Hai tiếng sau thì cả Tô Nhiên Nhiên và Nhan Tịch Nghi đều ngủ cả, Khúc Yên nhìn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt Nhiên Nhiên, nhẹ tay kéo lại màn che, lấy di động ra định nhắn cho Thẩm Tây Thừa nhưng lại nghĩ giờ chỗ anh chắc cũng đã tối nên đành thôi.
Lục Minh ngồi đối diện nhìn bài tập Toán hơi nhíu mày lại, ngước lên nhìn Khúc Yên, đôi môi cậu mím lại có chút đắn đo.
Bạn học Khúc Yên.
Lục Minh lạnh nhạt gọi.
Khúc Yên nhìn di động sau đó ngước lên nhìn Lục Minh, im lặng đợi cậu ta nói tiếp.
Lục Minh cúi đầu dùng bút chì khoanh một câu hỏi, đưa tài liệu sang cho Khúc Yên, nghiêm túc hỏi:Cậu có từng gặp câu giống vậy chưa?
Khúc Yên cúi đầu nhìn, gật đầu:Từng gặp.
Rõ ràng cậu ta là thi Toán chương trình mười hai nhưng không hiểu sao lại đưa Toán chương trình mười một cho cô, cô dù khó hiểu nhưng vẫn biết họ không thân thiết, tháng công bố điểm thi đầu tiên Lục Minh còn nhìn cô với vẻ thù địch.
Vẫn im lặng là tốt hơn.
Khúc Yên nhìn dáng vẻ xấu hổ của Lục Minh, nhưng loại xấu hổ ấy là vì cảm thấy thua kém Khúc Yên, mí mắt cậu ta rũ xuống.
Nhỏ giọng hỏi:Có thể giúp không?
Khúc Yên lấy viết từ túi bút của mình, nhận quyển vở mỏng từ tay Lục Minh bắt đầu giải bài, tất cả những bài nâng cao khó hiểu không nắm chắc, cô đều dùng cách đơn giản nhất giải thích cho cậu ta nghe, giải thích kỹ càng, rõ ràng rành mạch.
Ngày bình thường Lục Minh tiếp thu bài rất nhanh, thêm với cách giảng dạy của cô càng thêm ăn khớp, câu ta nhìn cách làm rồi lại ngước nhìn cô.
Dù rất ngắn gọn nhưng hầu như đều là cách giải chuyên môn sâu, nếu thật sự không nghe hiểu chắc chắn sẽ giống như lạc trong sương mù.
Thẩm Tây Thừa ở Anh cùng với kiến trúc sư nổi tiếng đã ký hợp đồng với Tập Đoàn Conal lên bản kế hoạch, đến khi gần cuối tháng mười bên Bộ Xây Dựng của chính phủ đã bắt đầu tiến mua vật liệu xây dựng và thi công tại một bãi đất trống rộng lớn, anh còn phái không ít người luân phiên nhau đến giám sát toàn bộ quy trình kỹ thuật của dự án.
Chắc không gần đến một tuần là anh đã có thể trở về.
Sau khi gần đến hết giờ làm, Phó Văn đến văn phòng của anh:Tổng Giám Đốc Thẩm, bên Bộ Xây Dựng đã đang bắt đầu thực hiện.
Anh định ở lại hay trở về vậy?
Thẩm Tây Thừa điềm tĩnh thản nhiên nói:Về.
Phó Văn nhớ lại lời chiều hôm qua Lục Thành đã nói về nữ nhân ấy, anh ta cười lấy lòng Tổng Giám Đốc Thẩm lạnh lùng đang ngồi trên ghế Chủ Tịch, khí thế uy nghiêm lại cao ngạo như bậc bề trên, anh ta hơi nhếch khoé môi:Tổng Giám Đốc Thẩm, không ngờ đó nha, một người như anh cũng có ngày sa vào lưới tình, trước đó ở Anh cũng không thấy anh đề cập đến vấn đề yêu đương.
