Đinh Tú cúi người chào, quay lại nhìn Bách, ánh mắt sắc lạnh:
- Tiểu tử ngươi đừng làm mất phong độ Đinh gia ta, còn có cả Lê gia là nhà thư hương.
Nên nhớ bây giờ ngươi là nghĩa đệ của phu nhân Quốc sử viện giám.
- Cô có thấy chuyện từ đầu không mà bảo ta như vậy.
Biết đâu nàng ta vu oan cho ta thì sao.
- Cái thứ ngươi là gì mà trưởng công chúa phải vu oan cho ngươi?
“Ô! Cái lý lẽ đéo gì vậy”.
Thôi quân tử không chấp nữ nhân.
Ta im miệng!
- Đinh Đang! Đi thôi! Tứ thúc đưa đi mua đồ.
Hôm nay mua hết cái kinh thành này luôn.
Đinh Đang nghe thế thì vui lắm.
Nàng là người đơn thuần, ai đối tốt với nàng thì nàng đối tốt lại.
Tứ thúc thật tốt nha, xin cho nàng lên kinh thành chơi, lại mua đồ cho nàng.
Đinh Nhu nghe vậy thì cũng xán lại:
- Đừng quên ta nha!
- Cút! Ngươi về bên cô cô ngươi mà xin.
Đinh Tú bực người này lắm, trong mắt nàng thì tên này tinh ăn lười làm, là thứ vô dụng nhất mà không hiểu cha nhặt được ở đâu.
Lại có vẻ coi trọng hắn, luôn miệng dặn nàng quan tâm hắn.
Nghe hắn nói thế thì giở giọng bề trên:
- Đinh Nhu, sang đây với cô cô, từ rày tránh xa hắn một chút.
Đinh Đang con nếu còn bên cạnh hắn thì ngày mai ở nhà, không đi đâu hết.
Đinh Đang tắt ngấm nụ cười trên môi, do dự nhìn Bách.
Hắn căm tức quay sang:
- Nữ nhân xấu xa kia! Nói vậy là lý làm sao? Được! ngươi kiêu ngạo như thế? Hôm nay ta trảm cái uy phong của người.
Cho sau này hết vênh váo.
- Ta coi ngươi làm sao hạ uy phong của ta.
- Chả phải bọn đần độn gọi ngươi là Thần toán tiên tử sao.
Ta với ngươi cá cược một cuộc tính toán.
Ngươi thắng thì từ nay ta không làm bận mắt ngươi nữa, gặp ngươi phải đi đường vòng.
Ngươi thua thì mỗi lần gặp ta phải chào một tiếng?
- Được! nhưng chào tiếng gì?
- Chào là “Honey”!
- Từ này nghĩa là gì?
Bách mặt không đổi sắc:
- Quê ta từ này có nghĩa là “Người trí tuệ”
- Được! ta thua thì mỗi lần gặp ngươi sẽ chào là Honey.
- Để cho công bằng, ta và ngươi mỗi người ra cho đối phương một đề, ai giải được trước, kết quả chính xác thì thắng.
Có được không?
- Được! Vậy chúng ta vào đình viện kia.
Lần này bản cô nương cũng muốn xem xem cha ta và Lê huynh vì sao mà kiêng dè ngươi đến vậy.
Bốn người đi đến đình viện hóng mát.
An vị trong đình viện, Đinh Tú bắt đầu nhìn Bách dò xét.
Nàng gần đây cũng đang nghiên cứu nhiều về số học.
Bèn nói:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
- Mời cô ra đề trước!
- Vậy ta ra đề như sau: Một lần ta vào Văn đàn thì thấy có một nửa số người đang vẽ tranh, một phần tư số người đang ngâm thơ, một phần bảy đang đọc sách luận ngữ còn có 3 người thì mài mực.
Vậy lúc ấy trong văn đàn có bao nhiêu người? Ngươi nghe kỹ chưa?
- Đã rõ!
Bách ngẫm nghĩ cô nàng này chắc là đã dày công nghiên cứu các sách toán cổ.
Nếu những đề thông thường có lẽ không làm khó được cô ấy, ta cần nghĩ ra một đề toán phức tạp mốt chút.
Biết ra đề gì đây? Chợt nghĩ đến một bài toán cổ giải hệ phương trình hai ẩn.
Bài không khó nhưng phức tạp, sẽ làm cho người giải mất khá nhiều thời gian.
Chỉ cần mình giải xong trước đề của cô ta là được.
Cũng ra một đề:
- Khối lượng của một đống vàng có 9 thỏi và một đống bạc có 11 thỏi là bằng nhau, nếu chuyển 1 thỏi vàng sang đống bạc và một thỏi bạc sang đống vàng thì đống vàng nhẹ đi 13 lượng.
Hỏi khối lượng mỗi thỏi vàng, mỗi thỏi bạc bằng bao nhiêu?
Đinh Tú lẩm nhẩm rồi nói:
- Đã rõ! Bắt đầu từ giờ, ai giải ra trước là thắng.
- Được! Nhớ sau này không được thất hứa đấy.
Bách nghiền ngẫm trong đầu bài toán của Đinh Tú.
Bài này thực chất là phương trình 1 ẩn:
1/2x + 1/4x + 1/7x + 3 = x
Giải phương trình này được x = 28.
Đã có đáp án.
Lại hắc hắc quay sang nhìn nàng.
Bài toán Bách ra cho nàng phức tạp hơn của Đinh Tú, trước hết cần lưu ý thời xưa 1 cân bằng 16 lạng, 1 lượng bằng 24 phân.
Như vậy có thể hiện đại hoá bài toán thành phương trình toán học:
9x = 11 y (1)
13 + 8x + y = 10y + x (2)
Bài này cần giải theo phương pháp giả thiết tạm hai lần.
Sau khi triển khai sẽ tính được kết quả x = 215/4 và y = 153/64.
Như vậy, mỗi thỏi vàng 2 cân 3 lượng 6 phân, mỗi thỏi bạc 1 cân 13 lượng 6 phân.
Hắn thấy nàng đang cắn môi suy nghĩ, khuôn mặt đẹp lại càng ánh lên vẻ trí tuệ.
Đinh Tú năm nay đã 18, đang độ phát dục, dáng người lả lướt.
Lúc này vì nghĩ ngợi, mồ hôi lấm tấm rơi trên ngực.
Bách quên cả suy nghĩ, mặt thất thần nhìn nàng.
Đinh Nhu thấy bộ dạng hắn nhìn cô cô, biết là không đúng.
Đinh Đang đơn thuần hơn thấy Tứ thúc nhìn cô cô rất lâu, sao dãi chảy ra thế kia? Bèn đưa khăn tay cho Bách:
- Tứ thúc nhớ đến mẫu thân người sao?
Bách giật mình! Thẹn đỏ mặt, vội chữa ngượng:
- Không có gì đâu Đinh Đang, ta nhớ đến một món ăn ở quê nhà, không tự chủ được mà sinh lòng ước ao.
- Món ăn gì vậy ạ.
- Món này gọi là Thang bao, vỏ bánh làm bằng bột mỳ có súp bên trong và hấp chín.
Khi ăn khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.
Đinh Nhu chen vào:
- Nghe giống như bánh bao vậy?
- Đúng! đúng … gần giống thế nhưng Thang bao trắng muốt, bên trong nước súp thơm ngon, khi ăn cần ăn một đôi mới đã ghiền.
Bách mắt vẫn đăm đăm nhìn Đinh Tú, miệng nói đầu tưởng tưởng, vẻ gian tà không gì tả nổi.
Đinh Tú quay sang, thấy hắn thi thố với mình mà còn có tâm tư nói chuyện với người khác.
Tức giận hỏi:
- Ngươi đã tính ra chưa mà còn tâm tư đàm đạo chuyện khác?
- Tính ra rồi! ra rồi, một đôi trắng muốt …
Bỗng giật mình cười hề hề:
- Sorry! Honey … là 28 người.
Đinh Tú thất thần, nàng thấy hắn trả lời đáp án chính xác.
Như vậy, mình đã thua cuộc.
Tuy trong lòng không phục nhưng sự thật là thế.
Nàng vẫn cố chất vấn:
- Vậy đáp số bài toán của ngươi là bao nhiêu?
- Mỗi thỏi vàng 2 cân 3 lượng 6 phân, mỗi thỏi bạc 1 cân 13 lượng 6 phân.
Nàng lại lẩm nhẩm một lúc, rà soát trong đầu, thấy kết quả không có gì sai lệch.
Cực chẳng đã, cắn môi nói:
- Ta thua rồi! Lần này ta đã khinh địch, ra đề đơn giản với ngươi.
Không nghĩ toán thuật của ngươi cũng đã qua tiểu thành.
Sau này sẽ có lúc phục thù.
- Ta không cần biết, thua là thua.
Từ nay nhớ lấy lời cô hứa.
Tiện đây cũng nhắc cho cô.
Lần trước cô tính chu vi hồ Giám, đã biết dùng cách đo ba lần bán kính rồi lấy số trung bình, ta khá khen cô, nhưng khi nhân hệ số để tính chu vi mới nhân với 3 lần.
Kết quả này chưa hoàn thiện, tỷ lệ chính xác là hơn 3 lần một chút.
Đây gọi là số Pi.
Đinh Tú sững sờ, không phải nàng không biết về tỷ số này.
Đây là những kiến thức đã có từ rất lâu, tuy nhiên trong tính toán thực tế, sai số đo đạc lớn.
Đôi khi chỉ cần lấy hệ số gần đúng là được.
Thành tựu cao nhất của toán học Trung Quốc lúc bây giờ là Tổ Xung Chi đã tính toán ra π ≈ 355/113.
Đinh Tú thấy Bách hiểu biết như vậy, nhất định là được trân truyền của cao nhân rồi.
Nàng nảy ra ý định bào mòn tên này.
Mặt tươi cười, đổi giọng nói:
- Đệ đệ! Ngươi nói đúng lắm.
Hay là thế này, ngươi dạy ta vài điều về toán học được không?
Khốn kiếp! Có gian kế! Phải cảnh giác.
- Ai là đệ đệ của cô.
Nên nhớ điều cô hứa vừa rồi.
- À phải! gọi là gì nhỉ? Honey! Người trí tuệ, dạy tỷ vài điều về toán học được không?
Đàn ông, vẫn là đàn ông, dặn lòng phải cảnh giác nhưng khi nhìn thấy Đinh Tú người hơi cúi, đôi mắt mở to nhìn mình, đôi môi anh đào hấp háy, lại tiến sát hắn.
Đôi chân Bách đã nhũn như chi chi, đầu óc ngu độn đi mấy phần.
Đinh Nhu hỉ mũi một tiếng, khinh bỉ tên này.
- Ta sẽ xem xét, sẽ xem xét.
- Honey! Ngươi nghiên cứu toán thuật đến đâu rồi? thành tựu thế nào.
- Khi vào đại học đã học qua Toán cao cấp, Xác xuất thống kê.
Khi ở trung học thì Hàm số, lượng giác, hình không gian đều đã có thành tựu.
- Đấy là những cái gì?
Đinh Tú ngẩn ra tuy nàng trong thời đại này đã tính là có thành tựu cao trong toán học, nhưng làm sao đã có khái niệm nhập môn về những môn này.
Nghe vậy càng kích thích tò mò.
- Có thể dạy tỷ tỷ không?
- Có chứ! À không không! Còn nhiều việc để làm lắm … ăn bánh bao tốt hơn.
- Nếu ngươi dạy tỷ tỷ, không chừng ta vui vẻ sẽ đi chơi hồ Dâm Đàm với ngươi.
Bách qua một lúc thất thần, đã lấy lại bình tĩnh, hắn là người hiện đại.
Những trò hứa hẹn thế này hắn thừa hiểu.
Nói như vậy là ra điều kiện với ngươi, nhưng ta.
Muốn thì thực hiện, không thì không thực hiện.
Đúng với câu “không chừng ta vui” kia.
Bèn hắng giọng, thẳng lưng lại:
- Bổn công tử gần đây nhiều việc lắm, hết tháng này lại nói chuyện.
Bây giờ ta phải đưa Đinh Đang ngoan đi mua đồ.
Nói xong đẩy Đinh Đang lên phía trước, ý bảo nàng dẫn đường.
Đinh Tú căm tức nhìn hắn.
Nàng nhiều lần dùng chiêu này, trước kia chưa từng thất bại.
Mỗi lần dùng là mỗi lần đạt mục đích.
Thấy tên này có vẻ khó chơi, đành đợi dịp khác ra tay.
Bốn người ra khỏi chùa, đi vòng qua cửa Đại Hưng để đến phủ Phụng Thiên.
Nơi này có chợ sầm uất, buôn bán đủ nghề.
Đinh Tú dù không muốn vẫn phải bất đắc dĩ dẫn đường, đến một khu phố tên là hàng Đường, chuyên buôn bán bánh mứt.
Đến đầu phố là mắt Đinh Đang đã hoa lên, phố toàn tiệm bánh từ đầu đến cuối, buôn bán đủ các loại bánh khắp các miền: bánh đậu xanh mai côi, uyển đậu hoàn, ô mai đủ loại … Bách ra chiều đắc ý, mua cho Đinh Đang bảy tám thứ bánh thượng hảo.
Chỉ cần nàng thích là trả tiền, Đinh Nhu cũng được thơm lây, tay xách ba bốn túi.
Đinh Tú thì vẫn bực trong lòng, lại không hiểu tên này lấy đâu ra nhiều tiền vậy.
Nhưng thấy hắn chi tiêu thì cũng kệ.
Chơi vui đã đời rồi cả bốn người về Lê phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...