Đối mặt với sự nghi ngờ của Y Sa, Lục Viện cười rạng rỡ, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho Lý Du: "Bảo công ty quản lý chuẩn bị thông báo giải nghệ cho Y Sa."
Y Sa không ngờ cô lại làm thật, vội vàng lay cánh tay của Nhậm Tuấn Sanh, nũng nịu: "Tuấn Sanh, anh xem kìa."
Nhậm Tuấn Sanh ho nhẹ hai tiếng, đẩy tay cô ta ra, "Y Sa, xin lỗi Viện Viện đi."
Y Sa sững người, nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.
Nhậm Tuấn Sanh gật đầu, ra hiệu cho cô ta nhanh lên.
Cô ta chỉ có thể miễn cưỡng thì thầm: "Tôi xin lỗi."
Từ Thiến cười khinh thường, "Xin lỗi thiếu thành ý vậy à? Đội mũ, đeo khẩu trang, cô có hiểu lễ nghi cơ bản không vậy?"
Y Sa lại liếc nhìn Nhậm Tuấn Sanh, anh ta cũng cảm thấy khó chịu, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, cô ta rưng rưng nước mắt giơ tay định tháo khẩu trang để xin lỗi.
Lục Viện vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Y Sa, không cần cởi ra. Xung quanh có nhiều người như vậy, nếu bị chụp ảnh đăng lên mạng, nói rằng tôi bắt nạt cô thì không tốt đâu."
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người ra vào, cách đó không xa là lối vào thang máy, nhiều người đang nhìn về phía này. Có lẽ bây giờ họ chưa nhận ra Y Sa, nhưng nếu cô ta cởi mũ và khẩu trang ra thì chưa biết được.
Những giọt nước mắt của Y Sa tí tách rơi.
Cô ta vừa khóc, Lục Viện liền nhìn ra Nhậm Tuấn Sanh thoáng có chút không đành lòng. Cô không khỏi nghĩ trẻ con biết khóc thì sẽ có kẹo ăn thật à?
Cô tiến lên hai bước, đi đến chỗ Y Sa, dùng ngón tay thon dài nắm lấy vành mũ của cô ta rồi ấn xuống: "Y Sa, là con người, không thể muốn hết cái này đến cái kia được."
Cô đang nhắc nhở cô ta, làm minh tinh hay có bố đường cũng được, nhưng là phụ nữ được bao nuôi thì nên có dáng vẻ được bao nuôi, không thể rêu rao khắp nơi được.
Y Sa cắn môi, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, rốt cuộc Nhậm Tuấn Sanh cũng không nỡ, lên tiếng hoà giải: "Viện Viện, đủ rồi."
Cuối cùng cũng chờ được Nhậm Tuấn Sanh ngăn Lục Viện lại, khóe miệng ẩn dưới mũ và khẩu trang của Y Sa hơi nhếch lên.
Khóe miệng Lục Viện khẽ động, cô gật đầu như có điều suy nghĩ.
Cô chậm rãi quay lại, nhìn thấy Chu Phù Thế đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt nhẫn nhịn, có lẽ anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ?
Hai người nhìn nhau, nhưng Lục Viện nhanh chóng quay đi, giả vờ không quen biết anh.
Lục Viện nhìn Nhậm Tuấn Sanh, hít một hơi thật sâu nói: "Nhậm Tuấn Sanh, nếu anh đau lòng vì cô Y như thế, sao không cưới về nhà đi? Nếu không đồng ý từ hôn, anh có định dành thời gian cho tôi không?"
Bảo Nhậm Tuấn Sanh cưới Y Sa về nhà, Lục Viện cũng cảm thấy câu này của mình thật buồn cười.
Cô đã xem thông tin về Y Sa, đến từ một thị trấn nhỏ, cha tàn tật, có một em trai đang học trung học. Nguồn thu nhập chính của gia đình phụ thuộc vào cô ta. Làm sao một gia đình như thế, thậm chí còn không được coi là một gia đình bình thường, có thể bước qua cánh cửa lớn nhà họ Nhậm.
Đương nhiên những điều này không liên quan gì đến Lục Viện, Nhậm Tuấn Sanh muốn làm gì thì làm, nhưng anh ta không thể kéo cô theo được.
Đương nhiên Nhậm Tuấn Sanh nghe được ý châm chọc mỉa mai trong lời nói của Lục Viện, vẻ mặt khó xử nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó xoay người rời đi.
Nhậm Tuấn Sanh đi rồi, Y Sa nhìn qua nhìn lại, cũng nhanh chóng đuổi theo anh ta.
Nhìn thấy người đã đi hết, Lục Viện nhắm mắt lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô hiểu rõ Nhậm Tuấn Sanh là người sĩ diện, dù cô có nói gì, anh ta cũng sẽ không bao giờ cãi nhau với cô ở nơi công cộng.
Lục Viện lại quay đầu nhìn Chu Phù Thế, trên mặt nở nụ cười cực kỳ giả tạo, nhưng vẫn không chào hỏi, tiếp tục giả vờ không quen biết anh.
Chu Phù Thế tiến lên một bước, nhẹ giọng gọi cô: "A Viện."
Nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh, cô lập tức lùi lại hai bước, ho nhẹ một tiếng, "Thiến Thiến, chúng ta đi thôi."
Từ Thiến lúng túng vẫy tay với Chu Phù Thế rồi nhanh chóng đuổi theo Lục Viện, "Viện Viện, đợi tớ."
Đáng lẽ Lục Viện định uống vài ly với Từ Thiến, người đang thất tình, nhưng bây giờ lại thành cô mua say.
Cô uống liên tiếp ba ly champagne, đến ly thứ tư thì bị Từ Thiến đè lại: "Đừng uống nữa, sớm muộn gì cậu và Nhậm Tuấn Sanh cũng hủy hôn, cậu quan tâm đến anh ta làm gì?"
Lục Viện cười khổ gật đầu: "Tớ không quan tâm đến anh ta. Tớ chỉ không chịu nổi hành vi lợi dụng tớ làm vật cản của Nhậm Tuấn Sanh, chắc anh ta cho rằng tớ không có người bảo vệ, mặc anh ta ức hiếp. "
Khi Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh đính hôn, Từ Thiến thực sự rất vui. Lần lượt chứng kiến sự ra đi của mẹ và ông nội, Lục Viện vô cùng đau khổ, Từ Thiến cảm thấy có một người ở bên cô cũng tốt. Chỉ không ngờ sự chu đáo và dịu dàng của Nhậm Tuấn Sanh dành cho Lục Viện đều là giả.
Nhưng bây giờ muốn từ hôn lại thành chuyện khó, hai công ty có rất nhiều dự án hợp tác, Lục Viện bảo vệ công ty, có rất nhiều chuyện không phải cô muốn là có thể làm.
Mấy năm nay, trước khi làm việc gì, điều Lục Viện nghĩ đến nhiều nhất chính là cân nhắc lợi hại và lấy đại cục làm trọng.
Quả thực tửu lượng của Lục Viện không tồi, nhưng có lẽ đêm nay cô cảm thấy chán nản, mới uống một chút mà đầu óc đã choáng váng, nhưng chưa đến mức say.
Từ Thiến đưa Lục Viện về nhà, mở cửa ra thì thấy đèn bên trong vẫn sáng.
Cô nàng ngẩn ra, sau đó nhận ra rằng đội trưởng Chu đang ở nhà Lục Viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...