Đã ba tháng chín ngày không cùng chồng gần gũi như vậy.Trình Cẩn phát hiện bản thân lại có thể nhớ rõ con số này.
Thượng tướng Lục Đào ba tháng trước trở về, ở lại tinh cầu 5 ngày, trong 5 ngày, chỉ có 2 ngày ở nhà chung của hai người, nhưng 2 ngày đó, hai người đã làm hai lần, lần thứ hai vẫn là Trình Cẩn nhân lúc Lục Đào uống quá chén, lẻn vào phòng của anh.Lục Đào trong chuyện trăn gối tuyệt đối không dịu dàng, không thích dạo đầu, không thích để Trình Cẩn chạm vào mình, anh thường dùng tư thế quay lưng lại.
Hơn nữa, ánh sáng trong phòng phải chỉnh mờ đi nên dù cả hai đã kết hôn được bảy năm nhưng Trình Cẩn không có nhiều kinh nghiệm sờ vào tinh khí của anh.Tay lúng túng kéo chiếc quần rộng của đối phương xuống, nhìn vật to lớn bị lớp quần lót che đậy, mặt Trình Cẩn nhanh chóng đỏ rực lên.
Đúng là cậu theo đuổi anh không cần mặt mũi không từ thủ đoạn, nhưng là trước đây, đến 25 tuổi, cậu chỉ có kinh nghiệm làm tình với một mình anh, hơn nữa loại kinh nghiệm này không tính là nhiều, vì vậy quả thức có chút bối rối.
Cậu thậm chí còn thở gấp, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra mấy lần, đều không chạm vào đai quần lót của đối phương, sau khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương, Trình Cẩn nghiến răng, cuối cùng cũng kéo quần lót xuống.Ngón tay chạm vào những sợi lông mềm mại, bị thứ kia cọ xát một cái, xúc cảm khiến nhịp tim của Trình Cẩn không ngừng gia tăng, cậu nhìn vào cây gậy đang lộ ra đó, ngay cả khi nó chưa cương cứng, kích thước vẫn thật đáng kinh ngạc.Vừa nghĩ đến cảm giác cái thứ đó ma sát vào trong cơ thể, Trình Cẩn có chút xấu hổ nhìn lại, ngón tay cũng thu về.
Rất nhanh giọng nói của nam nhân trên đỉnh đầu truyền tới: “Không đỡ sao?”Trình Cẩn ngượng ngùng nhìn anh, bắt gặp ánh mắt cười của anh, hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cầm thứ đó nhắm ngay vị trí bồn cầu.Trong lòng Lục Đào có chút do dự nhưng khi nhìn thấy phản ứng thú vị của cô vợ nhỏ toàn bộ đều tan biến, nhìn đôi má ửng đỏ của cậu, chỉ muốn hôn lên một cái, hơn nữa còn chắc rằng trước đây mình thường xuyên hôn chỗ này của cậu.Thoải mái đi tiểu xong, Trình Cẩn lắc nhẹ cho anh vài cái, sau đó cất thứ đồ của anh lại.
Bồn cầu thông minh đã tự động bơm nước, Trình Cẩn đỡ Lục Đào trở lại giường, bản thân quay trở lại rửa tay.
Lúc rửa tay, cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt ửng hồng trong suốt, trong mắt có sóng nước, dường như bị cảm xúc làm ẩm ướt.Thực tế, cậu chưa từng trải qua hương vị ngọt ngào của tình yêu.Lục Đào mất trí nhớ xem ra một chút cũng không bài xích cậu, cậu có phải hay không có thể lợi dụng cơ hội này, sửa chữa mối quan hệ giữa hai người?Ngay khi suy nghĩ này hiện ra trong đầu, một khuôn mặt khác của Lục Đào hiện lên trong đầu, vô cùng lãnh đạm, dường như còn tệ hơn một người xa lạ, giọng điệu không hề có chút thăng trầm khi nói chuyện với cậu, Trình Cẩn cả người đang tràn đầy mùa xuân, cả người run lên, như bị tạt một gáo nước lạnh, khiến cậu lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ.Không được! Tuyệt đối không được! Chỉ có nửa năm thôi! Lại một lần lún xuống, hoặc là lợi dụng trạng thái hiện tại của anh để đánh lừa cảm xúc của bản thân, tương đương với việc uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, sau khi Lục Đào tỉnh lại, nghĩ đến thời gian của bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy muốn nôn mửa, ngay cả một chút ấn tượng tốt đẹp của lưu lại trong lòng đối phương kia cũng sẽ thất bại.Sớm muốn phải ly hôn, không bằng có chút thể diện.Khi cậu bước ra, Lục Đào đang học lại cách sử dụng quang hình.
Tất cả mọi người trên tinh cầu đều có một thiết bị như vậy trên cổ tay.
Ngay cả thẻ thân phận cũng được nhập vào đó, quang hình có thể tìm kiếm thông tin, giao tiếp với mọi người và ghi lại mọi thứ.
Nó tương tự như điện thoại di động cách đây rất lâu, nhưng nó cao cấp hơn.Trình Cẩn nhìn thao tác của anh không có một chút do dự, rõ ràng là thứ gì đó trong xương tuỷ của anh, cho dù trí nhớ có mất đi anh cũng không có quên.
Cậu đứng bên cạnh nhìn anh một lúc, mới đi lên phía trước, nói: “Chồng, em về trước.”Nam nhân sững sờ một lúc, cũng không biết là bởi vì nghe cậu gọi, hay là nghe cậu nói sẽ về.
Rất nhanh hỏi: “Em khong ở đây à?”“Em không thể ở đây.” Trình Cẩn chỉ vào một nút màu đỏ bên cạnh.
“Nếu có gì cần hoặc không thoải mái, chỉ cần nhấn vào nút này, y tá thông minh hoặc nhân viên y tá sẽ đến ngay.
Muốn liên hệ với ai, có thể bấm vào quang hình trên tay.”Lục Đào đột nhiên hỏi: “ Tại sao ưu tiên liên lạc số 1 không phải là em?” Quang hình của anh tắt chế độ ẩn hình với người bên cánh, sáng lên trong không khí, hiện lên trên là dãy số liên lạc.
Trình Cẩn thấy người liên hệ đầu tiên là tên của "Ferry", và người thứ hai là một người tên "Ngải Tuyết", không hề có tên của cậu trong danh bạ trên màn hình.Mặc dù cậu đã đoán trước được sự việc này, nhưng nhìn thấy nó vẫn khiến Trình Cẩn có chút khó chịu.
Cậu nhanh chóng cười và nói: “Trước đây anh quá bận, chúng ta không thường xuyên liên lạc.” Cậu đột ngột đổi chủ đề, “Em nên về rồi, còn muộn nữa, chuyến xe cuối cùng sẽ rời đi.”Lục Đào nhìn cậu, không tiếp tục truy hỏi, chỉ khi nhìn thấy cậu rời đi, đột ngột hỏi: “Không có nụ hôn tạm biệt sao?”Trình Cẩn kinh ngạc quay đầu, vẻ kinh ngạc trên mặt không khỏi lộ ra.
Lục Đào nhìn có vẻ uỷ khuất: “Anh vừa tra thông tin bạn đời sống chung với nhau, bên trong nói, lúc bạn đời sắp chia tay, sẽ cho đối phương nụ hôn tạm biệt.”“Ah, ah…” Trình Cẩn hoảng loạn, cậu đương nhiên biết điều này, nhưng trên thực tế, không phải tất cả bạn đời đều như vậy, ít nhất không phải giữa cậu và Lục Đào.
Điều này tất nhiên không phải là cậu không muốn, mà là người bên kia không muốn.Nụ hôn chia tay giữa bạn đời tượng trưng cho “tình yêu”, “sự nhớ nhung” và “mong được đoàn tụ.” Lục Đào không có những cảm xúc này với cậu nên đương nhiên anh không muốn hôn cậu.
Trên thực tế, những nụ hôn mà họ nhận được cho đến nay đếm được bằng đầu ngón tay, và tất cả đều là do Trình Cẩn chủ động tấn công lén lút.Nhưng bây giờ, nam nhân không thích bị anh chạm vào này lại chủ động đòi hôn tạm biệt.Trình Cẩn nhịp tim hỗn loạn, trên má nóng bừng, những chuyện cậu tưởng tượng đã xảy ra nhưng lại khiến cậu cảm thấy áy náy, dù sao cậu cũng biết rõ ràng Lục Đào hiện tại không phải là Lục Đào "thật".Nhưng cậu không từ chối.Bước lại bên giường, cúi người xuống nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn dáng môi gợi cảm, run run chạm môi mình lên.
Vốn dĩ muốn rời đi ngay nhưng ngửi mùi cơ thể người kia thì không thể chịu được, lưu lại thêm vài giây, cổ đã bị người kia ôm lấy, chiếc lưỡi ấm áp trơn trượt chiếm lấy, lần đầu tiên chủ động liếm môi của cậu, cạy khẽ răng của cậu, dễ dàng trượt vào khoang miệng của cậu.Trình Cẩn kinh ngạc trợn to hai mắt, khuôn mặt phóng đại khiến cậu cảm thấy nóng bừng, khi đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, dường như có một luồng điện truyền đến, khiến cậu có chút tê liệt.
Lưỡi của nam nhân vẫn đang liếm láp trong miệng, hành động đầu tiên là sự cám dỗ, sau dần trở nên táo bạo và nóng bỏng, còn cuộn tròn đầu lưỡi mà mút, thậm chí mút ra cả tiếng nước.
Trình Cẩn trong chốc lát đã quên thở, khi cậu sắp nghẹt thở, Lục Đào mới buông tha, trong mắt mang theo ý cười, "Mùi vị không tồi."Trình Cẩn nhanh chóng đứng dậy, loạng choạng lùi lại một bước, nhìn anh đầy hoài nghi rồi đưa tay lên lau môi.Lục Đào nhướng mày, "Không thích?"Trình Cẩn hoảng loạn lắc đầu, sắc mặt gần như muốn chảy máu, cậu lắp bắp: “Em, em đi trước.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh.Không phải không thích mà là không quen.Trình Cẩn dựa vào tường viện, hai tay áp vào mắt, lồng ngực phập phồng, thở dốc.Cậu chưa bao giờ nghĩ qua bản thân hôn trộm khiến đối phương không để ý mình một năm, lại có một ngày chủ động hôn cậu, hơn nữa là một nụ hôn lưỡi.Sau khi hồi tưởng lại mùi vị của nụ hôn, nhịp tim của Trình Cẩn không ngừng tăng nhanh, cho dù biết Lục Đào như thế này cũng chỉ là "có hạn", nhưng nhịp tim của cậu cũng không thể ngừng lại được.Cậu bước ra khỏi cửa bệnh viện với đôi chân mềm nhũn, thật may là chuyến tàu cuối cùng vẫn chưa rời đi.
Trong thời đại của những chiếc xe thể thao cao cấp và những chiếc tàu vũ trụ nhỏ, "xe buýt" thực sự không hấp dẫn.
Suy cho cùng, tinh cầu này chỉ toàn những người giàu.
Đi du lịch mà không có ô tô hoặc tàu vũ trụ nhỏ là một trò cười, vì vậy xe buýt công cộng hiếm khi được sử dụng.
Sở dĩ nó chưa bị hủy là vì giao thông công cộng là hạ tầng của thành phố nên dù lãi âm vẫn đi theo tuyến đã lập trình, nhưng tần suất rất ít.
Chuyến cuối cùng là 5 giờ chiều, sau thời gian này thì không được đi xe buýt.Sau khi lên xe, Trình Cẩn là hành khách duy nhất trên chiếc xe khổng lồ, không có tài xế, vì xe tự lái nên giá vé rất rẻ, ngồi một vòng cũng chỉ mất 5 tệ, như điểm Trình Cẩn sẽ đến, chỉ cẩn nửa tệ là đủ.Đến nơi, điểm dừng không phải ở nhà của Trình Cẩn mà là một khu phố thương mại sầm uất, một con phố nổi tiếng với những mặt hàng xa xỉ.
Những người giàu nhất thế giới thích mua sắm ở đây, bởi vì giá cả quần áo và phụ kiện ở đây không thể mua được đối với những người bình thường.Tinh cầu Đế quốc mặc dù lấy tài sản làm thước đo, nhưng cũng có một số bộ phận dựa vào kỹ năng đặc biệt hoặc đóng góp năng lực mà được sống ở đây, nhưng cũng có một số bộ phận có chức tước.
Những người này không thể gọi là giàu có, được coi như người bình thường.Còn những gia đình có thể gọi là “phú hào” thì phải nắm trong tay nhiều tiền và sống tiêu xài hoang phí, hầu như đối tượng của những món đồ xa xỉ đều là nhóm người này.Trình Cẩn không thèm để ý đến dãy sản phẩm rực rỡ.
Trước đây cậu cũng là khách hàng thường xuyên ở đây.
Cửa hàng yêu thích của cậu có tên là "Phóng Thượng".
Đã từng dọn sạch một tầng bên trong cửa hàng, với danh hiệu “hoàn khố” trên đầu.
Và bây giờ, mọi món đồ ở đây, kể cả khi quẹt hết số dư trong tài khoản, cậu cũng không thể mua nổi.(Hoàn khố: quần áo lụa là, trang phục của những đứa con nhà giàu)Nhưng nơi mà Trình Cẩn muốn đến vẫn rất “Phóng Thượng.” Cậu không vào bằng cổng chính mà qua một cánh cửa nhỏ khuất.
Đi qua cánh cửa nhỏ rồi lại vén một tấm rèm, Trình Cẩn nhìn thấy người mà mình đã hẹn, cậu chợt nở một nụ cười, "Andy, hôm nay có công việc thích hợp với em không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...