Dong Binh Thiên Hạ


“Sau đó, lời đồn càng lúc càng lan xa”, đáp ứng yêu cầu của ba người Ngả Mễ, khi đi ăn cơm, Đại Thanh Sơn vừa ăn vừa kể lại chuyện quá khứ.
Trong vòng một trăm dặm, không ai không biết Tiểu Giác thôn ở phía tây Long Nha sơn xuất hiện một người kế thừa của Sơn Thần, nói rằng cha mẹ hắn không chết mà được Sơn Thần tuyển làm tuần sơn hộ vệ, có người còn nói tại Long Nha sơn thấy cha mẹ hắn cưỡi Tuyết báo chạy lên trên núi. Cũng có người nói, Đại Thanh Sơn mỗi khi đi săn, trên núi thú rừng đứng xếp hàng đợi hắn, hắn chấm trúng con nào liền tiến đến xoa xoa đầu, con thú ấy lập tức chạy bay xuống núi, rồi đến trước thôn rống lên một tiếng ngã lăn ra chết, cũng có người còn nói…
“Vậy rốt cuộc làm sao ngươi giết được chúng? Ngươi chỉ mới 9 tuổi đầu, làm sao giết được Tuyết báo?” Ngả Mễ hấp tấp hỏi.
“A, là nhờ cái này.” Đại Thanh Sơn vừa nói vừa lôi từ bọc hành lý ra một cây mộc côn dày khoảng 50 li. “Có lần ta gặp một con thỏ chết, đến khi bỏ nó vô nồi mới phát hiện nó không phải bị lạnh chết, trong bụng nó thòi ra một nhánh cỏ thật dài thật thẳng, đồ rằng nó không tìm ra gì ăn nên ăn đại cây cỏ này, không ngờ cỏ bị nhai gẫy gập trong bao tử lại bung ra thẳng băng làm nó chết. Sau đó ta cố gắng đi tìm thử loại cây đó, tìm được rồi thì bẻ một khúc ra thành cây mộc côn thế này đây.” Đại Thanh Sơn dùng sức múa côn một vòng. ”Sau đó, ta dùng băng làm chén, dùng tuyết đắp thành một trái banh nhỏ, tiếp theo dùng dao tước một đường trên thân cây côn làm thành một sợi dây buộc một tảng thịt xung quanh trái cầu tuyết đó. Dù chỉ đơn giản là vậy nhưng mà động vật ở đây mùa đông thường không có gì ăn nên chúng dễ dàng ăn trái banh thịt của ta mà không nghĩ ngợi gì cả, trong ruột chúng thì nóng, băng rất dễ tan, cây trong bụng chúng bung thẳng ra làm lủng bụng mà chết. Vì vậy, mỗi lần ta đi săn đều chỉ cần đem con vật đã chết về thôi.” Đại Thanh Sơn khiêm tốn nói.
“Vậy vì sao ngươi không dùng biện pháp này mà giết gấu tuyết?” Ngả Mễ hỏi tiếp, Lôi Cát nổi giận trợn mắt liếc nó một cái, có vẻ như là giận vì sao không để hắn kể tiếp câu chuyện về Lục Nhi.
“Ngày đông gấu tuyết thường ngủ đông, ngày hè thì không kiếm đâu ra băng, hơn nữa gấu tuyết chỉ ăn thịt tươi.” Đại Thanh Sơn thật thà giải thích.
“À, vậy con chó nhỏ này thì như thế nào?” Lôi Cát chen lời vào.
Kỳ thực người trong thôn không biết, khi trời càng lúc càng ấm lên, thành quả đi săn của Đại Thanh Sơn càng lúc càng ít, hơn nữa càng lúc càng nhiều các loại thú không ăn thịt như thỏ hoặc gà tuyết, hơn nữa trên người chúng lại xuất hiện dấu cung tên.

Sau khi trời ấm lên, bọn thú ăn thịt có thể tự đi săn con mồi, chỉ có một số rất ít ăn thịt động vật đã chết, Đại Thanh Sơn lúc này đã có thể sử dụng cây nỏ của phụ thân hắn, liền tiến hành mai phục tại sườn núi săn những con thú nhỏ.
Trời càng lúc càng ấm, vì để có thể săn được nhiều thú rừng, Đại Thanh Sơn đôi lần dựng trại ngủ ngay tại sườn núi.
Một ngày cuối xuân đầu hạ, Đại Thanh Sơn chất sơ sài một đống củi đốt lên, khi mùa xuân tàn, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất xa, dù hắn núp ở một nơi không có gió vẫn có thể phảng phất cảm giác được gió bấc lạnh lẽo.
Nhìn vào đống lửa bập bùng, Đại Thanh Sơn xâu hai con thỏ vào xiên rồi bỏ lên lửa nướng.
Đại Thanh Sơn không ngừng xoay xoay xiên thỏ, thịt cháy nổ lên những tiếng sần sật, mỡ chảy tràn xuống đống lửa nổ lép bép. Ở trên núi, mùi thịt nướng thơm phức cùng hơi nóng lan tỏa khắp nơi, khổ cực một ngày, có thể từ từ thưởng thức thịt thỏ, quả thật không còn gì để nói.
Khi quay thịt tốt nhất không nên dùng lửa to mà chỉ dùng lửa nhỏ, điều này Đại Thanh Sơn đã được cha dạy cẩn thận, nhìn thịt chín tới, lửa đã cháy gần hết, hắn cẩn thận đem xâu thịt hơ cẩn thận lên đống tro tàn còn sót lại, sau đó kiếm một chỗ thoải mái trải da thú ra, chuẩn bị sau khi ăn xong sẽ ngả lưng ngủ một giấc.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, Đại Thanh Sơn bước đến nhấc xâu thịt xuống, nhưng mà khi hắn quay mình lại thì đột nhiên đờ người ra: Một con chó nhỏ màu xanh đứng ngay tại chỗ hắn vừa ngồi, dùng hai tay quào quào về phía xâu thịt, miệng trễ thật to. Phát hiện ra Đại Thanh Sơn đang nhìn nó, không một chút kinh hoảng kêu lên ”Ô ô” một tay chỉ vào xâu thịt, một tay trỏ vào bụng, đuôi lúc lắc không ngừng.
“Dễ thương quá.” Đại Thanh Sơn vừa nghĩ vừa đi đến xoa đầu con chó: ”Sao vậy, ngươi đói à?”
“Ô ô…” Con chó nhỏ hưng phấn gật đầu.

“Nhất định là bị chủ bỏ rơi.” Tử tế quan sát, Đại Thanh Sơn phát hiện con chó nhỏ này nguyên là bị tàn phế, hai chân trước bị teo lại nghiêm trọng, không thể dùng bốn chân đi mà chỉ có thể dùng hai chân bước một cách khệnh khạng. ”Thiệt là tội nghiệp.” Đại Thanh Sơn đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Gió lạnh thổi tới, con chó nhỏ đột nhiên ngứa mũi ”Ắt xì” một tiếng, Đại Thanh Sơn thấy vậy liền lấy ra một chiếc áo trùm kín người nó chỉ chừa cái đầu đang lều bều nước dãi nhìn chằm chằm vào xâu thịt thỏ.
Thịt thỏ chín rồi, hắn liền đem xuống bẻ ra hai cái đùi ngon nhất quăng đến trước mặt con chó. Con chó nhỏ đối với tài nghệ nướng thịt của Đại Thanh Sơn hết sức hài lòng, liên tục cúi xuống ăn ngồm ngoàm, sau đó sung sướng vỗ bụng bành bạch rồi ngả người vào Đại Thanh Sơn ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Đại Thanh Sơn dẫn theo con chó đi săn, gã tiểu yêu này được hắn đặt tên là ”Lục Nhi”. Lục Nhi thật sự ngốc nghếch, thường thường khi đuổi con mồi, nó hay bị vấp té lộn cù mèo lăn xuống núi làm Đại Thanh Sơn cười lăn cười bò. Ngày hôm đó thú săn được rất ít, chỉ săn được mỗi một con Tuyết kê nhỏ.
Chiều hôm đó cũng vậy, Đại Thanh Sơn làm chủ tiệc, Lục Nhi mặc chiếc áo rộng thùng thình của hắn nhìn vào làn khói thơm lừng.
Ngày tiếp theo thu hoạch khá hơn: hai con thỏ cùng một con Tuyết kê, bữa tiệc thịt nướng thịnh soạn lại tiếp tục diễn ra sau núi.
Gió đột nhiên thổi mạnh, vi vu, trên không đột nhiên xuất hiện hoa tuyết: ”Kỳ lạ, ngày hôm nay thời tiết rất đẹp mà.” Đại Thanh Sơn vừa buồn bực vừa cho thêm một ít củi vào đống lửa.
“Răc rắc”, từ xa vang lại tiếng cành cây khô gãy răng rắc.

Một lão già mặc áo đen xuất hiện trong màn đêm, chầm chậm nhìn Đại Thanh Sơn đang ngồi kế đống lửa. Lục Nhi vừa thấy lão già liền lập tức nhảy tưng tưng, dụi dụi đầu vào trong lòng lão.
“Hình như đây là chủ nhân con chó thì phải.” Đại Thanh Sơn hơi mất hứng, dù con chó có hơi ngốc, nhưng mà hắn vốn là một đứa cô nhi lênh đênh nên rất muốn có bạn bên cạnh. Nhưng mà vừa tìm được một người bạn bốn chân thì chủ của nó đã đến nơi, đương nhiên trong lòng cũng có một tí không vui.
Phun một bãi nước bọt, Đại Thanh Sơn cuối cùng cũng nhịn không nổi hỏi: ”Đại thúc, ông khỏe không, con chó nhỏ này là của ông sao?”
Lão nhân rõ ràng hơi giật mình: ”Chó nhỏ hả, ờ ờ, ngươi nói nó là, ờ, là của ta.”
“Ừm… ừm… Ông... ông có thể cho tôi con chó đó không?” Đại Thanh Sơn hơi do dự nói.
Lão già trong mắt lóe lên một cái giống như ánh chớp xuất hiện giữa không trung: ”Ngươi muốn nó?”
“Vâng, cháu tên là Đại Thanh Sơn, cháu là một người cô đơn, cháu muốn có một người bạn, cháu hứa sẽ đối xử với nó thật tốt”.
“Như thế này chăng... Không, vầy tốt hơn.” Lão nhân có vẻ cuối cùng đã hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào Đại Thanh Sơn, sau đó dùng giọng kiên định hỏi nó: ”Đại Thanh Sơn, ngươi có đồng ý cả đời cùng sống với nó không?”
“Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý.” Không biết tại sao, Đại Thanh Sơn lại cảm thấy giờ phút đó thật trang trọng.
“Còn ngươi?” Lão nhân cúi đầu nhìn con chó nhỏ: ”Ngươi có đồng ý cùng Đại Thanh Sơn sống chung không?”

“Ô… ô.” Con chó nhỏ gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ xíu.
Lão già đưa bàn tay quắt queo về phía trước mặt Đại Thanh Sơn và con chó nhỏ: ”Thần của các Thần, Phái Lạc Đặc, con cháu của Sáng Thế Thần cùng con cháu của người nguyện ý cùng nhau ký thành khế ước, nhờ thiên, địa, nhân cùng chứng kiến giây phút thiêng liêng này.”
Vào lúc đó, giữa bầu trời quang bỗng xuất hiện một tiếng sấm, Đại Thanh Sơn sợ quá nhắm tịt hai mắt lại. Khi hắn mở mắt ra thì lão nhân đã biến đâu mất tiêu, trên không còn văng vẳng tiếng nói: ”Đại Thanh Sơn, khi nào ngươi có sự khó khăn hoặc nghi vấn, ngươi có thể đến Lục Long đài tìm ta.”
“Ồ, thằng nhỏ không nói thật”, lão ma pháp sư cười hô hố đến rung cả râu: ”Ngươi đã cùng con chó này ký khế ước, thế mà còn muốn gạt lão nhân gia ta hả?”
“Không có, khế ước gì vậy?” Đại Thanh Sơn ngơ ngác.
“Đó chính là Long thần Phái Lạc Đặc khốn kiếp.” Lão ma pháp sư rống lên một tiếng. ”Xoẹt!” Đột nhiên giữa trời quang xuất hiện một luồng chớp, lão ma pháp sư đang hống hách vội rụt ngay cổ lại.
“Hô hô, có người dám nhục mạ cả người ngang hàng với Sáng Thế Thần là Long thần, có khí phách, ta khâm phục đó.” Một giọng nam cao dễ nghe du dương bên cạnh.
Lôi Cát đương nhiên không mất tinh thần, cho nên mục đích ban đầu là đến Lục Long đài xem một chuyến – Giờ đã xoay chuyển thành như sau: Dù sao gã Đại Thanh Sơn này cũng ký kết khế ước với rồng, rồng chắc cũng sẽ tử tế với hắn. Nếu như có thể thu hoạch được gì đó thí dụ như thượng cổ ma pháp, hoặc long ma pháp, hoặc có thể là thứ gì đó tốt hơn nữa… Trì Hàn Phong tâm trí sáng láng cũng nghĩ ngay đến long huyệt có khả năng có rất nhiều vàng bạc, hơn nữa đường đi an toàn, vì sao phải ngại, lập tức giơ hai tay tán thành.
Ngả Mễ ẩn ước có cảm giác không ổn, nhưng mà do thiếu kinh nghiệm nên không thể biết được được âm mưu của hai con cáo già kia, hắn cũng không muốn chia tay người bằng hữu mới quen, vì vậy khi thấy bọn họ bàn sẽ lên Lục Long đài tìm hiểu một chuyến, đương nhiên là đồng ý cái rụp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui