Yếu Ly là một tử sĩ thời Chiến quốc.
Khánh Kỵ, bôn tẩu như bay, cường tráng vô cùng, được xưng là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, là một người mang dục vọng khởi sự, vua Ngô đại kinh, nên cử Yếu Ly đi ám sát.
Yếu Ly thân hình thấp bé, lĩnh mệnh vua, chặt cánh tay trái để chiếm được sự tín nhiệm của Khánh Kỵ, trong lúc đứng gần, nộ nhãn trợn ngược, sát khí bức người, khiến cho Khánh Kỵ không thể động đậy nổi, mới ám sát thành công.
Cái tên này thực sự vang vọng trong thiên hạ là bởi vì nó sau đó lại là tên của một con rồng.
Sơn hải kinh – Yếu Ly long truyện
“Grừ —— ừ, Grào —— ào.” Trên bầu trời cự long đột nhiên ngẩng đầu lên tận trời mà lớn tiếng rống lên,, xung quanh thân nổi lên một đoàn hắc khí.
Những tọa kỵ bình thường dưới đất vốn đã thập phần bối rối lập tức loạn hết cả lên, mấy con ngựa bị buộc lại thật sự không thoát được khỏi dây cương, lúc lắc mấy cái rồi ngã lăn ra đất, miệng hộc ra mật vàng.
Đám người ở xung quanh chứng kiến loại hiện tượng này cùng với quái thú khủng bố thì đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng, có một số người hét lên: “Tử thần đến đấy. Nó đã hút mất đảm phách từ ngựa của chúng ta rồi.”
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều bối rối như thế. Mấy người ở bên cạnh Hồng Thạch đại đế cách đó không xa là như thế, thấy một kỵ sĩ sốt ruột lôi trường kiếm ra hộ vệ Hồng Thạch đại đế, một thanh niên nam tử hơn 30 tuổi thản nhiên nói: “Tựa hồ tất cả mọi người đều có huyễn thú, đề nghị cưỡi huyễn thú lên không trung mà đánh nhau, đừng có ở chỗ này ngạc nhiên nữa. Cất hết kiếm đi, vạn nhất làm Quốc vương sợ hãi thì làm sao bây giờ, có phải thế không, Quốc vương bệ hạ?”
Mấy gã kỵ sĩ hoạt kê không nói gì, khắp toàn đế quốc có thể nói như thế với Quốc vương bất kể có chịu thừa nhận hay không thì cũng đều rất khó nói, đại khái cũng không có đến người thứ 2.
Đương nhiên, Hồng Thạch đại đế khẳng định sẽ không thừa nhận rằng mình bị dọa cho sợ hãi, cũng sẽ không để cho đám kỵ sĩ trước mặt đi mạo hiểm sinh mệnh để khiêu chiến với quái thú cực kỳ khủng bố kia, bất quá, điều này cũng không có nghĩa là Hồng Thạch sẽ không nói gì, từ nhỏ đã được Trì bá tước ban ân đủ rồi, thân là vua của một nước cũng đã hoàn tất khóa học thế nào gọi là chuyền bóng: “Trì bá tước nói rất hay, chi bằng mời Trì bá tước triệu hồi ra Tiểu Bạch đi lên chào hỏi long kỵ sĩ kia, hỏi một chút xem có chuyện gì không?”
Trì Hàn Phong vái Hồng Thạch đại đế thật sâu, cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Vì bệ hạ cống hiến sức lực vốn là bản sắc của thần tử, nhưng mà… Gần đây thực phiền toái, huyễn thú của ta đang say trong ái tình, suốt ngày chỉ mải a dua trước mặt bạn gái, đối với mọi lời thần nói đều không thích nghe, đánh nhau mà phải ỷ vào cái loại ấy thật là vất vả, lại còn mất hứng nữa.”
