Giữa lúc An Tri Hạ đang chìm trong nước mắt tuyệt vọng, hệ thống đột nhiên báo lỗi vì phát hiện sự xâm nhập lạ.
[Vì nhiệm vụ thất bại, kí chủ vốn không có phần điểm thưởng sinh mạng. Tuy nhiên, xét trên nhiều phương diện, một là vì lỗi của hệ thống mới khi paste thế giới từ bản chính sang bản phụ khiến ý thức thế giới cũ quá mạnh, giành quyền kiểm soát cơ thể với kí chủ, hai là kí chủ đã nỗ lực hết sức mình vì nhiệm vụ, hệ thống quyết định vẫn trả điểm sinh mạng cho kí chủ.]
[Thưởng điểm sinh mạng hoàn tất. Xin kí chủ chuẩn bị rời khỏi phòng hệ thống. 10 giây đếm ngược tự động xóa ký ức. 10, 9, 8…]
An Tri Hạ không thể tin vào tai mình, ra sức cầu xin hệ thống:
“Không được, tôi không muốn xóa kí ức. Cầu xin hệ thống, cho tôi giữ lại anh ấy đi. Tôi không muốn quên.”
Nhưng dù cô cầu xin thế nào, hệ thống vẫn tiếp tục đếm ngược. Từng hình ảnh từ khi mới quen, từng ánh mắt trao nhau, từng cảm giác ấm áp ngọt ngào, dần dần tan biến trong trí nhớ.
“Bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi. Bác sĩ!”
Giọng một người phụ nữ đứng tuổi vừa nức nở vừa vui mừng vang lên bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân rầm rập của các bác sĩ chạy vào.
An Tri Hạ đã tỉnh dậy trên giường bệnh sau bốn tháng như một kì tích, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi mãi không ngừng. Tim cô đau đớn quá, trống rỗng quá. Dường như cô đã đánh mất một thứ gì rất quan trọng, chỉ là không thể nào nhớ ra.
Người phụ nữ ban nãy là mẹ ruột của cô, bây giờ còn xuất hiện thêm cả người ba ruột đang đứng cạnh lau nước mắt cho bà ấy. Ông bà nuôi ngồi cạnh giường, ôm cô khóc nức nở.
Ông bà cô kể cho cô biết, ba mẹ cô đã tìm cô con gái thất lạc là cô suốt mười chín năm nay. Ngay lúc cô vừa tai nạn vào bệnh viện, bọn họ tìm đến nhà ông bà nuôi, kể về việc khổ năm xưa khi cô bị bắt cóc từ lúc mới lọt lòng. Nhưng tin sét đánh dội đến ngay khi họ tìm thấy con gái, cô bị tai nạn xe trên đường về quê, trở thành người thực vật.
Có lẽ cũng là một sự may mắn, ba mẹ ruột của cô rất giàu có, viện phí đắt đỏ của cô đều là do họ trả, nếu không ông bà cô cũng không biết phải xoay sở như thế nào.
Sau một tháng theo dõi và tập luyện phục hồi, cô được trở về nhà và quay trở lại cuộc sống bình thường. Ba mẹ cô đón ông bà về ở chung, cùng nhau phụng dưỡng như người già trong nhà. Ban đầu ông bà cô từ chối, nghĩ rằng già cả rồi không muốn đi đâu nữa, nếu cô đã tìm được ba mẹ, điều kiện lại tốt như thế thì nên theo họ về, thỉnh thoảng lại đến thăm ông bà là được. Ba mẹ cô phải khuyên nhủ hết lời, nói rằng đường xá điều kiện ở quê không an toàn, ai biết được ngày nào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như hồi trước, lúc đó ông bà cô mới đồng ý về ở cùng.
An Tri Hạ trở lại trường học sau vài tháng bảo lưu. Cô vẫn tiếp tục cuộc sống giống như bình thường, nhưng chính bản thân cô cũng nhận ra có nhiều điều đổi khác. Cô không còn cảm thấy khó khăn trong mối quan hệ với bạn bè như trước kia, nói chuyện nhiều hơn, thế giới xung quanh cô cũng không còn tĩnh lặng.
Thấm thoắt qua nửa năm, cô từ một cô gái hướng nội trầm tính trở thành một thành viên trong hội sinh viên, vừa xinh đẹp lại giỏi giang, khiến người người ngưỡng mộ. Thậm chí, còn có vài chàng trai rất tốt tỏ tình với cô, nhưng cô đều khéo léo từ chối.
Tại sao ư? Cô cũng không biết nữa. Cô chỉ biết trái tim mình trống vắng, giống như từng có một thứ gì đó rất to lớn lấp đầy, sau đó rời đi để lại lỗ hổng khoét sâu không có gì bù đắp được.
Mỗi đêm, cô đều mơ thấy mình vui vẻ nắm tay, ôm hôn một người con trai nào đó, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là khuôn mặt hạnh phúc của mình, còn người ấy cứ mãi chìm trong màn sương khói không thấy mặt.
An Tri Hạ co mình, ngồi gục đầu trên gối, lặng lẽ nhìn ra bầu trời đêm. Trời sao rất đẹp, ánh trăng sáng lành lạnh rạng rỡ, cô cảm thấy khung cảnh này giống như déjà vu, hình như đã từng ngắm một khoảng trời đẹp như vậy ở đâu đó.
Cô không ngủ được nữa, lặng lẽ mở cửa xuống phòng tranh mà ba mẹ chuẩn bị cho mình ở tầng một. Đứng yên lặng trước giá vẽ trắng tinh, An Tri Hạ nhắm mắt hồi tưởng, cầm bút và bắt đầu vẽ.
Thân thể cao lớn, bờ vai rất rộng, góc mặt anh tuấn, mái tóc đen đôi khi rũ xuống mắt, che khuất khuôn mặt của anh. Chẳng mấy chốc, hình hài đã hiện ra vô cùng chân thực, chỉ là cô không thể nào hoàn thiện được gương mặt của người trong tranh.
Vẽ chán chê, cô trùm khăn lên bức tranh vẽ dang dở, quay trở về phòng ngủ của mình. Vô tình, một cuốn sách trên giá rơi vào tầm mắt. Cuốn sách này giống như cuốn tiểu thuyết cô từng thuê ở cửa hàng trước khi gặp tai nạn. Nghe nói mẹ cô vì quá nhớ cô, hàng năm đều mua rất nhiều đồ cho cô, đặc biệt là những thứ mà các thiếu nữ vẫn hay thích, từ váy áo đến truyện tranh, thứ gì cũng có cả. Bà nói làm như vậy có cảm giác giống như cô đang ở bên bà, khi cô trở về cũng sẽ có cảm giác đã sống ở bên họ từ nhỏ. Lúc ấy, An Tri Hạ chỉ biết ôm lấy mẹ mà vỗ về.
Nhìn đến mới nhớ, vì tai nạn kia, cuốn sách cô mượn đã hỏng rồi, cô còn chưa tới tiệm bồi thường cho người ta. Dù đã hơn một năm rồi, nhưng lấy mà không trả, cô sẽ cảm thấy rất áy náy.
Ngày hôm sau, An Tri Hạ lên xe riêng của gia đình, đi đến tiệm sách gần trường, báo đã làm hỏng sách, phải đền giá trị gấp đôi. Ngày đó cô thích đọc truyện, vì không có tiền nên không dám mua, chỉ dám thuê truyện cũ với giá rẻ. Bây giờ có điều kiện hơn rồi, cô vẫn thích đi tiệm sách ấy. Có lẽ đó chính là cảm giác hoài niệm.
An Tri Hạ đi vòng quanh những giá sách được sơn màu gỗ cũ kĩ, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ in lên nền nhà lát gỗ, cảm giác rất ấm áp.
Bất chợt, một cuốn sách đột ngột rơi xuống nơi cô vừa đi qua. An Tri Hạ ngoảnh lại, khẽ cúi mình nhặt nó lên, dùng tay khẽ phủi đi lớp bụi mỏng trên mặt bìa.
“Bạn gái nhỏ của Từ Hạo Thiên.”
Tên truyện nghe thật quen thuộc. Cô đã từng đọc nó rồi phải không? An Tri Hạ tìm một góc vắng người ngồi xuống, khẽ mở cuốn sách đã cũ đến mức giấy bên trong đã ngả màu vàng.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...