Khi điện thoại reo, Chu Phù Thế đang tập thể dục và chống đẩy trong phòng khách, thấy Lục Viện gọi thì vội vàng bắt máy: "Alo."
Nhưng đầu bên kia không có ai đáp lại, trong lòng anh bỗng nhiên lo lắng: "Lục Viện, Lục Viện......"
Bên kia vẫn không có hồi âm, Chu Phù Thế bước ra ngoài, vươn tay mở cửa, cuối cùng cũng có tiếng trả lời, nhưng giọng rất nhỏ, ngữ điệu chán nản.
Anh có thể nhận ra tâm tình của cô không ổn, "Em đang ở đâu?"
Lục Viện tựa hồ dùng hết sức lực nói một câu: "Chu Phù Thế, chìa khóa xe để ở mặt tủ chỗ huyền quan, xe trong hầm, anh đến đón em đi."
Khi Chu Phù Thế lái xe tới, trời đang mưa, nhìn dưới ánh đèn xe, mưa có vẻ khá nặng hạt, rơi xuống lộp độp, anh nhấn chân ga tăng tốc liên tục.
Nghe thấy tiếng xe, Lục Viện chậm rãi ngẩng đầu lên, chân trần ngồi xổm bên đường, đôi giày cao gót đắt tiền cùng chiếc túi xách nằm xiêu vẹo trên mặt đất.
Chu Phù Thế mở cửa xuống xe, bước nhanh về phía cô. Thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt Lục Viện, chặn hết ánh sáng và nước mưa rơi trên người cô.
Cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nước mưa làm ướt tóc và váy, trông cô hơi chật vật.
Khuôn mặt cô ướt đẫm, không thể phân rõ là nước mưa hay nước mắt.
Anh không hỏi cô sao lại thế này, chỉ chậm rãi đưa tay về phía cô: "Về thôi."
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy, nhưng cô đã ngồi xổm rất lâu, chân tê cứng, nhất thời không đứng dậy được, "Tê......"
Chu Phù Thế nắm cổ tay cô đặt lên vai mình, nghiêng người bế bổng cô dậy theo kiểu công chúa. Lúc này anh mới nhận ra toàn thân cô ướt sũng, lạnh toát, khẽ run rẩy trong vòng tay anh.
Anh nhanh chóng bế cô vào ghế phụ lái, cúi xuống bật máy sưởi trong xe rồi quay lại nhặt đôi giày cao gót và túi xách của cô.
Anh quay lại xe ném đôi giày cao gót và túi xách vào ghế sau, cầm chăn ở ghế sau lau tóc ướt cho cô, sau đó dùng chăn quấn cô lại: "Lạnh không?"
Đêm tháng sáu vẫn hơi lạnh, chưa kể còn mắc mưa, Lục Viện quấn chăn vẫn run bần bật, nhưng lại bướng bỉnh lắc đầu: "Không sao đâu."
Chu Phù Thế lo cô bị cảm lạnh đổ bệnh, "Lục Viện, cởi váy ra rồi mặc áo phông của anh vào trước đi."
Khi anh chuẩn bị cởi áo ra, cô vội vàng ngăn cản: "Không cần, không cần."
"Không cần cái gì." Vẻ mặt anh nghiêm túc quở mắng: "Váy của em ướt đẫm rồi, không thể khô ngay được, cứ mặc vậy sẽ bị cảm lạnh."
Cô chưa bao giờ thấy anh hung dữ như vậy, nhưng vẫn không chịu nghe lời: "Thật sự không cần."
Anh đột nhiên nghiêng đầu cười khẽ "Chẳng lẽ em xấu hổ khi thay quần áo trước mặt anh?"
Gió ấm từ điều hoà thổi ra, cơ thể cô ấm lên một chút, mới có sức tranh luận: "Có gì mà em phải ngượng."
Anh cười thúc giục: "Vậy em mau cởi váy ra đi."
Cô hung hăng liếc xéo anh một cái, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, thản nhiên vén chăn lên, dùng ngón tay mảnh khảnh kéo khóa kéo ở eo, để lộ làn da trắng nõn bên hông.
Thấy rõ hầu kết của anh vô thức chuyển động, cô không khỏi hơi nhếch khóe miệng, nghiêng người về phía trước đến gần anh hơn, ngón tay chậm rãi ra khỏi xương quai xanh, thong thả ung dung đẩy cổ váy ra, để lộ dây áo lót màu đen cùng làn da trắng ngần.
Anh lo cô bị cảm, nhưng cô lại định trêu anh, thấy cổ áo cô tuột khỏi vai, anh nhanh chóng đưa tay tròng áo phông qua đầu cô.
Cô không ngờ tình hình đột nhiên đảo lộn thì cau mày gầm gừ: "Chu Phù Thế."
Anh bất lực mỉm cười, khởi động xe: "Về thôi."
Cô khịt mũi lạnh lùng, kéo váy xuống, sau đó co chân lên rồi cởi chiếc váy ướt từ bên dưới.
Cô quay người ném váy ra ghế sau, anh vô thức liếc nhìn cô, áo phông của anh chỉ che được đến đùi cô, cô ngồi nghiêng, ngoài việc để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, còn lộ một góc chiếc quần lót đen.
Cảnh tượng này rất kỳ lạ, một người đàn ông cơ bắp cởi trần đang chăm chú lái xe, ngồi ở ghế phụ là một người phụ nữ mặc áo phông nam. Hơn nữa, người phụ nữ này thỉnh thoảng lại nhìn người đàn ông kia, ánh mắt như muốn hấp diêm người ta luôn vậy.
Sau khi chạy khoảng mười phút, chiếc xe cuối cùng cũng rời khỏi con đường vắng vẻ đó.
Chu Phù Thế đỗ xe bên đường, phủ chăn lên người rồi vội vàng xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi ven đường.
Khi đi ra, anh đã mặc chiếc áo phông mua ở cửa hàng tiện lợi, lên xe đưa cho Lục Viện một cốc trà sữa nóng: "Giữ ấm đi."
Cốc trà sữa này có hương vị rất đậm đà, cô chỉ nhấp một ngụm, vẫn hơi ngọt với cô. Cô thản nhiên đặt trà sữa vào khay để cốc giữa hai ghế.
Anh quay sang hỏi, "Không ngon à?"
Cô lắc đầu, "Không phải, em không thích đồ ngọt lắm."
Anh hơi nhíu mày, "Anh chỉ cho thêm nửa thìa đường."
Cô lại cầm cốc đưa đến bên miệng anh: "Anh tự thử đi."
Anh liếc nhìn cô, nghiêng người về phía chiếc cốc, khi miệng anh sắp chạm vào, tay cô đột nhiên rút lại.
Anh lại tiến về phía trước, cô lại rút tay lại lần nữa.
Anh quay đầu nhìn cô với vẻ mặt bất lực, cô mỉm cười nhấp một ngụm trà sữa, nghiêng người áp môi mình vào môi anh, chuyển trà sữa từng chút một vào trong miệng anh.
Anh sững sờ một lúc, khẽ cắn đầu lưỡi cô muốn nụ hôn sâu hơn, nhưng cô nhanh chóng lùi lại, cười khanh khách hỏi anh: "Ngọt không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...