Tất cả huyễn thú kỵ sĩ đều lắc đầu, huyễn thú mà biết yêu ư? Chỉ có cái loại da mặt dày như vậy mới có thể đủ nghiêm trang nói ra những lời nói dối mà ai cũng có thể dễ dàng vạch trần như thế. Đương nhiên, sau khi cẩn thận thưởng thức lời hắn nói, sẽ chẳng ai nguyện ý bước ra vạch trần cả.
Ngả Mễ híp mắt nhìn kỵ sĩ đằng sau, đột nhiên nói: “Lão sư, Trì thúc thúc, các người xem, sao lại không có tọa kỵ của Trì Ngạo Thiên?”
Lôi Cát vỗ đầu Ngả Mễ một chút: “Để ta xem xem, ta đã mấy trăm tuổi rồi, mắt còn nhìn thấy gì nữa?”
Hoắc Ân Tư dùng thị lực đặc biệt vượt xa người thường vốn chỉ có Ải nhân và tinh linh mới có ở bên cạnh nhìn kỹ, gật gật đầu: “Đúng là không có bóng dáng của Trì Ngạo Thiên huynh đệ, không phải là…”
Xung quanh mấy người không khí chợt khẩn trương hẳn lên, không phải là Trì Ngạo Thiên không hoàn thành được huyễn thú nhiệm vụ đấy chứ, chuyện nực cười như vậy, đệ tử nhà công tước gia tựa hồ còn chưa có ai không hoàn thành huyễn thú nhiệm vụ, rất khó ngửi a.
Trì Hàn Phong chẳng biết là có phải vì quá sốt ruột hay không, dùng thanh âm với tần số vừa phải khoan thai tỏ ý kiến của mình: “Không hoàn thành thì không hoàn thành a, mau kết thúc đi để cho người ta còn đi gác đêm chứ, các người cứ thư giãn đi.”
Hồng Thạch đại đế mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trì Hàn Phong, tiếp theo lại chăm chú nhìn lên bầu trời.
Xa xa, bọn kỵ sĩ nhanh chóng bay tới gần, long kỵ sĩ đi đầu tốc độ cực kỳ nhanh, xoay tròn một vòng trên điểm tướng đài, cánh rồng hơi khép lại rồi đáp xuống trước điểm tướng đài cách Hồng Thạch đại đế chừng 40 thước.
Kỵ sĩ trên lưng rồng hơi nhúc nhích một chút, đại hình giáp trụ toàn thân trước sau tách ra, thương cùng với tấm chắn cũng từ hai bên phải trái chia ra mà mở, tự động thu vào trong thân thể khô lâu long, một hắc y nam hài xoay người từ trên lưng rồng nhảy xuống, lúc này, tất cả người trên đài đều kinh hô lên:
“Trì Ngạo Thiên?”
“Trì gia thiếu gia?”
“Hóa ra là hắn?”
Ngữ khí của mọi người đều tràn ngập vẻ không thể tin nổi như vậy.
Đương nhiên, không thể tin cũng chia làm nhiều loại, có người là kinh hỉ, như là Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư; có người còn lại là không thể tin nổi, như Lâm bá tước; có người còn lại là tiếc nuối lắc đầu, vì lời tiên đoán hoặc chúc phúc vừa rồi của mình tan biến mà cảm thấy tiếc hận, như là mấy vị bá tước gia; cũng có một vài kẻ sau khi giật nảy mình thì đều yên lặng chăm chú nhìn, trong mắt lộ ra vẻ: sao có thể như vậy được.
Mà kẻ vừa tự xưng là mình đã mấy trăm tuổi, mắt đã mờ, thì lại lặng lẽ đem hết thảy những điều này thu hết vào trong mắt.
Trì Ngạo Thiên bước nhanh tới chỗ Hồng Thạch đại đế, nửa quỳ thi lễ trên tấm thảm màu son: “Bệ hạ, Trì Ngạo Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ huyễn thú thí luyện.”
Hồng Thạch cố nén sự nghi ngờ cùng với lòng hiếu kỳ lại, lúc này hỏi hắn thì có ích lợi gì? Tuy rằng hai bên đều có những người túc trí đa mưu, nhưng chẳng ai biết là con quái thú khủng bố này cùng với kỵ sĩ đột nhiên trở nên khủng bố chẳng biết là trời giáng điềm lành hay là một loại tượng trưng cho ác ma. Nếu hiện tại mà đi hỏi thì quả thật là điều rất khó, chẳng khác gì đòi chất vấn cho rạch ròi. Hồng Thạch gật đầu ý bảo hắn đứng sang một bên, lúc này, những huyễn thú theo sau đều cẩn thận tránh né khô lâu long, bọn kỵ sĩ đều hướng Hồng Thạch đại đế thi lễ.
Nặc Lâm đại pháp sư phụ trách huyễn thú kỵ sĩ thí luyện sau khi kiểm kê nhân số, bước lên đài, hướng Hồng Thạch đại đế thi lễ: “Quốc vương bệ hạ, lần này tham gia thí luyện huyễn thú kỵ sĩ 28 người, Thần Thánh giáo đình 3 người, đế quốc hoàn thành nhiệm vụ 26 người, Thần Thánh giáo đình hoàn thành nhiệm vụ 3 người, tổng cộng 29 người. 2 người vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ kỵ sĩ 1 người đến từ Ma Pháp học giáo, 1 đến từ Ma Pháp công hội. Tổng tỷ lệ hoàn thành huyễn thú nhiệm vụ là rất cao.”
Hồng Thạch đại đế hít một hơi thật sâu, đứng dậy, bước vài bước về phía trước, tiến lên nơi cao nhất trên điểm tướng đài: Quân lệnh đài.
“Mấy ngày hôm trước, ta, là một vị quân chủ, cũng như bậc cha chú của các ngươi, dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn các ngươi bước lên hành trình.
Lúc ấy, ta chỉ xác nhận một chút, trong số lớp lớp nhân tài xuất hiện tại đế quốc, có thể được tuyển chọn làm huyễn thú kỵ sĩ, tất nhiên sẽ có những ưu điểm không thể bị bỏ qua, ta cũng có quyền tin tưởng, các ngươi là những nhân tài xuất sắc nhất trong đế quốc. Hôm nay, khi ta cùng với thần dân của ta cùng nhau đem ánh mắt vui sướng nhìn các ngươi trở về, hơn nữa còn đạt được một tỷ lệ thành công rất cao, ta tin rằng, toàn thể dân chúng Ngả Mễ đế quốc sẽ vỗ tay hoan hô vì thực lực của đế quốc sẽ ngày một cường đại. Các con của ta, những kỵ sĩ của ta, bất quản trời cao đã dành cho các ngươi sự ưu đãi như thế nào, bất quản kỳ vọng của ta đối với các ngươi ra sao, các ngươi sẽ cấu thành những hòn đá tảng để củng cố cơ nghiệp ngàn năm của đế quốc!”
Hồng Thạch đại đế lại một lần nữa ở trước mặt mọi người biểu hiện ra năng lực diễn thuyết đáng sợ cùng với năng lực chinh phục nội tâm dân chúng. Mấy vị tướng quân trong quân đội cùng nhìn nhau: Có lẽ bởi vì mẫu thân xuất thân từ quân đội thế gia, đã khiến cho Hồng Thạch đại đế từ nhỏ đã có cơ hội tiếp xúc rất nhiều với hệ thống quân đội, loại năng lực đáng sợ này, cho dù là trong số các quan chỉ huy quân đội ở tiền tuyến, cũng trăm dặm khó tìm nổi một người.
May mà, Hồng Thạch đăng vị mấy năm qua, vẫn còn chưa bộc lộ ra dục vọng chinh phục các nước khác.
Trong tiếng hoan hô ầm ầm như sấm dậy khắp trên dưới đài, Hồng Thạch đại đế bước xuống Điểm tướng đài, cúi đầu nói nhỏ với thân vệ tùy tùng, rồi đái lĩnh các hộ vệ tiến về phía hành cung của Quốc vương.
Giữa tiếng huyên náo ồn ã của nhân dân cùng với sĩ binh, thân vệ tùy tùng của Hồng Thạch đại đế rẽ qua đám người, đi tới trước mặt Lôi Cát, cúi đầu nói với ông ta: “Quốc sư, Quốc vương bệ hạ nhờ ngài thông báo với Trì bá tước, Nặc Lâm pháp sư, Trì Ngạo Thiên các hạ sau bữa cơm trưa tới hành cung của bệ hạ nghị sự.”
Huyễn thú kỵ sĩ sau nghi thức nghênh đón, có thể tự túc nghỉ ngơi, đế quốc quân vụ hệ thống phụ trách huyễn thú kỵ sĩ sẽ có trách nhiệm chuẩn bị các phòng hạng nhất để nghênh đón khách quý.
Đương nhiên, các con em quý tộc tôn quý sẽ khinh thường chẳng thèm vào các phòng hạng nhất này để nghỉ ngơi, Trì Ngạo Thiên mặc dù không có loại cảm giác khinh thường này, nhưng còn chưa kịp phản ứng, mặt mình đã bị một người hung hăng véo một cái, một giọng nói khoa trương vang lên: “Hắc, cháu ngoan, ngươi định hù chết mọi người hay sao? Kiếm đâu ra cái thứ rác rưởi đó về vậy? Ngươi có biết Ngả Mễ bảo bối nhi tử của ta còn chưa có huyễn thú không? Ngươi kiếm ra cái thứ rác rưởi đó oai phong bay trên trời như vậy không phải là muốn chọc cho hắn tức chết đấy chứ? Ngươi không phải là định trả đũa chuyện hắn năm đó chưa biết gì nên không muốn trở thành huyễn thú kỵ sĩ phải không?”
Đối mặt với cái loại oán phụ như Trì Hàn Phong thúc thúc này, không, so với oán phụ thậm chí tài nói móc còn phải cao hơn tới 3 phần, thấu đến tận xương, Trì Ngạo Thiên chẳng còn cách nào khác, đành phải quay sang phía Ngả Mễ cười khổ.
Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn sau khi nhìn nhau, cũng chỉ biết lắc đầu, hiện tại nếu định phản kháng, chẳng biết sẽ còn phải chết thảm tới mức nào nữa.
Lôi Cát trong mắt nổi lên một tia không đành lòng: Nếu chó cắn người, người không thể cầm lấy gậy, thì cũng không thể cắn lại nó được a?
Ông ta tiến tới giải vây cho đám người trẻ tuổi: “Thân là trưởng bối, mặc dù không hy vọng ngươi thành thánh thành hiền, nhưng thái độ làm người như thế tựa hồ cũng không tốt lắm đâu. Bệ hạ có chỉ, sau bữa cơm trưa, ngươi, ta, Ngạo Thiên, Nặc Lâm vào hoàng cung nghị sự.”
Trì Hàn Phong lại dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trì Ngạo Thiên: “Thấy chưa, toàn là đem phiền toái về cho gia đình. Muốn đi, thì tự ngươi đi mà giải quyết, nếu không phải là lĩnh tiền, thì đừng có tới tìm ta.”
Lôi Cát ghé đầu đến bên tai Trì Hàn Phong nói nhỏ 2 câu, Trì Hàn Phong nhan sắc hơi biến đổi đôi chút, có vẻ suy nghĩ rồi thương lượng cùng Lôi Cát: “Hay là đem mấy tiểu tử kia cùng đi theo? Cũng để cho bọn chúng lý giải một chút nhân sinh.” Lôi Cát nheo mắt chậm rãi gật gật đầu.
