Khúc Yên bị anh hôn đến không kịp phản kháng nhưng cũng không dám từ chối, tay ôm văn bản đến mức siết chặt.
Anh cuồng phong giày vò một hồi lại cắn môi cô nó chảy ra máu mới buông tha.
Môi cô đau đớn cảm nhận có gì đó trào ra, cô cong ngón tay lau môi mình.
Nhưng hành động này đối với anh lại cực kì chướng mắt, không gặp anh vài ngày là đã bắt đầu chán ghét anh rồi sao?
Đôi con ngươi anh chứa ý lạnh lẽo, bàn tay to dùng lực giữ chặt lấy cổ tay đang lau miệng của cô, lực đạo từ cổ tay từ đau ê ẩm như sắp vỡ vụn ra từng mảnh, mạch máu không thể lưu thông đang tê dại ra, cánh tay như bị anh rút hết xương, không còn cảm giác là tay mình, anh tức giận gằn giọng nói :Em chán ghét tôi?
Khúc Yên nhìn anh hốt hoảng, cả cơ thể đều bắt đầu lo lắng sợ sệt, tim đập loạn :Máu, em chỉ lau máu thôi.
Một tay anh từ trong túi lấy ra chống lên tường ngăn cản cô trốn thoát.
Khúc Yên biết anh tức giận nên giọng cô rất mềm mại, lại như sợ anh tức giận hơn :Em..buông tay em ra được không?
Anh hừ lạnh càng siết chặt không buông ra, ngón tay bóp gương mặt cô lên ngắm nghía hồi lâu, nhìn vết máu vẫn còn đọng trên đôi môi mềm mại của cô thì Thẩm Tây Thừa tâm cam đều ngứa ngáy.
Cúi xuống cắn nhẹ, ngậm môi cô liếm vết thương.
Cô vô lực chống chọi sự thô bạo của anh, cả cơ thể giống như không còn sức mà muốn ngã xuống.
Trước đó cô không nghĩ ra lý do khiến tính khí anh trở nên tệ thế này, khi nói chuyện cùng Lục Thành cô không biết nhưng đến khi bị anh phớt lờ cô mới biết là anh đang giận dỗi cô.
Cũng là cô đã liên luỵ đến nhiều người khác.
Anh buông môi cô ra, u ám hỏi :Em đây muốn làm gì?
Cô cũng không biết đến làm gì, cố tìm lý do để anh nói chuyện cùng mình :Chú có thể xem chung cư với em không?
Anh đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo :Khi không cần thì liền vứt đi, cần là lại đến tìm sao? Tôi rẻ mạt đến thế nhỉ?
Ánh mắt cô sợ hãi, càng nhìn càng không dám lên tiếng.
Người cô theo quán tính khẽ run.
Cô khó khăn nói, nước mắt rơi xuống bàn tay đang bóp miệng mình :Buông em ra được không..?
Anh không những không ngăn được lý trí điên cuồng của mình ngược lại anh còn tức giận hơn bội phần.
Cô lại khóc, anh nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô tim anh lại đau đớn khó chịu như bị ai đó dùng dao đâm.
Lúc này cô biết anh thật sự tức giận nhưng cô không biết làm cách nào để ngăn cản, một loại tức giận bình tĩnh đến đông chết người.
Tim cô đập loạn hết cả lên, chân cô cũng đã muốn đứng không nổi nữa rồi.
Vết thương trên môi lại bắt đầu chảy máu, Thẩm Tây Thừa cúi xuống ngậm môi cô liếm vết máu rồi bắt đầu cắn cho máu từ vết thương chảy ra.
Cô bị anh giữ chặt gáy, môi bị anh mút đến tê dại.
Nước mắt cũng bị nuốt trở lại vào trong.
Khúc Yên biết anh đang trút giận lên môi cô.
Một vừa lo sợ lại không dám la đau, lúc này cô nhận ra Thẩm Tây Thừa vẫn là dáng vẻ như lần đầu tiên cô gặp, là bộ dạng của người đàn ông làm cô sợ hãi nhất.
Vẫn chính là sự nguy hiểm làm người khác sợ hãi không dám đến gần.
Đến khi Khúc Yên chạy ra khỏi công ty với đôi mắt sưng đỏ Thẩm Tây Thừa vẫn đứng yên với tư thế cũ, dùng lưỡi liếm vết máu vẫn còn đọng lại trên môi mình, cảm nhận được vị tanh của dòng máu anh lại làm anh tỉnh táo đi không ít, ngước lên nhìn cánh cửa đã được đóng chặt.
Khi nảy anh cảm nhận được rõ Khúc Yên có cảm xúc bất ổn khi bị anh ngó lơ, cô đã có dấu hiệu muốn khóc rồi nhưng vẫn tỏ ra là không sao.
Cô đứng cạnh anh làm sao anh có thể ngó lơ sự xuất hiện của cô được.
Mùi hương, giọng nói, hình bóng đều quanh quẩn anh, ngay lúc anh kiềm chế không được sợ cô lại rời đi thì mới giữ chặt cô lại, chỉ đơn giản là muốn ôm cô thôi thì lại thấy đôi mắt cô có tầng sương mỏng.
Anh đã từng nói nếu anh thấy cô khóc anh sẽ hôn đến rách môi cô, đó là sự thật.
Anh nhìn cô khóc thật sự tâm can đều nóng cả lên, đầu óc như muốn nổ tung, anh không kiềm chế mà có chút sự thô bạo.
Kết quả thật sự là cô bị anh doạ cho sợ hãi mà bỏ chạy ra ngoài.
Rất tức giận, hình như là đang tức giận với bản thân.
Anh lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhưng đôi chân giống như bị chôn chặt tại chỗ không cử động mà đuổi theo cô.
Liệu có gì vậy mà Khúc Yên không thèm quan tâm đến anh nữa không?
.
Tối hôm ấy Thẩm Tây Thừa gửi tin nhắn cho cô.
Anh nhắn :Em ngủ chưa? Nói chuyện với tôi một lát.
Khúc Yên bình tĩnh đọc tin nhắn ấy, đôi mắt vẫn còn sưng lên vì khóc một lúc lâu, đầu óc lại xuất hiện đến chuyện khi sáng.
Lúc đó thật sự cô rất sợ, nhìn dáng vẻ nổi giận im lặng đó của anh vô cùng có sức công phá khiến người khác run sợ.
Khúc Yên rất sợ, lại không có cảm giác an toàn.
Cô sợ đến một ngày anh phát điên rồi làm ra những hành động đáng sợ hơn.
Cái tên đó nổi điên lên là không nói lí lẽ.
Cô trả lời :Em chuẩn bị ngủ rồi, hôm nay em hơi mệt.
Thẩm Tây Thừa liền đáp :Được, em ngủ ngon.
Cô không trả lời tin nhắn của anh, ngồi trên giường ôm đầu gối khoé mắt hơi sưng lại đỏ hồng lên.
Đã nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Anh nhìn đồng hồ trên tay xem giờ lại nhớ đến lúc Khúc Yên đeo cho anh, giờ cũng chỉ mới hơn 9 giờ, chắc chắn cô vẫn chưa có ngủ chỉ là cô né tránh anh thôi.
Anh cầm chìa khoá xuống nhà, lái xe đến một tiệm đồ uống, rồi ghé cửa hàng chuyên bán đồ ăn nhanh mua vài thứ rồi lái xe đến nhà cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...