu óc cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn đi, mấy tháng nay cô gấp rút học chương trình mới, giờ thì mọi áp lực dần dần được buông bỏ hết.
Khúc Yên mở mắt ra, đột nhiên nghĩ đến..nếu khi cô thi đại học xong sẽ du học.
Thế còn anh, anh không sao chứ? Đợi cô hay là..
Khúc Yên nhìn bầu trời trong xanh trên cao, thở dài một cái :Mẹ muốn em học Kinh Tế, cha thì lại hy vọng em theo ngành Khoa Học Công Nghệ Cao.
Trong giọng của cô mang một cảm xúc buồn không ai thấu.
Tuy gương mặt vẫn thanh thanh đạm đạm nhưng giọng nói không giấu nổi sự chua xót.
Thẩm Tây Thừa nhìn xuống, hàng mi dài của cô như cánh bướm đen đang chuyển động, mang một loại mị lực hút người.
Trong lúc nhất thời Thẩm Tây Thừa không rời mắt được, một lúc sau mới có thể tự kéo mình về hiện tại.
Hỏi :Thế còn em?
Khúc Yên chớp mắt, khó hiểu nhìn anh :Em cái gì?
Anh nhìn cô :Em thích học gì?
Cơn gió đầu xuân thổi tới có mang theo hơi sương lạnh rất lạnh, gương mặt và vành tai cũng bị lạnh cho đỏ lên, cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau, giống như mọi vạn vật đều vì họ mà ngừng lại, chung quanh không hiểu tại sao lại trở nên yên tĩnh.
Có lẽ đó chỉ là cảm nhận của cô.
Cô không ngờ anh lại hỏi thế, cô nhìn những áng mây trắng tinh trên cao, nhẹ nhàng lại tự do tự tại.
Cô cười nhạt :Dường như em không hề thích cái gì hết.
Em chỉ biết học xong cấp một sẽ đến cấp hai, học xong cấp hai sẽ lên cấp ba.
Cô mím môi, nói tiếp :Em không có tài năng thiên bẩm, cũng như từng rất ghét học.
Em chưa từng định hướng mình sẽ chọn ngành gì, em là con một.
Sau này không thể tránh khỏi việc cha mẹ nhường quyền thừa kế công việc cho em.
Thế nên là..em chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích gì, vì có thích em cũng chỉ có yêu thích, không thể thực hiện.
Tự ti rồi à? Em rất giỏi nhạc cụ, anh thấy rõ là em rất thích nó.
Cô cười nhạt :Lúc đầu không thích.
Vì chỉ có khi học đàn em mới có không gặp những gia sư.
Sau này học lâu em mới thật sự thích, nhưng lúc đầu em không phải vì thích mà học, vì để tránh phải học quá nhiều khi về nhà thôi.
Anh biết không, mẹ từng lắp camera giám sát trong phòng em suốt từ cấp một đến cấp hai.
Cảm thấy phòng mình cũng không phải phòng mình, nơi riêng tư cũng không còn riêng tư.
Nhiều lúc mẹ bắt em học rất nhiều.
Nhất là gần cuối cấp hai hầu như em phải học đến hai, ba giờ sáng.
Bà ấy muốn em được tuyển thẳng vào ngôi trường cấp ba đứng đầu nước Mỹ.
Em cũng không muốn phụ sự kỳ vọng của bà ấy.
Vào được ngôi trường ấy với thành tích tốt, thế nhưng bà ấy cũng không thèm khen em câu nào.
Cũng không nghĩ tới vì tức giận mà em đập phá camera trong phòng.
Anh nói xem.
Cuộc đời em đã bị mẹ sắp đặt thế thì em còn mơ tưởng vì tới ước mơ nữa.
Nhưng ít ra nhờ những thời điểm hà khắc ấy mà thành tích em không trở quá tệ trong trường trọng điểm.
Cũng nhờ thế mà em được ưu tiên rất nhiều.
Đúng là sau này em nghĩ lại, không còn giận bà ấy như lúc đầu, em còn phải mang ơn vì mẹ đã làm thế với em.
Nên là, em quyết định sẽ học hai ngành chung một trường.
Học một ngôi trường Đại Học hàng đầu ở Anh.
Anh im lặng một lúc, gương mặt tuấn tú trở nên căng thẳng, ấn đường nhíu nhẹ có chút phức tạp, trên người toả ra một mùi hương thơm mát mẻ nhưng khí tràng của anh quá mạnh mẽ làm cô cứ nghĩ mình vừa nói sai cái gì.
Em quyết định vào đó? Giọng anh lạnh lùng vài phần hỏi.
Cô ngây ngốc gật đầu :Em học nhiều như thế cũng chỉ vì muốn vào đó.
Vào đó chính là ước mơ của em.
Nhìn đến gương mặt trước mặt, sắc mặt anh âm trầm đến mức đáng sợ.
Đôi mắt sắc bén nhìn cô :Thế nên em nói mấy thứ này là vì muốn chia tay anh? Muốn chấm dứt trước mối quan hệ này đúng không?
Cô còn đang thất thần với lời anh nói thì anh đột nhiên túm chặt cổ tay cô, ánh mắt nhiễm bảy phần sắc bén đến đòi mạng người.
Từ cổ tay truyền đến cơn đau nhứt.
Cô hơi hoảng sợ, chớp chớp mắt, lắp bắp nói :Không có..em chỉ nói thế thôi mà.
Khí tràng anh quá mạnh, cảm giác không khí đang bị rút không thể thở nổi, là loại cảm giác dù có không khí nhưng hít thở vẫn không thông, anh của hiện tại đáng sợ như cái lần nổi điên trước đó.
Thẩm Tây Thừa nhìn đôi mắt xinh đẹp long lanh có hồn của Khúc Yên, muốn mắng chửi những cuối cùng lời muốn nói ra cứ thế nghẹn ở cổ họng.
Cuối cùng vẫn là không nỡ mắng chửi cô, anh sợ cô sẽ thật sự khóc.
Anh nghiến răng, lời nói thốt ra từ khẽ răng, lạnh lùng như bá đạo không cho người khác định đoạt :Tốt nhất là như vậy.
Một khi đã xác định mối quan hệ với anh đừng nói là chia tay, dù em có đá anh cũng vô dụng.
Khúc Yên, tuổi của anh gấp đôi tuổi em, muốn tính kế rồi à chia tay.
Em đợi thêm hai mươi năm nữa đi!
Bất quá là cô đã hiểu lời anh nói, gương mặt mơ hồ đột nhiên cười nhẹ, tên đàn ông này nhìn có vẻ rất hung dữ nhưng lại không nỡ đánh cô, gan cô vì thế cũng lớn hơn rất nhiều, cũng biết cách dỗ ngọt khiến anh vui vẻ.
Cô vươn tay tới ôm lấy mặt anh, ngọt ngào nói :Được rồi, thế thì sao này một tất em cũng không xa anh, có được không?
Anh vẫn còn nghi ngờ cô, nhưng sát khí trên người đã giảm xuống, đôi mắt sâu thẳm đã dần bình tĩnh trở lại :Đây là em nói.
Khúc Yên gật đầu, giọng ngọt ngào như dỗ dành trẻ con :Rồi rồi.
Là em nói, là em nói.
Anh bế cô đặt lên đùi mình.
Chết tiệt, chỉ vừa nghĩ đến cô muốn rời xa anh thôi là anh đã khó chịu đến mức sắp mất khống chế.
Nếu thật sự chuyện đó xảy ra..anh không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...