Ngả Mễ giấu đầu đằng sau sải tay rộng lớn của Đại Thanh Sơn, dùng thanh âm chỉ có Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư có thể nghe thấy: “Lang cùng với bái lại đi với nhau rồi, may mà mục tiêu lần này không phải là chúng ta, chẳng biết con cừu xấu số kia là ai nhỉ?”
Sau bữa trưa, Trì Hàn Phong, Lôi Cát dẫn theo 4 người trẻ tuổi tới cửa cung hội họp với Nặc Lâm đại pháp sư, rồi được đám thị vệ hộ tống đến thư phòng của Quốc vương.
Hồng Thạch hiển nhiên cũng không ngờ cả mấy người trẻ tuổi cũng tới, hơi chút sửng sốt, mỉm cười 1 lời 2 nghĩa nói: “Cũng tốt, người trẻ tuổi sẽ có thêm được kiến thức, sẽ có lợi cho sau này. Hơn nữa ta tin rằng các ngươi từ nhỏ tới lớn kiến thức cũng không thiếu.”
Diễn viên chính của hội nghị Trì Ngạo Thiên dưới ánh mắt của mọi người đại khái đem chuyện đã xảy ra kể lại một lượt, đương nhiên, giảm đi những loại hành động lừng lẫy như việc mình tự cắt cổ tay cũng như muốn tự sát, cũng cắt đi đoạn giọng nói của người trong mộng.
Mọi người trong phòng đều chìm trong yên tĩnh. Nặc Lâm cau mày lấy tay day day huyệt thái dương, kỳ quái lầm bầu làu bàu: “Sao có thể? Một con địa hành long cường tráng như vậy, sao lại đột nhiên phát sốt được?”
Lôi Cát ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Liệu có phải là có kẻ cố ý quấy rối hay không? Vừa rồi ta thấy có mấy kẻ trong lúc trộm nhìn nhau đều lộ ra biểu tình vô cùng kỳ quái.”
Nặc Lâm lắc đầu: “Cho dù là có kẻ quấy rối, nhưng sao lúc xuất phát lại chẳng có chuyện gì, mãi tới khi lên núi…”
Trì Hàn Phong chen vào: “Ngươi có biết gián điệp trong quân để phá hỏng hành động của đại quy mô kỵ binh địch, thường dùng một loại dược tề không?”
Nặc Lâm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trì Hàn Phong: “Đã từng nghe nói, là một loại dược tính thông qua điều hòa, có thể khống chế được thời gian phát bệnh của dược phẩm. Nhưng mà, làm sao có thời gian được? Giai đoạn đầu, không có bất cứ kẻ nào thấy được các huyễn thú, bọn họ không biết con nào sẽ chọn Trì Ngạo Thiên, rồi sau đó, huyễn thú lại được giao tận tay các ngươi, chỉ có mỗi hộ vệ, trừ phi hộ vệ của các ngươi…”
Hồng Thạch đại đế khoát tay chặn lại: “Việc này phải điều tra kỹ, trừ những khoảng thời gian đó ra, chỉ có một quãng thời gian có thể xảy ra vấn đề, chính là ban đêm cùng ngày huyễn thú thí luyện, chúng ta cũng không có mặt tại hiện trường, sau khi về kinh kiểm tra một chút các thị vệ trông nom chính ngày hôm đó sẽ biết thôi.”
Trì Ngạo Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, bệ hạ, đại pháp sư, lúc ta mở huyễn thú huyễn giới ra có thấy một ít dược phấn màu lam lục, có phải là phấn kích thích mà đại pháp sư rắc lên không?”
Đại đế, Nặc Lâm, Lôi Cát, Trì Hàn Phong sắc mặt đều đại biến, Nặc Lâm đại pháp sư lẩm bẩm: “Phấn kích thích là một loại thuốc bột có tính bốc hơi, sau 1 giờ tiếp xúc với không khí sẽ tiêu thất, ngươi sao có thể thấy được? Hơn nữa, nghe nói loại ôn dịch dược tề này lại là màu lam lục…”
Không khí trong phòng bỗng nhiên chùng hẳn xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...