Dong Binh Thiên Hạ


Luận bàn về thương.
Thương, chỉ một thương, không nhiều hơn không ít hơn, một kích phải giết, tuyệt đối không quay đầu lại.
Vô luận là kỵ sĩ hay trọng bộ binh khi dùng thương đều không có sức phòng ngự, tất cả đều kết thúc sau một thương.
Thương, thông thường nhất là kỵ sĩ thương, tiêu chuẩn dài 2.52 thước, từ mũi thương, tay cầm, thân thương ba bộ phận tạo thành; trong binh chủng kỵ sĩ thông thường, uy lực lớn nhất là long kỵ sĩ thương, nặng 20 cân, dài 3.75 thước, dưới lực quán tính khổng lồ do rồng đánh sâu vào, có thể dễ dàng xuyên qua thân hình hai gã trọng khải kỵ sĩ; đương nhiêu điều này vẫn chưa so được với thương của phi long kỵ sĩ, dài từ 5.5 đến 8 thước, từ một bộ phận cơ khí cố định gắn trên lưng rồng, long kỵ sĩ chỉ cần điều chỉnh phương hướng của mũi thương, khi rồng lao tới sẽ tạo thành lực đâm vô cùng lớn.
Thương dài nhất lại được ứng dụng trong bộ binh, vô luận là trường thương chuyên môn dùng để đối phó với chiến mã kỵ sĩ, hay trọng binh di chuyển chậm rãi, thương đều dài trên 5 thước. Trong truyền kỳ về Dong Binh Vương chỉ huy một trận chiến, từng sử dụng chiến thương dài đến 10 thước, cần tới mười tên trọng trang binh sĩ liên hợp mới có thể sử dụng được.
Thương nổi danh nhất thiên hạ có tên là “Hoàng Kim Phượng”, tương truyền là Long thần phái Lặc Đặc tặng cho Thần thánh long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn, cuối cuộc đời của Đại Thanh Sơn, thanh Hoàng Kim Phượng này rất hiếm khi được sử dụng, nhưng phàm là khi nào thương lộ diện, đều khiến cho thiên thần cũng phải rơi rụng. Sau khi Đại Thanh Sơn mất, cây thương này cũng biến mất.
Thần binh lợi khí tung hoành đàm – Luận bàn về thương
Rừng rậm đã dần dần biến thành màu đen, đột nhiên một cây đuốc được thắp sắng lên.
Một nam hài tử trong tay giơ một cây đuốc, chân dẫm lên tuyết chậm rãi đi tới thớt ngựa phía trước. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nhìn tên huyễn thú kỵ sĩ, vẫy vẫy tay: “Xuống đây đi, chúng ta nói chuyện.” Giọng nói thoải mái, tựa như đang cùng bằng hữu uống rượu nói chuyện phiếm vậy.
Huyễn thú kỵ sĩ chần chờ một chút, con ngựa đen như mực dừng phía trước Ngả Mễ.
“Ta không muốn mất công.” Ngả Mễ trong giọng nói có chút miễn cưỡng: “Ta muốn quyết đấu với ngươi, nếu ngươi có thể thắng, lần này lấy được tuyết lang con ta cam đoan sẽ đưa ngươi một con. Nếu ngươi thua, hy vọng đám kỵ sĩ các ngươi lập tức rời đi, không quấy rầy chúng ta nữa. Còn nữa, dọc đường các ngươi đã làm phiền chúng ta quá nhiều, ta hy vọng ngươi sẽ ra lệnh cho thủ hạ của ngươi để lại cho ta một chút tiền, coi như đền bù tổn thất về mặt tinh thần.
Âm thanh to rõ ràng truyền trong rừng rậm, Lâm Vũ Thường cảm thấy hết sức đau đầu đối với hành vi “ngoại giao” vô lại này của Ngả Mễ.

“Vì sao?” Không hổ là huyễn thú kỵ sĩ, tuy gặp phải biến cố lớn, nhưng vẫn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Các ngươi mấy người? Cho dù không có ngựa, ta cũng có thể giết toàn bộ các ngươi, khi đó tất cả tuyết lang đều là…”
“Khoan đã.” Ngả Mễ phát ra một tiếng cười lạnh: “Người của chúng ta không phải tất cả đều ở đây. Ngày hôm qua đã có một phân đội nhỏ rời khỏi chúng ta, đi về hướng chính bắc. Ngươi đã thu hồi toàn bộ người của ngươi đúng không, bọn họ ngày mai có thể an toàn tới Tuyết Nguyên thành, tất cả thư từ ngoại giao cùng với lệnh bài đều ở trên người bọn họ. Khi bọn họ quay về Ngả Mễ đế quốc, đương nhiên sẽ thỉnh cầu đại đội tuyết lang kỵ sĩ hộ tống, các ngươi hoàn toàn không có cơ hội.”
Thân hình gã hắc kỵ sĩ hơi rung lên một trận.
Ngả Mễ tiếp tục nói: “Cho nên các ngươi không thể lấy thân phận đặc phái viên tiến vào, nếu không muốn chết. Còn nữa, ngươi cần nhiều tuyết lang con như vậy để làm cái gì? Không trải qua tẩy lễ của Huyễn Thú thánh viên, tuyết lang sẽ không thể trở thành huyễn thú.
Mấu chốt của vấn đề là, một khi tất cả thông lộ tiến vào Huyễn Thú thánh viên đều bị Ngả Mễ đế quốc cùng vài quốc gia khác khống chế, các ngươi sẽ vào bằng cách nào?”
Con ngựa đen trước mặt do hắc kỵ sĩ cưỡi gõ gõ chân xuống nền đất.
“Các ngươi nhất định là tư nhân bộ đội của một quốc gia nhỏ, vượt mặt quốc vương mưu cầu lợi ích cá nhân!” Giọng nói của Ngả Mễ đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Huyễn thú kỵ sĩ cùng với đám hắc kỵ sĩ đằng sau bỗng trở nên vô cùng kích thích, thớt ngựa đen của huyễn thú kỵ sĩ vươn hai chân trước lên thật cao, đập mạnh xuống đất: “Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi… ngươi… là ai?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tên nam hài tử đứng trước mặt gã huyễn thú kỵ sĩ. Hắn giơ cây đuốc lên, sau lưng mang trường kiếm, sống mũi thẳng tắp dưới ánh lửa phản chiếu vô cùng kiên nghị, môi gắt gao mím chặt. Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh tách tách phát ra từ cây đuốc làm bằng gỗ tùng mà thôi.
Ngải Mễ thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ta là một gã tiểu dong binh, phàm là người có đầu óc, ai cũng có thể đoán được lai lịch của các ngươi. Bất kỳ một quốc vương nào cũng có quyền sai khiến người đi hoàn thành tiếp nhận huyễn thú, mà chỉ có ba quốc gia có điều kiện thông qua Thánh Tuyết sơn đến Huyễn Thú thánh viên. [Xem thêm chương 5]. Nghe nói…” Ngả Mễ dừng lại một chút: “Ngoại trừ đường chính, trong Thánh Tuyết sơn còn có vài cái thông đạo bí mật, mà bí mật này lại nằm trong tay một số quý tộc. Điều này không khó đóan, nhất định là có một vị quý tộc phỏng chừng mình không thể thuận lợi có được huyễn thú, mà hắn lại biết thông đạo bí mật…”
“Không cần phải nói nữa.” Huyễn thú kỵ sĩ cắt đứt lời của Ngả Mễ.
“Thông đạo bí mật không có mấy, mỗi gia tộc biết một cái đã là quá đủ rồi, cho nên, nhiều huyễn thú hơn nữa đối với ngươi cũng không có tác dụng.” Ngả Mễ căn bản không để ý tới gã kỵ sĩ, tiếp tục nói: “Ta lấy thân phận dong binh đoàn Cấp A, hướng ngươi khiêu chiến. Nếu ta thua, chúng ta đưa ngươi một con Tuyết Lang con. Nếu ngươi thắng, vậy thì hãy thỏa mãi yêu cầu của ta.”
Băng Nhận từ sau lưng Ngả Mễ lập tức vung ra, phát ra tiếng ngân ngạo nghễ!

“Ài …” Huyễn thú kỵ sĩ thở dài một tiếng, xoay người xuống ngựa, từ bên hông rút ra thanh đao cầm bằng cả hai tay: “Việc này, nếu không phải gặp ngươi, e rằng mọi việc đều hết sức thuận lợi. Được, ta chấp nhận đánh cược!”
Ngả Mễ đem cây đuốc châm lên một bụi cây nhỏ, ngọn lửa lập tức bùng lên. Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, làm động tác chào theo kiểu kỵ sĩ.
Lâm Vũ Thường vô cùng lo lắng, từ trên xe trượt tuyết nhảy xuống, chậm rãi bước tới phía sau Ngả Mễ.
Huyễn thú kỵ sĩ chậm rãi giơ loan đao lên, đao dài 1.5 thước, nặng 4.5 cân, hình bán nguyệt, lưỡi đao sắc bén phát ra ánh sáng màu lam.
