Sáng thứ hai, sáu giờ bốn mươi Khúc Yên mơ màng tỉnh giấc.
Quýnh quáng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay đồ, sau đó lại vội nấu một nồi cơm điện, ấn nút sau đó soạn tập sách rồi rời khỏi nhà.
Dưới hầm gửi xe, Khúc Yên dừng chân tại một con xe Mercedes màu trắng.
Khúc Yên cười khổ sở, cha cô đúng là người đàn ông luôn dành đều tốt nhất cho cô.
Chưa tới 5 phút cô đã đến trường, cạnh cổng trường có một lối đi nhỏ chỗ dành cho bãi đậu xe ô tô.
Khúc Yên bước xuống xe đi tới cánh cửa cuối gara đậu xe, mở cửa tiến vào sân trường.
Khi vào lớp, có vài người đưa mắt nhìn ra phía cửa mỉm cười với cô.
Khúc Yên cũng cười lại xem như chào hỏi.
Đi tới cuối lớp kéo ghế ra ngồi, Tô Nhiên Nhiên cười nhẹ với cô:Chào buổi sáng, Khúc Yên.
Khúc Yên nhìn cô ấy rồi cười:Chào buổi sáng, Nhiên Nhiên.
Trên bàn cô đã có để sẵn một ly trà sữa.
Khúc Yên cũng xém quên mất, Nhan Tịch Nghi đang ngồi chơi game thì ngẩn đầu quay lại phía sau nhìn cô lên tiếng:Quà đền bù đấy.
Khúc Yên nhìn lại, khẽ bật cười:Cảm ơn Tịch Nghi.
Cô đặt balo treo lên móc cặp da, Tô Nhiên Nhiên cầm di động hướng về phía cô:Thêm Wechat với tớ không?
Khúc Yên cong môi rồi nhận lấy di động cô ấy.
Tiếng chuông vào học reo lên, tiết đầu tiên là tiết Toán, một giáo viên nam bước vào, trên người mặc áo sơ mi trắng quần tây đen nhìn lớp rồi tự giới thiệu:Hôm nay là buổi học chính thức đầu tiên của lớp chúng ta kể từ ngày khai giảng.
Thầy giáo viết tên lên bảng:Thầy là Lâm Chí Phong, giáo viên dạy Toán.
Ngừng một lát rồi nói tiếp:Ít nhất sẽ dạy lớp chúng ta ít nhất là một năm.
Ai là lớp trưởng? Thầy Lâm hỏi.
Một nam sinh đứng lên, trầm ổn nhìn thầy.
Thầy Lâm hỏi:Em tên gì?
Lục Minh ạ.
Nam sinh tên Lục Minh đó đáp.
Sau đó thầy Lâm gật đầu:Năm trước bạn Lục Minh đạt điểm Toán 148 điểm, rất tốt.
Còn lớp phó? Thầy hỏi.
Tô Nhiên Nhiên đứng dậy rồi cũng nói tên mình.
Tiết học đầu tiên chính thứ bắt đầu.
Thầy Lâm bắt đầu giảng bài, ghi chép trên bảng bài học.
Cả lớp cũng chú tâm nghe giảng, Khúc Yên cũng rất tập trung mà nghe thầy Lâm giảng trên bục.
Lâu lâu còn cuối đầu ghi vào sách.
Rất nhanh tiết học đã kết thúc.
Thầy Lâm nói:Lớp trưởng phát bài tập cho các bạn về làm quen dần, ngày mai thầy sẽ gọi lên bảng vài bạn làm.
Cả lớp đồng thanh:Vâng ạ.
Lục Minh cầm bài tập trên bàn rồi phát đến cho từng người.
Tô Nhiên Nhiên dọn tập sách để ngăn ngắn trên bàn, quay qua hỏi Khúc Yên:Cảm thấy thế nào?
Khúc Yên lấy di động ra, sờ mũi mình:Tạm được.
Thật ra cô đã học hết chương trình rồi, nhưng vẫn trả lời như người mới học.
Tiết học thứ hai bắt đầu lúc chín giờ năm phút, là môn Tiếng Anh, vì là lớp giỏi nên cô giáo nói Tiếng Anh và đọc khá nhanh.
Cô để ý hình như lớp rất có ít bạn tập trung môn này, trái ngược với môn toán yên tĩnh.
Tiết này vẫn có chút ồn ào.
Gần cuối giờ giáo viên Tiếng Anh đẩy mắt kính, đóng sách lại:Lớp có bạn được chuyển vào đúng không? Là bạn nào vậy?
Cả lớp bất ngờ nhìn về hướng cô, Tô Nhiên Nhiên dùng khuỷu tay khều cô.
Khúc Yên đứng dậy.
Đôi mắt sắc bén của cô giáo dạy Tiếng Anh liếc nhìn cô đánh giá:Tự giới thiệu tên bằng tiếng anh được không?
Cả lớp ai cũng hít một ngụm khí lạnh, thầm cầu nguyện cho cô bạn xấu số của họ.
Giáo viên Tiếng Anh này được mệnh danh là phù thuỷ đối với học sinh, nếu học lớp chuyên mà kết quả không đạt yêu cầu chắc chắn sẽ không yên ổn ở lớp.
Khúc Yên mím môi suy nghĩ lời lẽ để nói, nhưng trong mắt giáo viên lại nghĩ cô không biết gì về tiếng anh, có ý khinh thường cô.
Cô giáo Tiếng Anh bèn thở dài:Cũng phải, ngồi cạnh người kém Tiếng Anh thì chắc cũng không chênh lệch mấy.
Tô Nhiên Nhiên mím môi, cúi đầu nắm chặt cây bút trong tay.
Khúc Yên có thể cảm nhận được bả vai Tô Nhiên Nhiên có chút run rẩy, đôi mắt cô càng thêm trấn tĩnh nhìn cô giáo.
Khúc Yên đột nhiên cười, nhìn xuống Nhan Tịch Nghi đang nhìn mình mà lo lắng, cô nhìn giáo viên tiếng anh.
Ung dung nhìn giáo viên, giọng tiếng anh chuẩn âm, chất giọng nhấn nhá đúng chỗ, rất dễ nghe lại vô cùng sang chảnh có khí chất:Em tên Khúc Yên, là học sinh mới của lớp 11 Ban A.
Cô giáo không thua cũng nói theo bằng Tiếng Anh:Em từng sống ở nước nào? Ở đó mấy năm rồi?
Khúc Yên mỉm cười, nói tiếp:Em đã sống ở Mỹ được khoảng mười năm rồi.
Cô giáo nhíu mày:Mười năm? Em sống tại thành phố nào khi ở đó?
Khúc Yên cười nhạo, cách phát âm của cô giáo này cũng gọi là không tệ, nhưng mà để mà nói về chuẩn thì bà cô này còn cách một khoảng xa, liền biết không phải người đã từng ở nước ngoài như lời bà ta nói.
Vậy nếu em nói thì cô có biết thành phố nào ở đó hay không? Giọng cô nhẹ bâng nhưng vô cùng lạnh nhạt xa cách.
Với cái thái độ khinh thường của cô giáo chả có lý do gì làm cô có thể tôn trọng nổi.
Lời lẽ lộ ra chút mỉa mai giống như khi nảy bà ta vừa làm.
Cô nói rất nhanh, vô cùng thành thạo khiến cô giáo không thể nói thêm một câu nào.
Làm bà ta có chút kinh ngạc đứng trơ đó nhìn cô.
Reng, reng, reng..
Tiếng chuông tan tiết reo lên kéo bà ta trở về hiện thực, xấu hổ mà chào lớp rồi liền rời đi.
Trước khi đi còn không quên nhìn cô thật lâu, Khúc Yên không có động thái gì.
Cười nhẹ chào cô giáo như mẹ hiền của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...