Đơn Phương Thất Bại

Vương Thanh Kiều không định chú ý thêm một thằng con trai nào nữa, nhưng Huỳnh Minh Khiêm cứ chui vào mắt cô.

Dụi rụng cả mắt cũng không ra.

"Ê Kiều, đau mắt đỏ à?" Nga cùng bàn nhìn Kiều hỏi.

Kiều vừa dụi mặt vừa đáp: "Ờ... không biết nữa. Chắc là do screen time dạo này hơi nhiều nên mỏi mắt thôi. Nghịch điện thoại với xem ti vi lắm quá."

"Lớp 12 rồi vẫn được nghịch điện thoại nhiều thế cơ? Tao cầm được có 5 phút là mẹ tao xuất hiện chửi như kiểu tao nghịch điện thoại suốt 5 tiếng rồi."

"Thế à." Kiều đáp trong lúc vẫn đang dụi mắt.

"Này, đừng dụi nữa mày. Tao thấy mày đã điếc rồi, giờ lại thêm mù nữa thì uổng cái mặt xinh xắn lắm."

Kiều ngừng tay, để lộ ra cặp mắt đỏ quạch như đau mắt đỏ.

Dạo này Kiều kiếm được bộ phim khá hay trên Netflix, thế là nằm ở ghế phòng khách cày mấy ngày đêm hết cả 4 seasons, thỉnh thoảng còn xem bằng điện thoại nên bị khô mắt, chứ tất nhiên không phải do bị Huỳnh Minh Khiêm bay vào mắt mà ra nông nỗi này.


Kiều nheo mắt nhìn về phía Khiêm đang ngồi ở xa tít tận dãy ngoài cùng với tự tin rằng không ai biết cô đang nhìn cậu ta, miệng lẩm bẩm: "Ngứa mắt thế nhỉ."

"Càng dụi càng ngứa đấy."

"Thì càng ngứa càng dụi."

"Không dụi một lúc nó tự hết ngứa."

"Không dụi nó vẫn ngứa điên ấy."

"Thì giả vờ quên là mắt đang bị ngứa đi. Mày càng dụi thì vi khuẩn càng chui vào mắt. Đừng cố gạt nó đi, học cách chấp nhận nó."

Kiều vẫn nheo mắt nhìn Khiêm, gật gù: "Ờ, thế thì không dụi nữa."

"Đi mua thuốc nhỏ mắt đi."

"Nên vậy."

Trên đường về Kiều ghé qua hiệu thuốc, đưa tờ 500.000 xanh lè ra để mua lọ nước muối sinh lý nhỏ mắt trị giá 5.000, bị cô bán thuốc lườm cháy mặt, nhưng Thanh không nhìn thấy vì đang mải dụi mắt.

"Hay cháu quét mã nhé ạ?" Kiều cầm điện thoại tốt bụng hỏi.

"Cửa hàng này không có mã! Mua hết năm nghìn mà cũng quét mã nữa à?? Đứng đợi đó cô đi đổi tiền."

"Vâng cháu cảm ơn."

Trong lúc cô bán thuốc đi đổi tiền lẻ, Kiều không đợi nổi bóc lọ nhỏ mắt ra luôn. Nước muối sinh lý dịu nhẹ chảy qua từng ngóc ngách trên giác mạc lập tức khiến cảm giác ngứa giảm hẳn nên Kiều không ngần ngại bóp thêm mấy lần cho đã. Nhỏ hết gần nửa lọ, Kiều sảng khoái nhắm nghiền hai mắt cho dễ chịu hơn.


Tới lúc mở mắt ra, nước từ hai bên khoé mắt Kiều chảy giàn giụa. Giữa hình ảnh nhập nhèm, Kiều thấy rõ ràng Huỳnh Minh Khiêm lại bay vào mắt.

"Sao lại đứng đây khóc vậy cô bạn?"

Kiều nghe Khiêm gọi mình là "cô bạn", biết tỏng thằng học sinh mới chuyển lớp này chưa kịp nhớ tên mình. Nhưng đây cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.

"Không phải đang khóc đâu."

Kiều xoè lọ thuốc nhỏ mắt trong tay ra.

"À." Khiêm hiểu ra.

Lúc này cô bán thuốc cũng đi đổi tiền về, trên tay vẫn là tờ 500 nghìn miệng chửi tới tấp: "Thôi không bán nữa đâu! Giữa trưa người ta ăn cơm với ngủ trưa hết rồi, ai đổi tiền được. Cầm tiền về đi này, không bán nữa."

Kiều dùng đôi mắt đã sáng rõ hơn của mình, liếc nhìn tấm bảng treo năm chữ "Lương Y Như Từ Mẫu" trong cửa hiệu, hỏi: "Cháu chuyển khoản năm nghìn được mà?"

"Ít vậy chuyển làm cái gì?"

"Ít thế thì cô cho cháu luôn nhé?"


"Đây bán hàng thuê, cho mày bà chủ quán lại bảo đây ăn bớt."

Thì ra là bán hàng thuê.

Kiều liếc nhìn tấm bảng "Lương Y Như Từ Mẫu" gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, sau đó đưa lọ thuốc nhỏ mắt đã bị mất zin ra, nói: "Nhưng cháu dùng rồi."

Cô bán thuốc chưa kịp nói gì thì Khiêm ở đằng sau đã rút tờ 10 nghìn trong túi đưa ra, nói: "Đây, lọ thuốc này để cháu gửi tiền ạ."

Bụp: âm thanh Huỳnh Minh Khiêm vừa bay lại vào mắt Kiều.

Kiều chưa kịp nói gì đã thấy Khiêm nhìn cô, nở một nụ cười cực kì công nghiệp: "Về nhé cô bạn."

Khiêm không nhìn cô lâu, nói xong lập tức phóng xe đi về, bỏ lại Kiều vừa nhỏ mắt xong lại tiếp tục dụi mắt.

"Ít thế chắc không phải trả đâu nhỉ?" Kiều lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận