Khi Lục Viện tỉnh lại, phần giường bên cạnh đã không còn ai.
Cô đưa tay với chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, vừa cử động thì thấy toàn thân đau nhức như muốn tan thành từng mảnh.
Trên màn hình hiển thị hai tin nhắn WeChat chưa đọc: Mọi việc thế nào rồi? Khi nào trở về?
Cả hai tin nhắn đều đến từ cùng một người đàn ông, nhưng Lục Viện chỉ liếc nhìn mà không trả lời.
Cô xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn những vết đỏ trên ngực và xương quai xanh qua gương, không khỏi nhớ lại cảnh mây mưa với Chu Phù Thế tối qua.
Sau đó thế nào nhỉ?
Cô không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mình mơ mơ màng màng, là bị anh làm đến ngất xỉu sao?
Thực ra cô mới chỉ có kinh nghiệm hai lần, thậm chí còn không nhớ rõ đã bao năm rồi không làm tình.
Suốt những năm qua, cô chỉ sử dụng những món đồ chơi nhỏ để đáp ứng nhu cầu sinh lý, nhưng khoái cảm khi được thực sự lấp đầy đêm qua khiến cô trầm mê.
Khi Lục Viện xuống lầu còn chưa đến tám giờ, đêm qua Lý Du ở lại kho hàng canh gác, chỉ có Chu Phù Thế và ba lính đánh thuê nước ngoài đang chuẩn bị bữa sáng ở phòng khách tầng một.
Mấy lính đánh thuê nước ngoài nhìn thấy Lục Viện đi xuống liền chủ động chào hỏi: "Cô Lục."
Chu Phù Thế đang rán trứng trong bếp, nghe thấy tiếng chào liền quay lại: "Cô Lục, trứng luộc hay trứng rán?"
Lục Viện hơi giật mình, tiếng gọi "Cô Lục" thật là khách khí, nhưng khi hỏi ăn gì thì lại có cảm giác thân thiết.
Cô thản nhiên đáp: "Trứng rán, một mặt."
Chu Phù Thế làm hai quả trứng rán cho Lục Viện, nướng thêm hai lát bánh mì, rồi tiện tay đặt vài loại mứt trong tầm tay cô.
Lục Viện nhìn món trứng rán đẹp mắt, gật đầu nói: "Cảm ơn."
Ngay lúc cô cầm dao nĩa chuẩn bị bắt đầu, Trần Vũ Hiền vội vàng chạy tới nói: "Giám đốc Lục, Elfa đã bỏ trốn.
Sáng sớm nay khi bác sĩ đến thay băng mới phát hiện không thấy người đâu.
Tôi xin lỗi, cô Lục, tôi đã cử người đi tìm rồi."
Dao nĩa trong tay Lục Viện dừng lại một giây, sau đó cô mới chậm rãi quay đầu lại: "Anh trai anh thế nào rồi?"
Trần Vũ Hiền hơi giật mình, "Không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn."
Lục Viện cắn một miếng trứng rán, quay người nói: "Anh chưa ăn sáng à? Ngồi xuống ăn đi."
Trần Vũ Hiền hồi lâu không động đậy, có thể thấy được hôm nay tâm tình của giám đốc không tồi, không sốt ruột hay trách cứ anh ta?
Nhận ra sự căng thẳng của Trần Vũ Hiền, Lục Viện đặt dao nĩa xuống, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta, "Elfa chắc chắn đã đến các nước láng giềng để chuẩn bị tiếp ứng cho những người đó, tạm thời không động vào hắn ta.
Anh bận rộn cả đêm rồi, ăn sáng trước đi."
Khoảng mười giờ sáng, Lý Du gọi điện báo ba triệu tiền mặt còn lại đã tới, lúc này Lục Viện mới đến nhà kho.
Bọn cướp yêu cầu chia số tiền làm ba phần, đặt vào ghế sau của ba chiếc ô tô.
Hôm qua bọn chúng bắt giữ sáu con tin, nhưng bây giờ lại cảm thấy nhiều con tin lắm vướng bận nên thả bốn nam giới, giữ lại hai nữ giới, thậm chí còn yêu cầu thêm một nữ giới làm con tin, để đảm bảo trên ba chiếc xe đều có một con tin.
Hơn nữa sức chiến đấu của phụ nữ rất yếu, như vậy bọn chúng càng dễ trốn thoát.
Ban đầu cảnh sát muốn nữ cảnh sát thay quần áo dân thường để làm con tin, nhưng bọn cướp đề nghị chọn người của Lục thị.
Đương nhiên Lục Viện sẽ không để những nhân viên khác gặp nguy hiểm nữa nên cô đề nghị tự mình làm con tin, nhưng bọn cướp lại do dự.
Chu Phù Thế nắm lấy cánh tay Lục Viện, cau mày gầm nhẹ: "Cô Lục, cô điên rồi."
"Đội trưởng Chu, tôi tin anh." Lục Viện đẩy tay Chu Phù Thế ra, kiên nhẫn giải thích để trấn an bọn cướp.
Cô làm vậy không chỉ vì là phụ nữ, mà còn vì là người phụ trách tập đoàn Lục thị.
Để bảo vệ sự an toàn của cô, cảnh sát chắc chắn sẽ không hành động liều lĩnh.
Bọn cướp chỉ cẩn thả con tin sau khi đạt mục đích là được.
Bọn cướp thấy có lý, ba đội mỗi đội bắt một con tin lên một ô tô.
Lục Viện ngồi ở xe giữa, hai tay cô bị trói ra sau lưng bằng dây thừng, khó có thể nhúc nhích, mỗi bên trái phải là một người đàn ông nên không dễ phản kháng.
Ba chiếc xe của bọn cướp dẫn đầu, theo sát là ba xe cảnh sát và ba xe jeep của Chu Phù Thế, chia thành hai người một đội.
Bốn người đàn ông trong xe của Lục Viện luôn giao tiếp bằng tiếng Ả Rập, cô không hiểu, nhưng nhìn cách bọn chúng nhìn cô cười là biết đang nói mấy câu dơ bẩn.
Nhà kho được xây cạnh trục đường chính để thuận tiện cho việc vận chuyển, lái xe từ đây đến biên giới các nước láng giềng chắc chỉ mất khoảng nửa giờ.
Chu Phù Thế và những người khác chỉ có nửa giờ để nghĩ cách giải cứu con tin, hơn nữa còn đang trên đường đi, đây chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt.
Cũng may trước khi lên xe, Chu Phù Thế đã nhét một con dao găm mềm vào eo Lục Viện để cô có thể tự bảo vệ mình nếu cần thiết.
Nhân lúc bọn cướp mải nói chuyện, cô dựa vào lưng ghế và âm thầm cắt dây, nhưng không dám cử động quá nhiều, mấy lần suýt cắt vào tay, phải mất rất nhiều công sức mới cắt được sợi dây thừng.
Cô vẫn để hai tay theo tư thế bị trói sau lưng, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Lục Viện quay lại nhìn chiếc xe phía sau, Chu Phù Thế đã nói trước khi chuẩn bị vượt và chặn đầu xe bọn cướp thì sẽ nháy đèn kép để cô chuẩn bị.
Và lúc này, xe của anh đang liên tục nháy đèn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...