Đã hơn một tuần kể từ khi Bảo Bình đến nước Anh du học.
Lớp Toán ban đầu khi nghe tin từ cô Yến Như thì khá ngạc nhiên, tiếp theo là ngưỡng mộ. Tụi nó không ngờ một cái tên vô lo vô nghĩ như Bảo Bình lại được tài trợ du học tại trường đại học công nghệ danh tiếng cơ chứ.
Tuy nhiên, ngay sau đó chính là sự tức giận.
"Cái thằng đó! Dám đi mà không nói tiếng nào, phải giết!!!"
"Trừ khử ngay!!"
Đó là một trong những lời hăm doạ của lớp 11 Toán mà điển hình là Thu Hà và Thế Đạt.
Từ hôm đó, Bảo Bình chưa một lần liên lạc với lớp Toán hay bất kì ai trong số tụi nó, kể cả Song Ngư hay Kim Ngưu, đặc biệt là Cự Giải. Hoàn toàn bặt vô âm tín.
Số điện thoại của Bảo Bình, cũng là tụi nó không ít lần gọi thử nhưng đều khoá máy, không ít lâu sau thì chuyển hẳn sang không còn tồn tại. Cậu có lẽ đã đổi số, nhưng ít nhất cũng phải gọi về cho tụi nó một cuộc chứ!
Song Ngư làm như không quan tâm nhiều đến cho lắm. Lời mà cậu nói cũng chính là điều tụi nó tự trấn an bản thân, rằng tên đó chỉ là vì bận nhiều việc khi lo mấy cái thủ tục này nọ mà không có thời gian.
Điều này khiến tụi nó muốn mua vé máy bay sang đó xử Bảo Bình một trận cho ra hồn.
Về phần Cự Giải, cô gái vốn nhạy cảm và trầm tính không mấy thay đổi. Không ít nói hơn, không lặng lẽ hơn, Cự Giải vẫn chỉ là Cự Giải. Yếu đuối một chút, cực kì thục nữ nhưng cũng đôi khi lại rất nghịch phá. Cô thường rất hay cười và chưa hề tức giận lấy lần nào kể từ ngày Bảo Bình đi du học, điều đó phần nào khiến tụi nó cảm thấy hơi lo lo.
Tuy nhiên, Cự Giải vẫn chỉ là Cự Giải. Dù cô dịu dàng thế nào, cô gái ấy không hề là một người vì chuyện gì đó mà suy sụp.
***
"Ê, mày có chắc là thằng Ngư đang ở bệnh viện không đó Kim Ngưu?!"
"Chắc! Nó còn đi đâu ngoài chỗ đó!!"
Kim Ngưu nhìn ánh mắt nghi hoặc của Xử Nữ lập tức có cảm giác không hài lòng dù chỉ một chút. Cái thằng đó!!
Mà có gì đâu mà phải hỏi, Song Ngư ra ngoài thường xuyên gần như mọi ngày nghỉ đều dậy sớm, Song Ngư mang theo cả Leo đi, thằng đó còn đi đâu ngoài bệnh viện để thăm Sư Tử. Con cá đó rõ ràng bị thiếu hơi mèo con mà!!
"Cái thằng đó mà về đột xuất thì công dã tràng! Ê, cái dây trang trí đâu rồi?"
Ma Kết vừa nói vừa loay hoay khắp nơi tìm mấy sợi dây tua trang trí.
"Mấy đứa kia chưa về hả?!"
Xử Nữ bực bội ra mặt, tay cứ cố gắn cái băng rôn lên trong khi miệng cứ càm ràm hệt như ông cụ non. Nhưng hỏi xem bực không chứ! Mấy cái đứa đó đi từ nửa tiếng trước tới giờ vẫn chưa thấy cái mặt đâu hết, chắc chắn lại la cà chơi đùa đủ xóm rồi còn gì nữa!! Biết thế, cậu chẳng dại mà để cho tụi nó đi mua đồ làm gì hết!!!
"Các cậu ấy sẽ về nhanh mà! Mình nghĩ vậy.."
Cái giọng nửa chắc chắn nửa nghi ngờ thuộc về cái cô gái đang phụ Thiên Yết vẽ vời lung tung gì đó. Thật sự thì không có kì vọng vào Cự Giải và cô kia chút nào. Học thì giỏi, công nhận. Nữ công gia chánh hay mấy vặt vãnh cũng giỏi chán, công nhận luôn. Nhưng mà cái phần vẽ thì..
"Xong!!"
Nghe tiếng Thiên Yết vui vẻ reo lên, Xử Nữ lập tức quay sang xem kia. Mặt cậu từ bình thản chuyển sang méo xệch đi, cả nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.
Dã man vậy trời.. Không bằng cả học sinh lớp một vẽ nữa...
"Đẹp không?"
"Đẹp.. Đẹp chứ!"
Làm như Xử Nữ còn cách nào khác để nhận xét bức tranh trang trí kia ấy!! Cậu thật sự còn chẳng nhận ra ai là ai, khi đứa nào cũng cái đầu nguyên cục tròn vo. Đáng sợ quá..
Kim Ngưu đứng bên cạnh đâm ra cũng đồng cảm, đưa tay vỗ vỗ vai cậu bạn lớp trưởng.
Thiên Yết vốn tinh ý lập tức nhận ra cái sự gượng gạo trên hai khuôn mặt kia. Cô nhíu chặt mày, mắt nheo lại như đang cân nhắc gì đó. Kim Ngưu và Xử Nữ đồng loạt đổ mồ hôi hột trong khi Cự Giải bên cạnh thản nhiên vẽ màu vào.
"Mấy đứa bây đừng có đùa nữa!!"
Chẳng biết từ đâu, một cái gối chọi thẳng về phía bốn đứa tụi nó, nhưng chỉ mỗi Kim Ngưu hưởng trọn vì không chịu cúi xuống trốn đi.
Ma Kết thản nhiên phủi tay, hừ mũi một cái.
"Ê! Tụi tao về rồi nè!!"
Khi Cự Giải nhìn ra cửa theo phản xạ, cô nhìn thấy Bạch Dương và Song Tử làm như đang cãi cọ vì cái gì đó không rõ. Nhưng mà, nhìn sơ thì chẳng có gì đáng lo ngoài xích mích trẻ con như cơm bữa của hai đứa nó.
"Mã với Thiên Bình đâu?"
Thiên Yết vì thấy thiếu thiếu mà lên tiếng hỏi. Hai đứa kia ban đầu cứ như không hề nghe cô nói, Thiên Yết bắt đầu trở nên khó chịu. Đến khi bị cái gối quăng vào mặt, Song Tử mới nhìn dáo dác rồi cười hề hề.
"Cậu buông ra!!!"
"Không thích!"
Song Tử còn chưa kịp lên tiếng trả lời, từ bên ngoài đã vang lên hai tiếng nói quen thuộc. Tụi nó tặc lưỡi một cái rồi phì cười.
Nhân Mã dù cố thế nào cũng không dứt được Thiên Bình ra. Trời ạ, cậu có đi đâu giống cái thằng kia đâu mà bám dai thấy ớn luôn!!
"Tụi bây làm màu quá! Lại đây phụ tao coi Nhân Mã!!"
Đang bí thế lại vớ được cái "phao cứu hộ", Nhân Mã lập tức chạy lại chỗ Xử Nữ. Cũng chẳng có ý định phụ giúp gì, ban đầu chỉ là tránh Thiên Bình mà thôi. Xử Nữ đứng bên cạnh, quyển sổ đánh vào đầu con ngựa kia một cái.
Chả là, hôm nay là sinh nhật của Song Ngư. Tổ chức là một chuyện, cốt là vì gần đây có nhiều thứ xảy ra quá nên tụi nó mới làm một buổi tiệc nhỏ thế này cho thoải mái tinh thần. Bảo là làm sinh nhật cho người ta, Song Ngư sẽ cảm thấy thế nào khi tụi nó vốn chỉ là muốn nhờ vào đó mà quậy phá nhỉ..
Ban đầu, ý tưởng này là của Thiên Bình khiến Kim Ngưu có đôi chút băn khoăn. Từ nhỏ đến giờ, thằng em họ của cậu có bao giờ chịu tổ chức sinh nhật gì đâu. Ngày trước, mấy mươi tổ chức cho nó thì Song Ngư cũng mấy mươi lần bỏ trốn lang thang ở đâu chả biết. Kim Ngưu nhớ, thằng nhóc từng nói sinh nhật đối với nó rất vô nghĩa. Nhưng nghĩ một lúc, cậu một phần nhỏ ham chơi, một phần muốn xem biểu hiện trên gương mặt của Song Ngư sẽ ra sao mà đồng ý luôn.
Ái chà chà..
***
Sư Tử đóng quyển truyện tranh đang đọc lại, mắt bắt đầu đảo đảo xung quanh một lượt. Nó khát nước.
Song Ngư hiện tại không ở đây, cậu đi mua thức ăn cho nó. Sư Tử không thể nhờ cậu, và chính nó cũng không muốn nhờ cậu. Rốt cuộc, Sư Tử cứng đầu vẫn chỉ là một Sư Tử cứng đầu mà thôi.
Nhìn sang tủ nhỏ đặt cạnh giường, nó đưa tay lấy ly nước còn nửa đặt trên đó. Bàn tay vừa chạm vào ly đã khiến Sư Tử tươi tỉnh hẳn lên. Tuy nhiên, tay nó chỉ vừa cầm vào ly nước đã vụt ra, khiến cái ly rơi thẳng xuống sàn tạo thành tiếng vỡ lạnh toát.
Sư Tử thở dài chán nản. Tay nó chẳng cầm được, một chút sức lực nhỏ xíu cũng không.
Đáng ghét!
"Cố quá thành quá cố đấy!"
"Im đi!"
Song Ngư một tay cầm tô cháo, tay còn lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại. Trước cái giọng bực bội kia của nó, cậu phì cười.
"Chỉ giỏi bày bừa thôi!"
Đặt tô cháo xuống đầu tủ, cậu đi lại bàn tay và rót cho nó một ly nước khác. Khi Song Ngư đưa ly trước mặt nó, con nhỏ nào đó giận lẫy chẳng thèm quay mặt sang luôn.
Giỏi ghê ta!
"Chọc tức nhau hả con mèo kia?!"
Song Ngư có thể điềm tĩnh, nhưng khi mất kiên nhẫn thì không, hoàn toàn không.
Sư Tử vừa bực vừa khó chịu, giật lấy ly nước trong tay Song Ngư mà uống. Nhìn hai bàn tay cầm lấy cái ly hơi run run, cậu thở dài một cái.
"Cậu chỉ giỏi chọc tức người khác thôi! Kể cả khi tôi đã bảo tôi sẽ thay cậu làm mọi thứ."
Sư Tử ban đầu im lặng. Mặc cho Song Ngư kéo ghế ngồi cạnh giường nó như mọi ngày, Sư Tử đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ đằng kia.
"Tôi không phải một con búp bê! Tôi ghét việc của mình mà cứ phải phụ thuộc vào người khác!!"
Những lời Song Ngư nói với nó lúc ở trên sân thượng, Sư Tử đương nhiên vẫn nhớ rất rõ. Nhưng vì nhớ, vì hiểu, nó mới khó chịu. Nó chẳng muốn bản thân là gánh nặng của bất kì một ai. Kể cả cậu, à không, đặc biệt là cậu.
"Tôi là đang tự nguyện, không hề là cậu phụ thuộc vào tôi! Cậu bị ngốc sao hả?!"
"Cái gì?!"
Sư Tử hơi ngạc nhiên, rằng Song Ngư đang cười. Cậu đưa tay búng trán nó một cái.
Song Ngư lúc này chợt nhìn vào đồng hồ. Ban trưa khi rời khỏi kí túc xá, tụi nó bảo cậu khoảng sáu giờ tối là phải về. Cũng chẳng phải Song Ngư để tâm gì điều đó, nhưng giờ thì cũng khá muộn rồi
"Tôi về trước nhé! Mai tôi lại ghé thăm cậu."
"Mai?"
Song Ngư vừa đứng dậy đã nghe tiếng hỏi lại của nó. Cậu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Tay cậu, vỗ vỗ đầu nó và cười nghịch.
"Ừ, mai!"
Khi Song Ngư định quay người rời đi, cậu chợt khựng lại. Là Sư Tử phía sau đưa bàn tay nắm lấy vạt áo cậu.
Đáp lại ánh mắt kia của Song Ngư, Sư Tử chẳng biết phải tỏ ra như thế nào nữa. Mọi thứ thật lạ, kể cả khi là chính nó giữ cậu lại. Chẳng biết từ bao giờ, đối với Sư Tử mà nói, sự hiện diện của Song Ngư bên cạnh lại đóng vai trò rất quan trọng. Nó, nhất thời không muốn cậu rời khỏi.
Sao vậy nhỉ.
"Sao thế?"
Biểu hiện của Sư Tử rất lạ, nhưng Song Ngư vẫn chỉ cười và hỏi nhẹ.
"Cậu sẽ quên chứ?"
Câu hỏi của Sư Tử, ánh mắt lúc này nó nhìn cậu, khiến Song Ngư trong vài giây cứ đứng đực người ra. Cậu không hiểu câu hỏi, không hiểu cả ánh mắt kia. Nhưng..
"Không bao giờ, sẽ không bao giờ tôi quên cậu! Kể cả khi tôi chết."
Quên sao? Đối với Song Ngư mà nói, những chuyện gắn liền với nó sẽ là những điều cậu không bao giờ quên được. Sau nụ cười hiền lành hiếm thấy kia, cậu cười ranh ma.
"Cậu sẽ ám tôi mất!"
"Cậu chết luôn đi!!"
Nụ cười sảng khoái của Song Ngư, không hiểu sao khiến lồng ngực Sư Tử cảm thấy thật ấm áp.
"Lần sau cậu phải mua thêm bánh rán cho tôi đấy!"
Dạo gần đây, Song Ngư thường hay mua cho Sư Tử mấy cái bánh rán. Chúng ngon lắm!
"Ừ!"
Nhìn cánh cửa dần đóng lại, nụ cười trên gương mặt Sư Tử như đông cứng lại. Nước mắt đua nhau rơi trên khuôn mặt trẻ con của nó.
Nhưng càng đưa tay lau đi, thứ chất lỏng nóng ấm kia vẫn cứ chảy ra nhiều hơn.
Tại sao, nó lại khóc cơ chứ.
Lạ quá..
Đôi mắt nâu khói ngấn nước chợt nhìn sang ngăn kéo tủ đặt cạnh giường, ánh nhìn thêm phần khó hiểu.
***
Song Ngư vừa trở về kí túc xá. Bàn tay định vặn chốt cửa tự nhiên khựng lại, sao bên trong lại tối thế nhỉ. Lạ ghê! Tụi nó lại bày trò gì nữa chăng.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ Song Ngư vẫn đẩy cửa mà bước vào. Đúng là rất tối luôn.
Bùm!
Trước mặt Song Ngư, cả căn phòng kí túc dường như sáng rực lên. Cậu ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, không hiểu gì hết.
Có tiệc gì hả?
"Chúc mừng sinh nhật, Song Ngư!"
"Mỹ nhân Ngư sinh nhật vui vẻ!!"
Sinh nhật gì? Cái gì sinh nhật cơ? Sao Song Ngư không hiểu gì hết trơn.
"Sinh nhật gì? Sinh nhật đứa nào?"
Tụi nó nên nói là cái thằng này nó ngu ngơ bẩm sinh hay tự giả ngu nhỉ?
Kim Ngưu vỗ trán mình một cái. Đúng là thằng nhóc đó còn chẳng nhớ hôm nay là sinh nhật mình nữa mà..
Bộ hôm nay là sinh nhật Song Ngư sao ta? Cậu chẳng có ấn tượng gì hết.
Tay gỡ mấy dải băng từ cái pháo giấy kia bắn ra đang dính khắp đầu cậu, Song Ngư trở nên bình thản nhìn sang tụi nó.
"Tụi bây có còn là con nít đâu mà tổ chức sinh nhật không biết!"
"Lắm chuyện!!"
Xử Nữ chẳng biết từ đâu ra lấy quyển sổ vỗ đầu cậu cái bốp.
Song Ngư hừ mũi. Tụi nó dám chắc toàn là ham vui thôi.
Cái đám rỗi hơi.
Đúng lúc này, điện thoại Song Tử chợt vang lên. Tiếng chuông giữa tụi nó bỗng trở nên thật dồn dập.
Tại sao Song Tử lại có cảm giác khó chịu trong lòng..
Trước khi Song Tử nhấc máy, đến lượt điện thoại của Song Ngư đổ chuông.
Là số của bác sĩ Tuấn.
"Dạ bác sĩ, cháu nghe!"
Song Tử quên béng đi luôn cuộc gọi nhỡ vừa tắt của mình.
"Sao.. ạ?"
Chiếc điện thoại trong tay Song Ngư rời khỏi tay cậu và rớt xuống sàn, tạo thành một âm thanh chát chúa.
Đùa sao..
Hôm nay, là sinh nhật cậu còn gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...