Khúc Yên nhanh chóng đem đồ treo lên móc, những đôi giày mới tinh cô cũng đem cất vào trong ngăn tủ dưới, cô dùng chổi quét quanh căn hộ rồi đi vào trong bếp xem xét.
Mở tủ ra không thấy bất kì thực phẩm nào, cô chán nản ra ban công ngắm cảnh.
Lúc Thẩm Tây Thừa đi ra thì mặc lại quần áo cũ, tóc còn ướt dùng chiếc khăn màu hồng lau tóc có phần không phù hợp với khí chất trên người anh.
Bước chân anh đi không tạo ra tiếng động, đi từng bước đến ban công ôm Khúc Yên vào lòng.
Khúc Yên giật mình xém tý chửi bậy, may mà anh không cố ý hù cô, anh chỉ là muốn ôm cô mà thôi.
Mái tóc anh còn vài giọt nước, những giọt nước thấm qua cổ Khúc Yên, cô quay người lại nhìn anh.
Có gì có hơi kích động, gương mặt này và gương mặt trong tấm hình tốt nghiệp không có gì khác biệt.
Rủ tóc xuống nhìn anh rất trẻ, nói anh tầm hai mươi lăm chắc chắc vẫn có người còn tin.
Nhưng về khí chất thì chửng chạc và thuần thục hơn không ít.
Lại còn rất đàn ông.
Mái tóc Thẩm Tây Thừa rủ trước trán vô cùng có sức quyến rũ, đôi mắt tuy không còn vẻ đơn thuần như trước đó nhưng vẫn vô cùng đẹp, gương mặt càng có góc cạnh rõ ràng, áo sơ mi có hơi ướt, cô có thể cảm nhận được khối cơ bắp cuồn cuộn trong lớp áo mỏng này.
Sao không lau khô tóc? Khúc Yên vừa nói vừa lấy khăn trên vai anh nhón chân lau tóc cho anh.
Cảnh tưởng này rất giống với đôi vợ chồng trẻ đang săn sóc lẫn nhau.
Gương mặt anh có tý sắc hồng, nhưng cơ thể lại rất lạnh.
Cô nhíu mày:Tắm nước lạnh sao?
Anh khẽ ừ một tiếng, sau đó ấn đầu cô vào trong ngực mình.
Tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Cô không vui nói:Em đang lau tóc!
Hơi thở anh vô cùng nặng nề, sau đó buông cô ra nắm tay cô đi vào trong.
Thẩm Tây Thừa bị Khúc Yên lôi kéo vào phòng ngủ ngồi trên bàn trang điểm, lục lấy máy sấy tóc, cắm điện rồi sấy tóc cho anh.
Đầu óc Thẩm Tây Thừa nhẹ bâng, lúc này vô cùng thoái mái, anh kéo cô lại gần kẹp cô giữa đùi mình, choàng tay ôm lấy eo cô, dựa vào người cô nhắm mắt lại.
Lúc tóc anh đã khô Thẩm Tây Thừa vẫn giữ nguyên tư thế cũ ôm cô, cô cúi xuống đầu nhìn thì thấy anh đang ngủ.
Thật sự là ngủ được với tư thế ngồi thế này sao?
Hàng mi anh lúc này khẽ chuyển động, tiếp đó chậm rãi mở mắt ra.
Thật ra anh không có ngủ, chỉ thấy ôm Khúc Yên anh cảm thấy rất thoải mái, cánh tay ở eo từ từ buông cô ra.
Đứng dậy nhìn xuống cô:Có muốn mua gì không?
Khúc Yên cất máy sấy, gật đầu:Đồ ăn để trong nhà.
Mười phút sau cả hai đến cửa hành tiện lợi gần khu chung cư, Thẩm Tây Thừa phụ trách đẩy xe đẩy đi sau lưng Khúc Yên, cô vừa nhìn vào tờ giấy ghi đầy đủ món cần mua lại thấy thứ thú vị.
Khúc Yên lùi vài bước về sau ôm lấy cánh tay anh kéo tới khu ăn vặt:Mua cái này đi.
Khúc Yên tươi cười vô cùng mong đợi.
Anh không nhìn cô, đáp:Không có trong danh sách cần tìm.
Ngay lúc anh định đẩy xe rời đi Khúc Yên lại nắm cánh tay anh ra khỏi xe đẩy, hướng tới bịch bánh bimbim ý bảo anh lấy.
Thẩm Tây Thừa nhìn xuống cô gái nhỏ đang sử dụng rất nhiều chiêu trò tuy không ngăn cản nhưng cũng không phối hợp cùng cô dùng tay mình lấy những món linh ting.
Khúc Yên cuộn bàn tay anh lại, chỉ chừa lại ngón trỏ, móc bịch bimbim rơi ra khỏi quầy đựng hàng rồi rơi xuống xe đẩy của cô.
Thẩm Tây Thừa không nói gì nhưng cũng thầm tán dương chiêu trò tinh nghịch của cô, sau đó những món đồ vặt ngón đều bị cô chiếm rơi vào trong xe đẩy, tính toán chỉ mua vài món nhưng cúi cùng vài món ấy đã đầy xe đẩy.
Thẩm Tây Thừa một tay đẩy xe, một tay khéo Khúc Yên rời đi.
Đi tới khu cần những món được ghi trong giấy.
Ể? Khoang, còn sữa chua lên men nữa!
Cô kéo xe đẩy lại, dùng ngón tay thon dài của đẩy lấy vài lốc sửa chua, milo, kẻo dẻo cũng không thể thiếu, Khúc Yên không bỏ qua món nào.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Em mua đủ chưa? Thẩm Tây Thừa nhìn lại giỏ xe chưa thấy mua món gì chính đáng, chỉ mới đến khu đồ vặt mà giỏ hàng đã sắp đầy luôn rồi.
Cô bĩu môi, sửa đúng:Là anh mua mà? Em có đụng gì tới mấy món vặt đâu? Cô giả ngu nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa híp mắt nhìn cô, ánh mắt ghim vào người cô như muốn xuyên thủng.
Khúc Yên bĩu môi cúi đầu xoắn góc áo với vẻ ân năn hối lỗi.
Thẩm Tây Thừa ôm eo cô tiếp tục đẩy xe:Sủi sảo chiên? Thích không?
Khúc Yên im lặng gật đầu.
Anh tiếp tục hỏi:Không được ăn vặt trừ cơm, hiểu không?
Anh không thể nhìn nổi dáng vẻ dè dặt lại buồn bã của cô, thật sự hết cách với cô nhóc chưa lớn này.
Khúc Yên nghe thế nhìn anh cười cười gật đầu, nhìn có chút ngốc nhưng cũng rất đáng yêu.
Anh độc ác nói:Ăn cho tới lúc lủng bao tử thì tôi cũng mặc kệ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...