Đóng cửa quyển nhật kí, khoé môi Thẩm Tây Thừa vô thức cong lên.
Ánh mắt trong cũng tràn đầy tình yêu màu hồng.
Anh để lại vị trí cũ, trong đầu có vài vấn đề đã được làm rõ, hiểu rõ tại sao cô sợ Khúc Nhã Tinh đến mức đến cả ngủ còn biến nó thành ác mộng.
Khúc Nhã Tinh thật sự đã biến thành một bà mẹ ác độc trong lòng Khúc Yên rồi.
Đối với cô.
Khúc Nhã Tinh chính là cái gai lớn nhất trong lòng cô.
Những nét bút cô viết rất đậm, như là đã đè lực rất nặng.
Trên những dòng chữ đó có cả sự bi ai thống khổ của cô, có rất nhiều chữ bị lan mực ra, chứng tỏ cô đã khóc trong khi viết lại nhật kí.
Thẩm Tây Thừa lưu nhớ vài chi tiết quan trọng.
Ngày 20 tháng 9, chính là sinh nhật Khúc Yên.
Anh phát hiện hôm nay đã là ngày 2/9 rồi, chỉ còn hơn khoảng hai tuần là đã đến sinh nhật cô.
Anh vô thức xem đó là ngày quan trọng.
Cũng không nghĩ đến món quà nào để tặng cho cô.
Khúc Yên chính là tiểu thư của gia đình giàu có, đã thế cô lại là con một.
Nên không thiếu bất kì thứ gì.
Tài sản của cả cha lẫn mẹ là một khối tài sản kếch xù, một gánh nặng vô hình đè lên vai Khúc Yên trong tương lai, tương lai đã bị định đoạt.
Anh soạn lại đống sách mà nhà trường mới phát lại cho cô, xếp lại ngay ngắn đồ trên bàn rồi trở về Bắc Thành.
Tại khu quân sự.
Khúc Yên và cả lớp theo sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm cầm balo cùng đồ dùng ngay lối thẳng hàng nối đuôi theo sau giáo viên Hạ.
Khi đứng trong sân chạy bộ của khu quân sự thì những giáo viên cũng nhanh chóng lên xe bus rời đi.
Theo sự hướng dẫn của sĩ quan cấp cao, toàn thể học sinh khối 11 đứng xếp hàng, khoảng trống thưa thớt để quan sát đủ rộng.
Sĩ quan đó khá đẹp trai, dáng người cũng là dạng cực phẩm, mặc trên người đồng phục quân sự lại càng có thêm sức hút, mái tóc húi cua càng làm tăng thêm sự nghiêm nghị của một người tham gia quân sự.
Thấy học sinh dù xếp hàng vẫn còn ồn ào, anh ta nói to:Các em không có tính tự giác và giữ im lặng sao?
Có tổng cộng 3 sĩ quan, nhưng anh ta lại là người lên tiếng.
Chắc chắn là người có tiếng nói nhất trong số họ.
Anh ta nheo mắt liếc quanh thấy tiếng ồn đã hết thì mới hạ giọng, vừa xoay người đi sang bên cạnh vừa nói:Kể từ hôm nay, tuần huấn luyện quân sự của lớp 11 ban A, lớp 11 ban C và lớp 11 ban 9 sẽ do thầy phụ trách.
Nói xong bên dưới bắt đầu ồn ào, có tiếng than thở cũng có tiếng bui mừng.
Khúc Yên khó hiểu hỏi Tô Nhiên Nhiên:Có chuyện gì hả?
Tô Nhiên Nhiên không dám quay đầu nhìn cô nhưng vẫn đáp:Khúc Yên nhìn thẳng, đừng nhìn tớ
Khúc Yên nghe thấy thế cũng quay đầu tiếp tục nhìn thẳng.
Tô Nhiên Nhiên hạ giọng giải thích:Anh ta là sĩ quan trẻ tuổi có chức vị cao, cũng là đội trưởng hà khắc nhất.
Lơ mơ là phạt chạy vài vòng.
Khúc Yên nghe xong thì rít một hơi thầm cầu nguyện bản thân.
Anh ta từ từ bước xuống lối đi giữa các lớp:Các em cứ gọi thầy là sĩ quan Quách.
Lúc này có một bạn học nữ đứng trước Khúc Yên vì cầm balo mỏi tay nên đặt balo xuống đất, sĩ quan Quách lên tiếng trách phạt:Ai cho em cử động?
Sau đó cũng không nói gì mà đi xuống tiếp.
Từ bên dưới truyền đến giọng sĩ quan Quách:Học cách tự lập, tự tin, tự cường.
Hiểu không?
Tất cả đồng thanh nhưng vẫn có sự uể oải trong lời nói, nói:Hiểu ạ.
Anh ta nhíu mày:Nghe không rõ, hiểu không?
Lúc này tiếng nói cũng to rõ hơn khi nãy rất nhiều:Hiểu ạ.
Anh ta bước lên trên cao nhìn xuống học sinh bên dưới:Tất cả, thả lỏng.
Khúc Yên lau mồ hôi trên trán, đem balo nặng trĩu trên vai đặt xuống dưới đất.
Tay cô chống gối, lẩm bẩm:Thẩm Tây Thừa nhét cái đống gì mà nặng khiếp thế?
Ở chỗ nào đó Thẩm Tây Thừa đột nhiên nhảy mũi, Lục Thành quan tâm hỏi:Thẩm Tổng, anh bị cảm rồi sao?
Thẩm Tây Thừa lắc đầu, sau đó nhợt nhớ tới Khúc Yên lại nhếch môi cười, có lẽ cô nhóc đó vừa nhắc đến anh.
Ở khu quân sự, sĩ quan Quách nói:Giao nộp toàn bộ đồ ăn vặt, thiết bị điện tử lên trên này.
Khúc Yên ngước đầu lên nhìn sĩ quan Quách, thở dài:Thì ra không phải anh ấy không cho mình ăn nhiều mà là không được ăn luôn.
Trời ạ, còn cái huấn luyện nào mà khổ sở thế này nữa không?
Cho các em 3 phút, giao nộp đồ cấm vào trong thùng nhựa.
Trước mặt sĩ quan Quách có 2 thùng nhựa tương ứng với 2 món đồ cấm.
Sau khi nói xong rất nhiều học sinh đã tự động giao nộp đồ lên, Khúc Yên nhìn cặp da rồi lấy ra vài món ăn vặt đem lên giao nộp, nhìn vài thanh socola trong cặp da, mím môi rồi nhân lúc sĩ quan không chú ý mà nhét nó cùng di động vào mặt đáy của balo.
Tô Nhiên Nhiên trợn mắt:Khúc Yên, cậu điên rồi! Bị phát hiện là trừ điểm đó!
Khúc Yên đưa tay lên miệng ra dấu cô ấy im lặng.
Không chỉ riêng Khúc Yên, mà rất nhiều học sinh khác cũng như thế, người nhét di động vào túi quần, người nhét đồ ăn vào trong áo.
Bên kia lớp 11 ban 9, cũng là lớp kém nhất.
Chỉ có khoảng 10 bạn là giao đồ lên thùng đựng.
Còn lại đều không di chuyển bước chân.
Một nam sinh lên tiếng:Phó Trầm, cậu có đem máy chơi game không?
Nam sinh cao ráo với ngũ quan tinh tế mà mạnh mẽ đó khẽ liếc nhìn người vừa hỏi, tóc nhuộm màu đỏ neptune lên tiếng:Có đem.
Âm sắc rất ngạo mạo, nhìn như không xem ai ra gì.
Nam sinh khi nãy háo hức cười rộ lên:Quả là Phó Ca cao tay, dù một năm rồi tôi vẫn sợ hình phạt anh ta.
Phó Trầm cười lạnh:Phó Trầm tôi không sợ.
Này, Vương Khải.
Đừng lộn xộn.
Nam sinh phía sau nhắc Vương Khải - người vừa hỏi Phó Trầm.
Đột nhiên ánh mắt phượng hững hờ của Phó Trầm liếc đến khối chuyên, sau đó dừng lại ở một bóng dáng vừa quen vừa lạ.
Ánh mắt rơi thẳng vào người Khúc Yên, nhìn gương mặt tươi cươi đó cậu ta khẽ khựng lại đôi chút, đôi mắt lạnh nhạt cũng chớp chớp vài cái có một chút ánh sáng sau đó rời mắt rất nhanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...