Hắc kỵ sĩ đột nhiên phát động công kích, loan đao xẹt ngang trời đêm, phản xạ ánh lửa, tựa như một tia chớp lóe lên. Trường kiếm của Ngả Mễ giơ lên đỡ, đinh, đao kiếm va nhau, loan đao tì trường kiếm xuống. Ngả Mễ lui từng bước từng bước một. Hắc y kỵ sĩ khí thế lập tức tăng vọt, loan đao lại chém ra, lao thẳng vào ngực Ngả Mễ. Trên mặt Ngả Mễ lộ ra nét kinh ngạc, lảo đảo lui về phía sau hai bước mới ngừng lại được.
Một đao thất bại, chân trái của gã kỵ sĩ dẫm mạnh về phía trước, tuyết phủ trên mặt đất lập tức bay thẳng về phía Ngả Mễ. Ngả Mễ tay chân luống cuống quơ trường kiếm gạt tuyết, cố gắng không cho gã kỵ sĩ đột nhập.
Gã hắc kỵ sĩ nở một nụ cười lạnh, loan đao chém ra một chiêu cực kỳ dứt khoát, mũi đao khẽ run run xuyên qua tầng kiếm ảnh đang gạt lung tung, đâm về phía Ngả Mễ.
“A…” Từ phía sau bật lên một tiếng hét kinh hoàng, ngoại trừ Ngả Mễ cùng gã hắc kỵ sĩ, toàn bộ mọi người đang có mặt tại nơi này đều quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra: Lâm Vũ Thường hai mắt mở trừng trừng, bàn tay nhỏ bé bụm chặt miệng, sắc mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Ngả Mễ đột nhiên phát hiện trong đám tuyết có loan đao đâm tới, trường kiếm không kịp giơ lên chắn, sắc mặt đại biến, thân hình ngửa ra sau. Hắc kỵ sĩ lập tức bẻ cổ tay đâm về phía bụng Ngả Mễ. Ngả Mễ thóp bụng lại, ngã ngược về phía sau, lăn vào trong rừng cây phía sau lưng.
Loan đao trên tay hắc kỵ sĩ không ngưng múa, chân không ngừng dẫm lên tuyết xông tới, căn bản không cho Ngả Mễ có cơ hội tạm dừng.
Ngả Mễ lăn trên mặt tuyết hai vòng, né tránh hai cước của gã kỵ sĩ.
Lâm Vũ Thường khẩn trương nắm chặt hai bàn tay, cắn chặt môi dưới, nhìn bộ dạng Ngả Mễ khó có thể duy trì nổi, sốt ruột hét lớn: “Không cần đánh nữa, Ngả Mễ. Chúng ta nhận thua.”
Trong rừng truyền đến tiếng cười dài của Ngả Mễ: “Trò hay vừa mới bắt đầu, sao có thể chấm dứt được?”

Tất cả hoa tuyết đang bay nhanh chóng rơi xuống đất, hoa tuyết đầy trời nhanh chóng biến mất, ở trong rừng Ngả Mễ đứng hai tay chống lên thanh Băng Nhận.
“Dùng ma pháp đả bại ngươi, quả thực không hề có chút phong độ kỵ sĩ, đến đây đi, hãy cùng ta dùng trường kiếm phân biệt cao thấp.”
Trường kiếm tựa như đã mất đi sức nặng, biến dạng, đột ngột hiện ra giữa muôn trùng tán lá trong rừng, vô số kiếm ảnh bổ về phía hắc kỵ sĩ. Hắc kỵ sĩ vung loan đao không ngừng đỡ gạt, nhưng mà trường kiếm mỗi lần va chạm với loan đao đều nhẹ nhàng bắn lên, sau đó liền lập tức mạnh mẽ bổ xuống.
Sao lại như vậy??
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này, bất luận kẻ nào ở trong rừng cây rậm rạp như thế đều không thể sử xuất vũ khí nhanh đến như vậy, muôn trùng tán lá sẽ cản trở đại bộ phận công kích, hơn nữa vũ khí sẽ dễ bị mắc vào thân cây, nhưng cảnh tượng trước mắt, trường kiếm của Ngải Mễ lại không như vậy, Ngải Mễ cả người tựa như u linh không ngừng xuyên qua tán lá, thân cây, công kích cực kỳ linh mẫn, công kích, công kích, tiếp tục công kích.
Hắc kỵ sĩ hiển nhiên không có cái loại biểu hiện như Ngả Mễ, mỗi lần di chuyển đều cực kỳ cẩn thận, cố gắng không mắc phải sai lầm.
Sau khi trường kiếm chấn động với một tốc độ kinh hoàng, trong hư không bỗng xảy ra biến hóa, ở trong mắt mọi người đang theo dõi đột nhiên xuất hiện bốn thanh kiếm trong mờ, từ bốn hướng khác nhau chém về phía thân thể của gã hắc kỵ sĩ.
“Kiếm chi tàn tượng!”
Hai bên đều có người thấp giọng kinh hô. Chỉ có cao cấp kiếm sĩ mới có thể sử xuất kiếm chi tàn tượng, mà lúc này chiêu thức đó lại do một thiếu niên sử dụng, hơn nữa lại là còn tạo ra bốn tàn tượng, chứng tỏ trình độ của hắn đã đạt tới đẳng cấp rất cao.
Hắc kỵ sĩ phát hiện ra Kiếm chi tàn tượng đang nhắm mình công tới, biết không thể tránh, nên hắn lập tức cúi người ngã xuống đất lăn tròn né, Ngả Mễ nhanh chóng đuổi kịp, trường kiếm phách vào không khí tạo ra thanh âm tựa như tiếng rít gào, sau đó bổ thật mạnh về phía hắc kỵ sĩ.
“Cẩn thận…..” Một gã hắc kỵ sĩ cưỡi trên một con ngựa đen kinh hãi kêu lên.
Trường kiếm màu bạc đột nhiên ngừng lại ở phía trên lưng của gã hắc kỵ sĩ.
“Chiến đấu ở trong rừng, người có thể chiến thắng ta cũng không nhiều lắm đâu.” Ngả Mễ mỉm cười thu hồi trường kiếm: “Bất quá ngươi thực sự cũng không tồi, ta nghĩ phần lớn kỵ sĩ đều không bằng ngươi.” Sau khi cho gã hắc kỵ sĩ một kích thật mạnh, Ngải Mễ thuận tiện cho hắn một lời khen ngợi, phỏng chừng là do hắn sợ tên hắc kỵ sĩ này thẹn quá hóa giận mà ra lệnh cho bộ hạ quần công.
Hắc kỵ sĩ lồm cồm bò dậy, gọi huyễn thú chạy tới, dừng một chút nói: “Mọi người đem túi tiền ném qua đây, lập tức theo đường cũ trở về.” Nói xong, thò tay vào trong lồng ngực móc ra túi tiền để xuống dưới chân.
Sau khi tất cả túi tiền đều ném xuống dưới đất, các hắc kỵ sĩ hoặc là cưỡi ngựa, hoặc lôi kéo những con ngựa bị thương ủ rũ ly khai.

Chứng kiến những binh lính đế quốc lục tục đi tới bên cạnh Ngải Mễ, Lâm Vũ Thường cũng nhanh chóng chạy tới, trên khuôn mặt trắng nõn lóe ra quang mang nóng bỏng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kính nể, hưng phấn, bàn tay nhỏ bé của nàng tự vỗ vỗ lên ngực mình: “Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ngươi rõ ràng có thể chiến thắng, vậy mà lại làm cho chúng ta phi thường lo lắng, đáng ghét.”
Nhìn biểu hiện thẹn của Lâm Vũ Thường, vài lão binh trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu.
Chỉ có Ngải Mễ, vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ở trong rừng ta có thể phát huy chiến đấu một cách tốt nhất, nếu không ta nghĩ dù có đánh nửa ngày cũng không thắng nổi.” Nói xong, tiếp nhận cây đuốc từ tay một lão binh, quay đầu bước đi.
“Này, ngươi đi đâu vậy?”
“Đi lấy mấy túi tiền…….”
“Ừm --- Ngày mai lấy cũng được.”
“Không được, vạn nhất có người quay lại lấy mất, rồi nhỡ đâu có dã thú tha đi, hoặc là có thể bị tuyết lớn vùi lấp thì sao? Nếu hôm nay không lấy thì buổi tối ta ngủ không yên giấc.”
“Vậy... vậy ngươi chờ ta với, ta cũng có phần chứ.”
Nhìn theo thân ảnh tiểu cô nương đanh nhanh chóng chạy tới chỗ Ngải Mễ, mấy lão binh đều nở nụ cười.
“Không tin được, con gái bá tước lại có thể thích công tử của đội trưởng chúng ta?”
“Ha ha, nói thật công tử của đội trưởng cũng thật sự ưu tú, tuy rằng có chút hám tài.”
“Đội trưởng không phải như vậy, tại sao ta lại có cảm giác giống cái tên đội trưởng tham tiền của đại đội kỵ binh kia vậy.”
“Hừ ---” Một binh lính khẩn trương bịt chặt miệng binh lính vừa rồi, nói: “Ta nghe nói, Lai Khắc đội trưởng đem đứa con phó thác cho người kia.”
Vài binh lính đều ngẩn cả ra, hóa ra là như thế, trên mặt đều hiện ra biểu tình phức tạp cùng vẻ mặt chẳng còn gì phải thắc mắc nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui