Editor: Tuyền Uri
Nguồn:
Đứng bên bờ hồ, Dạ Tiền nhìn sắc trời, cuối cùng quyết định hai người chia ra hành động, thu thập vật tư ở lầu nhỏ kia, tiện thể tìm xem có thông tin gì về thế giới cũ không.
Nhà bên bờ hồ không nhiều, chỉ có sáu nóc nhà, Dạ Tiền tìm kiếm bốn nóc, hai nóc còn lại do Thư Tầm phụ trách, sau khi phân chia phòng xong, Dạ Tiền liền đặt Thư Tầm xuống, sau đó đi về phía trước.
Thư Tầm cũng bắt đầu ngay công việc của mình, Đoàn Tử tuy nhỏ, nhưng khí lực và trình độ Linh Hải lại không tồi chút nào, vẫn dư sức tìm hai tiểu lầu này.
Tiểu Đoàn Tử mặc chiếc áo bông nhỏ màu đen lạch bạch chạy một đường nhỏ, trực tiếp chạy đến cửa biệt thự thứ nhất, một chiếc túi luôn được Thư Tầm gìn giữ để trữ vật được chuẩn bị để làm một trận lớn, nhưng một Thư Tầm tinh thần cao lại không dự liệu được, có một người đang ngồi trước cửa biệt thứ thứ nhất, hay nói đúng hơn là một xác chết đã bị đông cứng lại.
Khi nhìn thấy xác người ngồi ở giữa cửa, Thư Tầm lập tức phanh lại, khi bước chân đã dừng lại ngây người một chút rồi mới phản ứng lại, đây là người bản địa đầu tiên mà Thư Tầm gặp kể từ khi bước vào thế giới trò chơi này, tuy nhiên lại là một người chết.
Biệt thự trang nhã đầy quyến rũ này được phủ một lớp tuyết dày, ở chính giữa cửa đang mở, một nam tử mặc bộ đồ mùa đông màu xám nhạt ngồi thẳng trong đó, nhưng điều khiến Thư Tầm thấy kỳ lạ là, trừ việc bị những bông tuyết bao phủ, nam tử này nhìn như một người đang sống, nhưng trên thân thể của anh ta, một chút sinh khí cũng không còn.
Khuôn mặt của nam tử rất thanh tuấn, có một loại khí chất hết sức sạch sẽ, xem ra vẫn còn rất trẻ, hắn yên lặng ngồi ở đó, phảng phất như một bức tranh tĩnh, đôi mắt màu xanh lam vẫn chưa khép lại, mà lại lặng lẽ nhìn về nơi xa, hình như đang nhìn gì đó, trong mắt không có nét sợ hãi, cũng không có tử khí, thậm chí cũng không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, Thư Tầm thậm chí còn thấy được sự kỳ vọng trong đôi mắt xanh.
Sự xuất hiện bất ngờ của cái xác kỳ lạ này khiến cho đầu của nhỏ của Thư Tầm trống rỗng một hồi, sau đó từ từ đi ra phía sau cái xác, Thư Tầm mới xác định nam tử này đã chết rồi, bởi vì trên khuôn mặt của anh ta đã phủ một lớp sương giá mỏng, chính là đã chết từ lâu rồi, chỉ là cái xác không có bất cứ sự phân hủy nào.
Thư Tầm khẽ cau mày đi vòng quanh cái xác, hy vọng có thể tìm thấy manh mối trên thi thể kỳ lạ này.
Cuối cùng, khi xung quanh thi thể dấu chân nhỏ đã in tới ba vòng Thư Tầm liền dừng bước, y phục trước ngực của nam nhân đóng băng hơi phồng lên, dường như bên trong ôm vật gì đó, chỉ là bị áo khoác khóa lại, không nhìn thấy gì cả.
Ngừng một lúc, Thư Tầm leo lên đầu gối của nam tử, vừa chạm vào thi thể, một cảm giác lạnh lẽo liền ập đến, giống như là thi thể cũng đã hóa thành băng trong thế giới băng tuyết này rồi, thậm chí còn lạnh hơn cả thế giới này.
Leo lên vai của nam tử, tìm tới vị trí khóa kéo, Thư Tầm hai tay bám chặt khóa kéo, sau đó treo toàn bộ người lên, nhưng khóa kéo không di chuyển.
Một làn gió thoáng qua, Tiểu Đoàn Tử treo trên khóa kéo khẽ đung đưa hai lần, một bầu không khí khó lý giải, lúc này, nếu là trạng thái truyền trực tiếp, chỉ sợ sẽ lại là một mảnh tức cười.
Thư Tầm không còn cách nào khác đành thử kiểm tra lại khóa kéo y phục của người nam tử đóng băng, xác định y phục và khóa kéo đều không bị đóng băng, sau đó lại lần nữa nắm lấy khóa kéo, hai chân bám chắc vào giống như bộ dạng leo núi vậy, sau đó bắt đầu kéo.
Đương khi Thư Tầm dường như sắp ngã, dường như cuối cùng đã tìm đúng góc độ và lực, chiếc khóa kéo của y phục mở ra dễ dàng. Sau đó trượt xuống, cho tới vị trí ngực mới dừng lại.
Thư Tầm nhìn, phát hiện lần này khóa kéo chính xác là đã bị chặn, mà thứ chặn khóa kéo lại chính là một cuốn A4 màu đen, do là ngồi, nên cuốn sách nghiêng ra ngoài, cũng chính bởi điều nay, mà Thư Tầm mới phát hiện ra bên trong nam tử còn có đồ vật gì đó.
Lại lần nữa điều chỉnh khóa kéo, Thư Tầm lấy cuốn sách đen kia ra, đồng thời còn phát hiện ra một đồ hộp, vừa nhìn vào lon hình trụ, Thư Tầm liền trông thấy hình quả đào vàng dịu, lập tức ném cuốn sách vào ba lô nhỏ, lập tức ôm lấy lon kiểm tra một chút, phát hiện thấy lon vẫn bị đóng, không có vết tích mở, thế là đem lon đó bỏ vào trong ba lô nhỏ.
Sau khi làm xong những điều này, Thư Tầm trèo xuống, bước hai bước rồi quay đầu nhìn về phía thi thể đóng băng, bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại. Sau một hồi, chân nhỏ ngắn liền trèo lên thi thể, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo khóa trở lại.
Sau đó mới đeo ba lô lên rời đi, không biết vì sao, Thư Tầm khi xoay người đột nhiên lại cảm thấy ba lô có chút nặng, giống như là cõng một trách nhiệm gì đó trên lưng, Thư Tầm lắc lắc đầu, xua đi cảm giác này, điều quan trọng lúc này chính là giữ chắc vật tư thu thập được sau đó nhanh tới Vi Thị, xem xem ở thành phố lớn trong cuối đường mùa đông, còn có người nào sống sót không, để tìm hiểu thêm về phần cuối.
Trên cửa biệt thự không khóa, Thư Tầm dễ dàng vào bên trong, trong phòng tất cả đều như mới, ngay cả bụi cũng chỉ rơi xuống một lớp mỏng, nhưng đúng như dự đoán, phong cách trang trí và nội thất bên trong cũng đem lại một loại cảm giác ấm áp, ngay cả khi nhiệt độ thấp đến cực điểm, cũng vẫn mang lại cho người ta cảm giác an nhiên.
Trong phòng hầu như không có dấu vết của sự lộn xộn, từ ghế sofa bàn trà cho đến giá sách trải giường, tất cả đều rất ngăn nắp, Thư Tầm vào trong phòng, bóng dáng nhỏ bé động tác trèo tới trèo lui vô cùng linh hoạt, thỉnh thoảng nhảy giữa các đồ nội thất để việc tìm kiếm nhanh hoàn thành.
Thư Tầm đứng trên bàn, nhìn xem điểm thiếu trong toàn bộ biệt thự, khung ảnh trên bàn vẫn còn, nhưng ảnh bên trong đã bị người khác lấy đi rồi, là trùng hợp sao? Hay là ở trên người nam tử đóng băng kia? Tấm ảnh thiếu có liên quan gì tới trò chơi? Đột nhiên một đống nghi hoặc hiện lên trong đầu Thư Tầm.
Sau đợt tìm kiếm, thu hoạch của Thư Tầm cũng không được nhiều, ngoài mấy bộ đò mùa đông ra, cũng không tìm được bất cứ đồ ăn nào, giống như đồ ăn trong biệt thự đều bị ăn sạch rồi.
Việc đồ ăn bị thiếu tất nhiên không phải là trùng hợp, tình hình bên trong căn biệt thự kia còn tệ hơn, thậm chí là một mớ hỗn độn, đồ đạc trong biệt thự đã bị làm lộn tung, ngay cả đồ gỗ nội thất cũng bị vỡ nát, trong phòng khách vẫn còn lưu lại vết tích, hình như đã có người đốt lửa ở trong này để sưởi ấm, đồ ăn thì càng không dư lại một chút nào.
Thư Tầm khẽ cau mày, vuốt vuốt tóc trước trán, đoán rằng người dân ở gần Vi Hồ, hẳn là đã lưu lại một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là rời khỏi nơi này, lúc rời đi hẳn là đồ ăn cũng thiếu nghiêm trọng, bởi vì trong căn biệt thự sạch sẽ như thế này, một hạt gạo cũng không để lại, chỉ là không biết tình hình tìm kiếm ở mấy nóc nhà khác như thế nào, nếu đoán chính xác, chỉ sợ Dạ Tiền cũng đã tìm kiếm cả rồi.
Thư Tầm bước từng bước cầu thang xuống, sau đó rời khỏi biệt thự, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy bóng dáng màu đen của Dạ Tiền, lúc này đang bước những bước lớn vào trong.
Tận dụng thời gian này, Thư Tầm kiểm tra lại thi thể ngồi trước cửa, cũng không phát hiện ra tấm ảnh nào, lại quay đầu nhìn biệt thự trang nhã đằng sau, biệt thự này có lẽ là một trong những cái không bình thường nhất bên Vi Hồ, mà thi thể ở trước cửa cũng đem lại cho Thư Tầm một cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Thế là, đương khi người xem một mảnh âm thanh thúc giục Dạ Tiền đi tới bên Thư Tầm, thì một gương mặt bánh bao trầm tư xuất hiện trước mặt người xem.
“Ta trúng độc mất rồi, cảm giác bộ dáng khẽ cau mày trầm tư của Đoàn Tử thật dễ thương!”
“Người dân của thế giới cũ, thật kinh ngạc người dân của thế giới cũ!”
“Người dân của thế giới cũ thật, xem ra hẳn là loài người, đây là thi thể sao? Sao trông như người còn sống vậy!”
“Vận khí của Đoàn Tử bộc phát rồi sao? Ta đã theo dõi rất nhiều chương trình phát trực tiếp, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy người ở thế giới cũ, tuy nhiên dường như lại là một người chết!”
“Ta càng tò mò, rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có cảm giác khắp nơi đều bị vi phạm!”
Lời tác giả muốn nói:
Kịch trường nhỏ:
Một đêm sâu, tướng quân đại nhân và Thư Tầm chuẩn bị đi ngủ.
Tướng quân đại nhân giúp Thư Tầm cởi y phục nhỏ, Thư Tầm ôm móng mặt đầy sự biết ơn.
Tướng quân mặt không cảm xúc nhìn y phục mình, Thư Tầm đột nhiên ngây mặt suy nghĩ một chút, sau đó hiểu ra, chuẩn bị giúp tướng quân đại nhân cởi y phục.
Thế là một lúc sau, tướng quân đen mặt nhìn Đoàn Tử đang đu đưa trên chiếc khóa kéo của mình.
Thư Tầm (Cân nặng của ta, ta có thể làm gì, ta cũng tuyệt vọng a!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...