Dòng Chảy Tình Yêu
Anh gọi đây là nhà ăn không sai, nó rất rộng, bàn ăn lại vô cùng dài như một bữa ăn dành cho Đại Gia Đình năm mươi người, bàn cây đắc tiền và những chiếc ghế được dát vàng lên đó.
Nhà bếp không có ai ngoại trừ hai người bọn họ, Khúc Yên nhìn ra được sự sang trọng và lịch lãm giúp nâng tầm sức hút cho không gian để mang đến một nét đẹp có thể vượt qua mọi giới hạn đẳng cấp.
Nhìn không khác gì nơi dành cho hoàng tộc hoàng gia sinh sống.
Tủ bếp rất lớn, nói muốn to gấp hai lần nhà cô ở Mỹ, tủ bếp màu đen sang trọng sạch sẽ, ngăn nắp nhưng có lẽ là do nhà ăn quá lớn nên cô thấy một sự cô đơn lạc lõng nào đó khi ở đây.
Trên bàn có rất nhiều món ăn đã mang ra sẵn.
Cô còn thấy được hơi sương từ trong tô canh thổi lên khí nóng.
Thẩm Tây Thừa kéo ghế cho Khúc Yên ngồi, còn anh thì ngồi ở vị trí chính giữa đầu bàn.
Nhìn Khúc Yên cong nhẹ môi.
Thất thần cái gì? Anh hỏi.
Khúc Yên nhìn anh khẽ nuốt nước bọt.
Thật sự anh rất giàu.
Anh động đũa gắp thức ăn cho cô, phong thái tao nhã lại trầm tĩnh.
Khúc Yên nghiêng người về phía anh hỏi:Chú Thẩm, có phải chú định tuyển rất nhiều phi tần đến đây ở phải không?
Anh cốc đầu cô:Xem phim ít lại.
Khúc Yên ăn đồ ăn anh vừa gắp, miệng lẩm bẩm:Biệt thự lớn như thế này không cho mỹ nhân vào ở thì là gì?
Cô còn nghĩ tới cái cảnh rất nhiều mỹ nhân xoay quanh Thẩm Tây Thừa, hai nàng bóp chân, hai nàng bóp tay, một nàng bón ăn đồ ngon và rất nhiều nàng mỹ nhân sẽ đứng xung quanh nhìn Thẩm Tây Thừa với ánh mắt si mê vô độ.
Luôn muốn làm ấm giường cho anh.
Khúc Yên!
Khúc Yên giật mình thoát tim:Ca, cái gì vậy?
Thẩm Tây Thừa đanh mặt hỏi cô:Nảy giờ em suy nghĩ ling tinh gì vậy? Đến mức tôi gọi em cũng không nghe.
Khúc Yên cười hì hì gắp miệng thịt vào bát anh:Suy nghĩ xem chứa bao nhiêu mỹ nhân thì sẽ đủ
Anh nhìn cô:Mình em là đủ rồi.
Cô ngước mặt lên, có chút không tin:Em rất đắc đó, không có gì có thể khiến em ở đây đâu.
Anh để tay lên bàn, cúi thấp đầu đến chỗ cô:Một cuốn sổ đỏ cũng đủ gàng buộc em ở lại đây với anh rồi.
Khúc Yên sững sốt đến mức không nói nên lời, anh lại nói tiếp:Ngạc nhiên thế làm gì? Em vẫn chưa đủ tuổi.
Khúc Yên nhếch môi cười:Chú Thẩm thế này là muốn có vợ rồi à?
Anh không trả lời, Khúc Yên cười càng lúc càng trở nên xấu hổ.
Cúi đầu không muốn nhìn gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của anh.
Không lâu sau Thẩm Tây Thừa dẫn cô về phòng mình.
Anh quay đầu lại nhìn cô:Em ngồi trên giường đi.
Khúc Yên cười tít mắt:Quan tâm em sao? Có phải sợ em bị nhiễm lạnh không?
Thẩm Tây Thừa lãnh đạm lấy từ tủ một cái gối khác cũng giống như chiếc gối của anh trên giường.
Nhìn cô đáp:Lên làm ấm giường cho tôi ngủ.
Khúc Yên xụ mặt xuống, chán nản nhìn anh:Đúng là đáng ghét.
Nói xong lại leo lên giường, dựa vào đầu giường mà lấy laptop từ túi đeo ra.
Thẩm Tây Thừa đem chăn che lại chân cô:Có muốn thay đồ không?
Khúc Yên nghiêng đầu nhìn anh, rồi lại nhìn xuống người mình:Không sao, mai em về nhà rồi thay luôn.
Anh cũng không ép cô mặc thứ mình không thích, nhìn cô đang chăm chú ghi chép gì đó vào vở bài tập cũng không có ý làm phiền cô.
Khúc Yên đột nhiên ngước lên nói với anh:Anh có bận gì thì giải quyết đi nhá, em không làm phiền.
Thẩm Tây Thừa lại giường lấy laptop từ dưới gối mình lên, ngồi cạnh Khúc Yên.
Im lặng mà xử lý công việc.
Hồi lúc sau điện thoại Khúc Yên có tiếng reo liên tiếp vài tin nhắn.
Khúc Yên nhíu mày vì thấy ồn ào, xem người nhắn là Bạc Kiêu nhắn vài cau hỏi thăm thì cô cũng khong vôi trả lời, bật chế độ im lặng rồi ném di động sang một bên, sau đó lại tâm trung làm bài tập.
Thẩm Tây Thừa vén tóc mai cho cô, đây là lần đầu tiên anh thấy được vẻ nghiêm túc cô trong khoảng khắc gần đến thế này.
Khí Trên người cô toả ra một loại tri thức của những người học giỏi, vừa nhìn là đã biết rất thích học tập không giống dáng vẻ bố láo đời như Ôn Thành Uy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...