Tôi với Thư Ký Lục còn cả cược rằng anh sẽ đơn độc tới già hoặc là tìm tình nhân, vượt quá suy nghĩ hơn là anh có hứng thú với đàn ông.
Thật sự hôm qua tôi rất bất ngờ, giờ vẫn có chút chưa tin được.
Một Tổng Giám Đốc một thân quý như ngọc, đẹp trai lại tài giỏi thì không thể tưởng tượng bộ dạng khi yêu sẽ trông như thế nào.
So với Lục Thành thì Phó Văn là người có quyền lực chỉ đứng sau anh, Phó Văn cũng là người đồng cam cộng khổ với anh rất nhiều năm, anh từ lâu đã sớm không xem Phó Văn là người dưới tướng mình mà đã xem là anh em thân thiết, lâu lâu anh ta cũng sẽ đùa giỡn với anh vài câu chứ không khuôn khổ quá nghiêm túc như Lục Thành.
Thẩm Tây Thừa híp mắt lại, bộ dạng trầm ổn đoán không ra cảm xúc gì khác thường, nhiệt độ vẫn hai mươi lăm độ nhưng toàn thân Phó Văn khẽ lạnh đến rét người.
Anh không nói gì, cũng biết sớm muộn gì mấy người này sẽ biết nhưng không ngờ lại biết đến sớm thế này.
Anh cất giọng lạnh lùng:Tối nay tăng ca cùng tôi đến mười giờ.
Phó Văn đột nhiên không còn cười nổi, bị cái thứ này nghẹn còn to hơn việc anh yêu đương, anh ta khó khăn gấp gáp nói:Tổng Giám Đốc Thẩm..
Mười một giờ.
Anh không lạnh không nhạt nói.
Phó Văn trợn mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, há miệng thở dốc:Cái gì? Tổng..
Mười hai giờ.
Phó Văn lựa chọn im lặng, nói thêm một câu nữa anh ta không chắc hôm nay mình còn có thể về được nhà nằm nghỉ ngơi đâu.
Đúng là vẫn không nên trêu chọc Tổng Giám Đốc Thẩm.
Sau khi đến Thành Phố Lâm, có đoàn xe đến rước họ rồi đưa học sinh đến khách sạn tạm ngủ một đêm, khi phát xong thẻ phòng thì giáo viên có căn dặn giữ thẻ dự thi và di động, thẻ dự thi dùng để tham gia cuộc thi, còn di động là nếu đi lạc lập tức gọi báo cho họ ngay.
Vì không thể cứ cấm túc học sinh cứ ở một chỗ vào giờ trưa thế này, chắc chắn sẽ có không ít học sinh tìm chỗ vui chơi và ăn uống cũng nên.
Khúc Yên và Tô Nhiên Nhiên dựa theo số phòng mà chia nhau tại thang máy.
Khúc Yên thấy tới số tầng, rồi nhìn Tô Nhiên Nhiên:Cậu vào phòng tắm rửa đi, xong sau đó mình đi ra ngoài ăn.
Tô Nhiên Nhiên gật đầu:Thế cũng được, vậy tớ đi nhá! Gặp lại sau.
Cửa thang máy mở ra, cô ấy cũng bước ra ngoài, quay lại chào Khúc Yên.
Khúc Yên cười nhẹ giơ tay lên chào, cửa thang máy cũng từ từ kép lại.
Xác định đến đúng số phòng Khúc Yên dùng thẻ mở cửa, bên trong đã có một thiếu nữ khác đang ngồi trên giường.
Khúc Yên không nói gì, thì ra là phòng đôi.
Cô nàng bên trong nghe tiếng động cũng ngước lên nhìn, nhìn thấy gương mặt Khúc Yên động tác thoa son bỗng dừng lại.
Mở to mắt nhìn cô.
Khúc Yên bước vào, đi tới giường trống còn lại để balo xuống.
Mỉm cười với người ngồi đối diện:Xin chào.
Cô gái ấy khẽ hít một hơi sâu, cứng ngắt giơ tay run nhẹ chỉ về hướng cô:Cậu là Khúc Yên lớp 11 Ban A của trường Nhất Trung, đúng không?
Cô khẽ nhíu mày lại, có chút không được tự nhiên, nhìn đến đồng phục trên người cô ấy thì liền biết cô và cô ấy không chung trường.
Tầm mắt cô lại nhìn đến gương mặt cô gái kia, đáp:Có gì không?”
Cô gái kia dù đã biết nhưng lúc này vẫn rất kinh hãi:Trời ạ! Cô ấy cảm thán một phen.
Cậu biết tôi à? Cô hỏi.
Cô gái kia gậy đầu, vui vẻ nói:Đương nhiên là biết, trường tôi cách trường cậu khoảng hai trăm ki lô mét đấy, danh tiếng của cậu đã đồn đến tận trường tôi rồi.
Không ngờ tôi không những gặp cậu ngoài đời mà còn có thể trò chuyện và ở cùng phòng với cậu nữa.
Tôi thật hạnh phúc.
Khúc Yên ngồi xuống giường:Đồn cái gì về tôi thế? Tôi không rõ nữa, ở trường tôi không có nghe cái gì?
Cô gái kia cười hì hì trông rất ngốc nghếch:Thì cậu là Thủ Khoa Toán và Tiếng Anh trong tháng thi vừa rồi trong tỉnh, mấy trường gần Nhất Trung ít nhiều cũng nghe đến tên cậu, trường tôi là gần nhất nên biết nhiều thông tin hơn, ai cũng bảo cậu rất xinh và học cực kì xuất chúng, không ai có thể địch nổi.
Lúc đó trường tôi giỏi lắm thì Toán cũng chỉ 132 điểm, nào có điểm cao như cậu.
Cũng có rất nhiều người của trường tôi đem cậu ra làm chủ đề bàn tán, chưa được bao lâu thì nghe đâu cậu có bạn trai rồi, nam sinh trường tôi đều như ôm hận vì không thể giành được người đẹp, cứ như bị thất tình vậy, ủ rủ cả mấy ngày.
Khúc Yên nhướng mi, cười nhẹ:Cảm ơn lời khen của cậu.
À mà, cậu tên là gì? Khúc Yên vừa lấy đồ để thay vừa hỏi.
Cô gái đó hai má vì kích động mà hơi đỏ hồng:Cứ gọi tôi là Nam Hoa là được.
Cô gật đầu, cười nhẹ xem như đã hiểu:Được, Nam Hoa.
Nghe cô gọi tên mình, Nam Hoa sướng đến run cả người, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Khúc Yên không nhìn thấy ánh mắt đó, nếu cô mà nhìn thấy chắc chắn sẽ tự tưởng tượng mà mình đã trở thành ngôi sao thần tượng.
Nam Hoa liếm môi, do dự nhìn cô gái đang lấy quần áo:Khúc Yên, nhà cậu rất giàu đúng không?
Một giây sau, động tác trên tay cô hơi dừng lại.
Ánh mắt cũng tràn ra một chút khí lạnh nhàn nhạt, cụp mắt đáp:Ừ.
Cô mở balo lấy quần jean và áo thun trắng ra, đem balo vào nhà tắm.
Nam Hoa khó hiểu hỏi:Cậu đem balo vào đó làm gì thế?
Khúc Yên không quay đầu lại, thuận miệng đáp:Mỹ phẩm tôi khá nhiều, cầm vào không hết.
Nam Hoa nghe xong, cũng tưởng là thật nên không hỏi gì.
Nhưng lý do thật sự là cô vẫn không thể tin tưởng người bạn quá nhiệt tình như thế, càng nhiệt tình khi lần đầu gặp cô lại càng bất an.
Ngộ nhỡ cô đi tắm thì Nam Hoa lục lội balo cô, lấy bóp tiền hoặc là thẻ học sinh cô thì sẽ như thế nào.
Dù có chút quá đa nghi nhưng cô vẫn đề phòng thì hơn.
Đem tất cả vào trong phòng tắm, như thế cô mới thấy an toàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...