Dong Binh Thiên Hạ


Hậu thế có đánh giá cực cao đối với Sâm lâm tinh linh “Oánh”, một tiểu cô nương xuất thân không bằng Lâm Vũ Thường, cũng không đạt đến những danh hiệu tối cao như Đại ma đạo sư, Thần thánh mục sư giống Bích công chúa, Sa Nhược. Trên phương diện tổng hợp đánh giá, người ta thường nhắc đến nàng như là một thiếu nữ vĩ đại.
Sâm lâm tinh linh là 1 chủng tộc không màng tới những chuyện tranh giành nhất, rất hiếm có Sâm lâm tinh linh tiến vào xã hội loài người, lại càng ít có Tinh Linh sâm lâm gia nhập quân đội hay dong binh đoàn. Việc sống lâu trên 1.000 tuổi khiến cho bọn họ thờ ơ với hết thảy, coi Tinh Linh sâm lâm dưới sự bảo hộ của Tinh linh vương là chốn vui chơi. Oánh lại là 1 cô gái, vì tình yêu, đã dũng cảm bước ra khỏi Tinh Linh sâm lâm, vì tình yêu, lần đầu tiên đem cung tiễn nhắm vào nhân loại… Trước đó, những việc như thế này là không thể tưởng tượng nổi.
400 năm sau khi Chúng Thần đại chiến kết thúc, có 1 bán tinh linh trẻ tuổi tên là Tỉnh Nguyệt Cáp Bá đã dùng 1 câu kinh điển như sau để đánh giá về Oánh:
Nếu như không có Oánh, thì cũng sẽ không có truyền kỳ về Dong binh vương; bất kể là tại Trạm Lam Thánh giới hay là Tây Lâm đảo, nếu như ở nơi trước không có Oánh, Ngả Mễ sớm đã trở thành vật hy sinh cho Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm; còn nếu ở nơi sau không có Oánh, 10.000 bộ đội tinh nhuệ của Pháp Tây Tư nhất định sẽ truy điệu Tiểu dong binh đoàn, có lẽ Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên, Sa Nhược còn có thể đào thoát được, song những nhân tài bồi dưỡng hơn 2 năm qua tất nhiên là sẽ toàn quân bị diệt.
Nếu ảnh hưởng của Oánh đối với Ngả Mễ cũng chỉ như vậy mà nói, vậy thì vẫn có người có thể thay thế được vị trí của nàng; Ảnh hưởng lớn nhất của tiểu cô nương này đối với Dong binh vương còn ở 3 phương diện nữa, mà bất luận là kẻ nào cũng không thể tái hiện được.
1. So với những cô gái cực kỳ vĩ đại khác, Oánh cũng là 1 cô gái cực kỳ có chủ kiến. Nàng trời sinh thích nói thích cười sau khi cùng Ngả Mễ xuất hiện trước công chúng, luôn xảo diệu đẩy Ngả Mễ ra, còn bản thân mình thì chỉ thì rất hiếm khi đưa ra ý kiến. Mỹ đức như vậy trong số các thiếu nữ là rất hiếm thấy.
2. Oánh chưa bao giờ đưa ra lời đánh giá về những người ở bên cạnh Ngả Mễ, bởi vậy chỉ trong thời gian rất ngắn đã có thể sáp nhập vào Tiểu dong binh đoàn. Nếu đổi lại là 1 cô gái khác, đều khó tránh khỏi việc sẽ dựa vào thân phận của đoàn trưởng đại nhân để làm việc này việc nọ.
3. Có tình cảm với Ngả Mễ trong thời điểm khó khăn nhất, nghĩa là Oánh đã lặng lẽ chấp nhận áp lực lớn nhất.
—— Chúng Thần đại chiến - Oánh

Sa Nhược cùng vài mục sư từ trung quân cũng chạy tới đây, 1 đám ma pháp hệ mục sư được phóng ra, những chiến sĩ bị thương nhẹ miệng vết thương rất nhanh chóng khép lại, các chiến sĩ bị trọng thương thì sắc mặt cũng thoáng có nét khởi sắc.
Lúc này thống soái toàn cục tại trung quân đã đổi thành Hoắc Ân Tư Ngả Mễ vọt tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai tiểu Ải nhân, không nói câu gì, ý bảo để hắn quay lại chỉ huy.
Trong quá trình đột nhập trận địa địch, tiểu Ải nhân cũng không nhìn thấy hết thảy vừa rồi, đang còn mải điều chỉnh các chiến sĩ xung đột chính diện đánh chếch về phía bên phải trận, gia tăng áp lực lên địch nhân bên phía Sư Tử hà. Lợi dụng phản áp lực của địch nhân, toàn bộ đội ngũ đột kích tựa như thủy triều xuôi dòng chảy về phía bờ Sư Tử hà.
Sắc mặt của Ngả Mễ lúc này dọa cho Hoắc Ân Tư muốn nhảy dựng lên, sau khi trở lại trung quân hỏi mấy gã ma kiếm sĩ ở trung quân lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt hắn cũng trở nên cực kỳ khó coi Oánh mặc dù bình thường ở Tiểu dong binh đoàn cũng không nói chuyện nhiều lắm, nhưng sự nhu thuận và ôn nhu của nàng khiến cho tất cả mọi người tại Tiểu dong binh đoàn đều hy vọng rằng chính nàng chứ không phải Lâm Vũ Thường sẽ trở thành đoàn trưởng phu nhân —— Đương nhiên, Lâm Vũ Thường cũng không tệ.
Trông thấy Sa Nhược, hắn chạy đến to nhỏ một hồi, sắc mặt Sa Nhược lập tức trở nên tái nhợt: “Ta lấy danh ta triệu hồi ngươi về, xuất hiện đi, Hỏa Điểu phượng hoàng…”
Trong bóng đêm rộng lớn mênh mang, giữa thiên địa bỗng xuất hiện 1 ma pháp trận màu đỏ khổng lồ, một tiếng phượng gáy lảnh lót vang vọng tới tận mây, Hỏa Điểu phượng hoàng màu đỏ nhẹ nhàng sải cánh, ánh sáng màu đỏ rực chói lọi từ đôi cánh lớn trông hết sức sống động: “Để ta đi xem sao.” Sa Nhược sải bước nhảy lên tấm lưng khổng lồ của hỏa điểu.
Hoắc Ân Tư ra sức nắm lấy cánh Phượng hoàng: “Sa Nhược, cô… chờ một lát hãy đi, nếu cô cứ thế tiến lên, địch nhân nhất định sẽ trông thấy, như vậy Oánh sẽ không còn cơ hội gỡ những quả cầu lửa kia xuống. Cô nhất định phải nhớ cho kỹ, đừng để cô ấy bị thương!”
Hai phút sau, hỏa điểu phóng lên cao, bay vút đi xa khiến ọi người đều sợ đến ngây người.
Về mặt binh pháp, Ngả Mễ cùng với Hoắc Ân Tư cực kỳ giống nhau, trong 1 trận chiến, 2 người bọn họ có thể tùy ý đổi vị trí chỉ huy mà không làm phát sinh bất kỳ sự gián đoạn nào. Hoắc Ân Tư điều động trung quân bắt đầu di động về phía bờ sông, song thủ đại kiếm sĩ đột kích cũng hướng về phía cánh phải mà đột nhập. Cung tiễn thủ cùng với ma kiếm sĩ bắt đầu tập trung 80% chiến lực công kích địch nhân bên phải. Việc tập trung sử dụng chiến lực đã gây ra cho thiên nhân đội lang nhân ở trước mắt đả kích rất lớn, Tiểu dong binh đoàn rất nhanh chóng đã tiến đến bờ Sư Tử hà.
Trên đài cao Hố Lưu Đáp, 1 binh lính lang nhân vội vã chạy tới bên cạnh Đạt Hải Nặc, bẩm báo cho hắn biết tình hình Tiểu dong binh đoàn ở 2 phía đông, bắc sau khi gặp phải sự cản trở lớn, bắt đầu bất thình lình tập kích hướng về phía bờ sông phía đông Sư Tử hà.

Tại hậu kỳ Tây Lâm đảo phòng ngự chiến, gần 500 người của Tiểu dong binh đoàn ở thời khắc cuối cùng có thể lập nên kỳ tích đào thoát khỏi 1 vạn nhân đội tường đồng vách sắt hoàn chỉnh, hậu nhân cho rằng có 3 chi tiết hết sức quan trọng được gạch đầu dòng trong đó.
Khi Oánh phát hiện ra ở phía tây bắc có đèn chỉ huy, tử huyệt duy nhất của bức tường đồng vách sắt đã bị phát hiện ra.
Mà trước đó, trong số 10 đại thiên nhân đội, thiên nhân đội xếp hàng thứ 2 của Mai Lâm đã bị đánh tan, đó chính là gạch đầu dòng thứ nhất ―― Nếu thiên nhân đội của Mai Lâm không bị tổn thất nặng bắt buộc phải rời khỏi chiến trường, hoặc giả giả thiết lớn hơn một chút, nếu thiên nhân đội chiến lực bài danh đệ nhất của Nặc Đốn có đầy đủ biên chế, thì cho dù vẫn còn nguyên 2 gạch đầu dòng phía sau đi nữa, Tiểu dong binh đoàn cũng phải chịu áp lực cực kỳ lớn.
Cho đến khi binh lính lang nhân bẩm báo, đệ nhất đại doanh soái Đạt Hải Nặc đã tự mình gạch đầu dòng thứ 2. Hắn nhẹ nhàng thổi lá trà trong tách: Tiểu dong binh đoàn đã vấp phải sự cản trở mạnh mẽ, lúc này chỉ có 2 con đường có thể đi, hoặc là đột kích hướng bờ đông Sư Tử hà, tranh thủ hội hợp với bộ đội tinh nhuệ tại phòng khu Sư Tử hà; hoặc là rút về Tây Lâm đảo, dựa vào địa thế hiểm yếu để tiếp tục cố thủ.
Sau khi Đạt Hải Nặc phán định không hề sai, mệnh lệnh thứ 1 được thông qua hỏa cầu phát ra, 3 thiên nhân đội rất nhanh chóng đột nhập bờ sông Sư Tử hà, xếp thành 3 lang nhân trận, toàn lực ngăn cản Tiểu dong binh đoàn phá vây về hướng đông. Cho dù 500 người của Tiểu dong binh đoàn mỗi người đều là sư tử đi nữa, thì sau khi liên tục đột phá qua 2 thiên nhân đội, cũng không thể tiếp tục đột phá qua thiên nhân đội thứ 3. Mệnh lệnh thứ 2 được phát ra, lưu lại 1 thiên nhân đội tiếp tục phòng thủ phương bắc, lại lưu thêm 1 thiên nhân đội làm bộ đội cơ động, còn 2 thiên nhân đội còn lại thì từ phía tây đánh bọc sang hướng đông, trên đường hủy diệt hoặc khống chế toàn bộ thuyền bè.
Lúc này Đạt Hải Nặc vẫn chưa biết rằng Sư Tử hà đã bị đông thành 1 khối băng khổng lồ. Nếu biết, hắn nhất định sẽ không vì phòng ngừa Tiểu dong binh đoàn chạy trốn về Tây Lâm đảo mà điều động tới 3 thiên nhân đội đi đánh vòng trước tiên —— Một khối băng lớn như vậy, ít nhất phải cần đến nửa tháng mới có thể tan chảy, quân đội Pháp Tây Tư có thể tùy lúc giết lên Tây Lâm đảo.
Mệnh lệnh phát ra, 5 con hỏa long căn cứ theo mệnh lệnh từ ngọn lửa nhanh chóng chuyển mình.
Gạch đầu dòng thứ 2 đã được gạch xuống hoàn toàn.
Giữa bạo phong tuyết, trên bầu trời đêm đen cao vời, 1 con cuồng thứu màu đen đang bay lượn —— Khoảng cách từ Tiểu dong binh đoàn tới Hố Lưu Đáp chỉ khoảng 10 dặm, 1 cái mộc đài khổng lồ được dựng lên. Ở nơi cao nhất, là 5 chiếc đèn lồng khổng lồ, 4 góc là những chiếc đèn lồng màu đỏ, ở giữa là 1 chiếc đèn lồng màu vàng. Đèn lồng màu đỏ ở trong đêm không hề nhúc nhích, hình thành nên 1 tứ giác. Đèn lồng màu vàng ở bên trong tứ giác thì phát ra 1 đống mệnh lệnh.

Ở sườn núi Lưu Đáp, 200 chiến sĩ hùng nhân, 200 chiến sĩ lang nhân cùng với 200 nhân mã cung tiễn thủ đang nghiêm trận chờ đón quân địch. Kỳ thực không cần phải tốn nhiều người bảo vệ như vậy, nơi này là tổng bộ quân viễn chinh của Pháp Tây Tư đại lục, 4 phía đều có biết bao nhiêu chông gai bẫy rập, muốn đột nhập vào nơi này là chuyện cực kỳ khó. Trận thế mạnh như vậy chủ yếu là để phòng ngừa Tiểu dong binh đoàn có huyễn thú kỵ sĩ hay phi long đến đánh lén.
Đối với Lục Nhi, Đạt Hải Nặc cũng không quá lo lắng, suốt 10 ngày qua liên tục xuất binh quấy rầy, phỏng chừng cũng chẳng còn mấy pháp lực nữa. Hơn nữa cho dù là có đến, thì với thân hình lớn như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện từ xa. Cường cung phía dưới hoàn toàn có thể đánh bay ý niệm trong đầu nó.
Oánh hết sức cẩn thận bay ở độ ấy ngàn mét, đây gần như là độ cao cực hạn mà cuồng thứu có thể bay tới được, người bên dưới trông chẳng khác gì những con kiến nhỏ. Mặc dù là lần đầu tiên khống chế cuồng thứu, song với năng lực câu thông đặc dị của Sâm lâm tinh linh cùng với động vật đã giúp cho Oánh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã vượt qua cảm giác buồn nôn khi ở trên cao. Nơi này đã thoát ly khỏi tầm ảnh hưởng của băng tuyết linh vực, dưới bầu trời nhiệt đới ban đêm còn có cả 1 khối áp thấp. Trên bầu trời tối đen như thế này, người bên dưới căn bản là chẳng trông thấy thứ gì cả.
Có thể thấy rõ rằng, toàn bộ trọng điểm phòng ngự của cung tiễn thủ đều nằm ở 2 phía đông, nam. Oánh chậm rãi vỗ cuồng thứu 1 cái, chỉ thị cho nó bay về phía tây bắc. Cuồng thứu khẽ phát ra âm thanh, đôi cánh lớn đập mạnh, thân hình hơi nghiêng một góc nhất định, bay về phía đài cao. Chỉ trong nháy mắt bay đến đài cao, Oánh đã trông thấy tổng chỉ huy quân chinh tây Đạt Hải Nặc đang chỉ đạo bộ đội.
Cuồng thứu phi hành chừng 1 km về phía đông, Oánh hạ thấp độ cao của nó, tới khi cách mặt đất chưa đến 20 mét, mới vòng qua triền núi nhỏ, nàng lại thúc giục cuồng thứu tăng tốc.
Nương theo gió biển từ phía tây, Cuồng thứu ra sức sải đôi cánh lớn, ngay cả người cưỡi cuồng thứu cũng như tên rời cung bắn về phía đài cao. Lúc này, trên dưới đài tất cả mọi người Pháp Tây Tư đại lục đều đang chăm chú hướng về phía đông nam.
Tinh linh đoản cung màu xanh biếc đã được hạ xuống từ trên lưng, điểm khác biệt so với trường cung của Thảo nguyên tinh linh chính là, đoản cung của Sâm lâm tinh linh là do Tinh linh vương gia trì ma pháp tinh linh vào, trong đó mộc hộ ma pháp giúp gia tăng tính ổn định cùng phong hệ ma pháp giúp gia tăng tầm bắn được gia trì nhiều nhất. Bởi vậy, mặc dù đoản cung của Sâm lâm tinh linh nhỏ hơn trường cung của Thảo nguyên tinh linh gấp 4 lần, song về tầm bắn thì cũng chẳng hề thua kém chút nào.
Oánh rút từ trong túi tên sau lưng ra 3 mũi tên ngắn màu xanh lá, 2 mũi ngậm chặt vào miệng, mũi còn lại lắp vào đoản cung, dây cung lặng lẽ buông ra!
Đang ở trên đài cao uống trà, Đạt Hải Nặc đột nhiên cảm giác được hơi lạnh rợn người, theo bản năng bèn nhìn về phía tây bắc, 1 bóng đen to chừng hơn hạt đậu đang lớn dần, đến khi hắn kịp phát hiện ra là cuồng thứu kỵ sĩ, thì mới trông thấy rõ kỵ sĩ cưỡi trên lưng cuồng thứu màu đen là một tiểu cô nương sinh động.
“Mau, phía tây bắc có người!” Đạt Hải Nặc lắc đầu cầm chén trà trong tay ném mạnh về phía Oánh. Bên cạnh mấy quan quân trẻ tuổi theo phản xạ đạp bay ghế, phối kiếm nhà quan tuốt vỏ mà ra.
Ở một khoảng cách quá ngắn, Oánh cũng trông thấy phản ứng của Đạt Hải Nặc, vốn định chuẩn bị bắn rụng đèn lồng màu vàng ở trung tâm sau đó sẽ cho gã chỉ huy này 1 mũi tên, hiện tại xem ra… Đèn lồng là vật chết, dù sao thì cũng không chạy đi đâu được, còn ông già này xem ra phản ứng rất nhanh, nếu không để ý thì nhất định sẽ chạy mất.

Tinh linh đoản cung trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh phương hướng, mũi tên màu xanh xé toạc bầu trời đêm. Ở khoảng cách 30 mét không có bất kỳ kẻ nào có thể thoát khỏi tên do tinh linh bắn ra, Đạt Hải Nặc cũng không phải là ngoại lệ. Tiếng dây cung vừa mới vang lên, mũi tên ngắn đã nhập vào người, thân hình Đạt Hải Nặc lảo đảo xoay tròn nửa vòng rồi đổ ầm xuống đất.
“Đại nhân! Đại nhân!” Ba quan quân trẻ tuổi bên cạnh lập tức xông lên dùng thân mình đỡ Đạt Hải Nặc ngã xuống đất.
Thở ra 1 hơi dài, trên khuôn mặt sinh động của Oánh bỗng nổi lên 1 tia tiếu ý. Ba quan quân nhân loại trẻ tuổi vì cô gái bạch y trắng như tuyết này bỗng nhiên nở nụ cười mà cảm thấy hết sức khiếp sợ cùng khủng bố, rốt cuộc là loại tâm địa rắn rết gì mới có thể nở nụ cười thanh thuần đến thế ngay sau khi vừa mới giết người? Bọn họ đương nhiên không biết, mũi tên ngắn vừa rồi của Oánh đã tránh được trái tim của Đạt Hải Nặc, chính là hy vọng lưu lại cho hắn 1 vết thương nặng trong thời gian ngắn không thể phục hồi như cũ được.
Oánh khẽ giục cuồng thứu lao thẳng lên đài cao theo hướng thẳng tắp, mũi tên ngắn thứ 2 nhanh như chớp phóng ra, dây thừng buộc chiếc đèn lồng màu vàng đang lơ lửng trên cao đứt phựt, hóa thành 1 quả cầu lửa rơi xuống đất.
Cô gái cuối cùng nhìn thoáng qua quả cầu rơi xuống đất, đoạn chỉ huy cuồng thứu bay về phía tây.
Đám binh sĩ dưới đài gặp phải tập kích bất ngờ từ phe địch đến lúc này mới kịp hồi phục tinh thần, tất cả đều luống cuống gấp rút cứu hỏa, nhắm về phía Oánh đã bay xa mà liên tục xả tên. Cuồng thứu đã bay cao tận mây, mưa tên căn bản không thể theo kịp. Tên bắn lên cao sau đó toàn bộ lại rơi xuống dưới.
Bay mỗi lúc một xa, Oánh bỗng nhiên bất tự giác ngoái đầu lại nhìn, chân mày hơi nhíu lại, cẩn thận suy nghĩ. Để phòng ngừa lát nữa binh lính Pháp Tây Tư lại tiếp tục treo 1 cái đèn lồng khác lên, Oánh lại quay đầu cuồng thứu, theo 1 đường thẳng lao vụt xuống. Tiếng dây cung lại vang lên, chiếc dây buộc đèn lồng đỏ ứng tiếng đứt rơi xuống đất. Giữa không trung, Oánh khống chế cuồng thứu bay qua các đèn lồng phía trên, vừa vặn tóm được dây buộc đèn lồng, bèn kéo đèn lồng về phía một ngọn đèn lồng khác. Ngọn lửa bên trong tức thì lung lay, lan ra thiêu rụi khắp toàn bộ đèn lồng. Ở nút buộc phía trên, Oánh buông hỏa cầu ra, ngọn lửa bùng lên rơi xuống chỗ 3 quan quân cùng đám binh linh đang cứu hộ cho Đạt Hải Nặc. Trên đài cao tức thì bùng lên 1 màn biển lửa.
Dưới đài cao đám binh lính căn bản không ngờ rằng cô bé này lá gan lại lớn đến như vậy, sau khi chiếm được tiện nghi 1 lần lại dám quay trở lại 1 lần nữa! Mưa tên lại tiếp tục bay ùa lên từ bên dưới. Nếu Oánh chỉ từ trên không bắn rơi đèn lồng thì tầm bắn của nhân mã cung tiễn thủ bất luận thế nào cũng không đạt tới được. Có điều lúc này nàng lại đang bay xuống dưới gần đài gỗ, đã tiến nhập vào tầm bắn của cung tên.
Oánh bằng vào cảm giác đặc thù của tinh linh đối với phong hệ, cẩn thận phân biệt tín hiệu nguy hiểm do tinh linh gió truyền đến, dán sát vào lưng cuồng thứu, dùng tâm linh cảm ứng để khống chế cuồng thứu tránh né mưa tên phóng tới từ bên dưới.
Cuồng thứu lại bay lên dần dần thoát ly khỏi tầm uy hiếp của cung tiễn, đằng xa 1 con hỏa điểu đang phóng vụt tới, Oánh mắt tinh vừa liếc một cái là đã nhận ra Sa Nhược, vui mừng phất phất tay về phía nàng: “Sa Nhược tỷ tỷ, ta đã xử lý xong đám đèn lồng này rồi!”
Lời còn chưa dứt, lại 1 trận mưa tên nữa từ bên dưới bắn ra, 1 mũi tên bay tới tận cùng mới hạ xuống, lặng yên không một tiếng động cắm phập vào sau lưng Oánh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận