Hai chín tết, công ty chính thức nghỉ lễ, Lục Viện hiếm khi rảnh rỗi ở nhà cũ, nhưng dì Lưu lại bận đến mức chân không chạm đất, dọn dẹp nhà cửa cả buổi sáng, khuyên nhủ thế nào cũng không được.
Dì Lưu phải về quê ăn Tết, nhưng lại lo Lục Viện ở nhà cũ một mình, "Viện Viện, hay là dì không về nữa, để cháu ở nhà một mình, dì không yên tâm."
Lục Viện vừa ăn món nem rán dì Lưu mới cuốn, vừa vòng tay qua vai dì, "Ôi, cháu lớn ngần này rồi, có gì mà không yên tâm? Hiếm khi dì mới về quê, lần này có thể ở lại lâu một chút."
Dì Lưu vẫn lo lắng, dặn đi dặn lại: "Dì để tất cả đồ ăn trong tủ lạnh, đến lúc ăn chỉ cần hâm nóng lên là được. Còn quần áo thì cháu cứ để trong phòng giặt, khi nào dì quay lại, dì sẽ giặt..."
Lục Viện bất đắc dĩ cười đồng ý: "Được, được, cháu biết rồi."
Buổi chiều, tài xế trong nhà đưa dì Lưu về quê, Lục Viện tiễn dì lên xe, tài xế chất quà mà cô đã chuẩn bị cho dì Lưu mang về vào trong cốp.
Dì Lưu nhìn mười mấy hộp quà nói: "Ôi, sao nhiều đồ thế?"
Lục Viện cười nói: "Không nhiều, không nhiều. Còn nữa, cháu gửi hai mươi vạn vào thẻ của dì, lúc về đừng nghĩ đến việc tiết kiệm, không đủ thì gọi cho cháu."
Dì Lưu sửng sốt: "Không phải sáng nay cháu mới đưa lì xì cho dì sao? Còn chuyển tiền làm gì?"
"Có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu, khi nào quay lại cháu sẽ kêu tài xế đón dì." Lục Viện đỡ dì Lưu lên xe, quay sang nói với tài xế: "Lái xe cẩn thận."
Nhìn xe ra khỏi sân, cô mới quay người vào nhà, điện thoại di động trên bàn trà trong phòng khách đang đổ chuông.
Cô nhìn chằm chằm tên Tống Kinh trên màn hình điện thoại một lúc mới trả lời: "Triệu phu nhân."
Triệu phu nhân?
Có vẻ như mọi mối quan hệ đều trở lại điểm xuất phát.
Đầu bên kia điện thoại, Tống Kinh ngẩn ra, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Viện Viện."
Sau khi trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, Lục Viện và Triệu Chính Triết đã ăn tối hai lần vì dự án hợp tác giữa hai công ty. Trong bữa tối, Triệu Chính Triết cũng nhiều lần nhắc đến Tống Kinh và mời cô đến nhà chơi, nhưng Tống Kinh vẫn chưa liên lạc trực tiếp với cô.
Lục Viện đáp, "Vâng."
Tống Kinh nhiệt tình nói: "Buổi tối có kế hoạch gì không? Chúng ta cùng ăn tối nhé?"
Lục Viện hỏi lại, "Có chuyện gì sao?"
"Không phải Tết Nguyên Đán sao..." Tống Kinh chưa kịp nói xong, Triệu Kỳ đã giật lấy điện thoại: "Chị, chị xinh đẹp ơi..."
Nghe thấy giọng nói trẻ con, khóe môi Lục Viện hơi nhếch lên: "Kỳ Kỳ."
Triệu Kỳ vô cùng vui vẻ: "Chị ơi, tối nay chị tới nhà em ăn cơm không. Buổi chiều em và mẹ đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn ngon."
Lục Viện hơi do dự, "Kỳ Kỳ, chị......"
Triệu Kỳ vội vàng nói: "Chị, lần trước không phải chị nói sẽ chơi trò ghép hình với em sao? Em luôn đợi chị đến."
Lục Viện cười bất lực, "Được, tối nay gặp lại." Cô vừa cúp điện thoại, Từ Thiến lại gọi tới.
Cô bắt máy, "Gì thế?"
Giọng điệu của Từ Thiến có chút sốt ruột: "Cậu đang ở nhà cũ à?"
Lục Viện đáp: "Ừ, sao vậy?"
Từ Thiến nói, "Dì Lưu về quê, cậu qua Cẩm Huy ở đi, buổi tối chúng ta ăn lẩu."
Biết Từ Thiến lo lắng cho mình, Lục Viện cười nói: "Không cần, tối nay tớ có hẹn rồi."
Từ Thiến lập tức tò mò, "Ai vậy? Đội trưởng Chu về rồi à?" Đội trưởng Chu? Chu Phù Thế?
Hình như lâu lắm rồi Lục Viện không nghe thấy tên anh, cô cảm thấy nao nao: "Tớ có việc, cậu và La Duyên Hàng nhà cậu cứ ăn đi."
Cả hai trợ lý đều nghỉ lễ, Lục Viện lái xe đến siêu thị trước rồi đến nhà Tống Kinh. Cô ngại ngùng đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu rồi mới nhấn chuông.
Tống Kinh mở cửa, mỉm cười chào hỏi, "Viện Viện."
Lục Viện cười gật đầu, "Chúc mừng năm mới."
Triệu Kỳ nghe tiếng, vội vàng chạy ra: "Chị ơi, chị đến rồi à?"
Lục Viện khom lưng, đưa món đồ chơi trong tay cho cậu nhóc: "Kỳ Kỳ, đây là đồ chơi tặng em."
Hai mắt Triệu Kỳ sáng lấp lánh, vừa ôm quà vừa kéo cô vào trong, "Cám ơn chị xinh đẹp."
Triệu Chính Triết không ở nhà, Tống Kinh nói rằng anh ấy có xã giao, không về ăn tối, bữa tối chỉ có hai người họ và Triệu Kỳ.
Cơm nước xong, Lục Viện bị Triệu Kỳ kéo lên phòng đồ chơi trên lầu, cô cùng cậu nhóc chơi xếp hình và các loại đồ chơi khác.
Tống Kinh bưng đĩa trái cây lên lầu, nhìn thấy Lục Viện và Triệu Kỳ chơi đùa vui vẻ, có vẻ Lục Viện rất thích trẻ con?
Tống Kinh đi vào phòng, đặt đĩa hoa quả lên bàn, "Viện Viện, ăn hoa quả trước đi."
"Vâng, cảm ơn." Lục Viện mỉm cười đáp lại, sau đó xiên một miếng dưa hấu cho vào miệng Triệu Kỳ.
Tống Kinh cười nói: "Kỳ Kỳ, chơi thêm lát nữa rồi tắm rửa đi ngủ nhé?" Triệu kỳ cực kỳ không tình nguyện bĩu môi, "A?"
Lục Viện nhìn thời gian, đã tám rưỡi tối, gật đầu đồng tình, "Đúng vậy, trẻ con phải đi ngủ sớm mới cao lớn được."
Mặc dù Triệu Kỳ có chút miễn cưỡng nhưng vẫn gật đầu nói: "Vâng."
"Chị về đây, Kỳ Kỳ, lần sau gặp lại." Lục Viện đang định đứng dậy, lại bị Triệu Kỳ kéo tay.
Cô quay đầu lại, khó hiểu nhìn cậu nhóc?
Triệu Kỳ nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai cô: "Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với em, cậu bảo cậu rất nhớ chị."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...