Sau khi giáng lên gương mặt mà cô rất thân thuộc một cái tát thật lực, Minh Hà quát.
"KHÔNG ĐƯỢC!"
Bảo Long không trả lời. Ánh trăng nhờ nhờ hắt lên gương mặt cậu một vòng cung màu bạc, làm hiện rõ dấu vết ửng đỏ của bàn tay cô. Tuy vậy, ánh sáng vẫn không thể rọi vào đôi mắt cậu.
"KHÔNG ĐƯỢC! NHẤT ĐỊNH KHÔNG CHỊU!" Cô thét lên, giống như một người mất trí, ngồi thụp xuống. Một tay vẫn giữ chặt gấu áo Long, đề phòng cậu chạy mất, vừa gào khóc vừa phát ra những âm thanh vô nghĩa. "TẠI SAO? TẠI SAO? KHÔNG HIỂU GÌ CẢ?! KHÔNG CHỊU ĐÂU!"
Long chỉ khẽ lắc đầu. Cậu vẫn đứng đó. Chiếc bóng đổ dài trên người cô. Lặng yên như một pho tượng.
Đáp trả cô chỉ là tiếng sấm chớp đơn độc vang lên, bầu trời bất chợt đổ cơn mưa lớn.
"Sao lại thế hả Long? Cậu nói YÊU TỚ cơ mà? Ai làm gì cậu? Có chuyện gì hãy CÙNG NHAU giải quyết chứ?" Hà rên rỉ, đầu gục xuống. Bàn tay nắm lấy áo cậu vẫn kiên quyết không buông.
"Tớ không xứng với cậu." Mãi cho đến lúc này, Long mới lên tiếng. Lúc này, cả hai bọn họ đã ướt sũng.
Lý do này đương nhiên không thể thuyết phục nổi Hà. Cô chưa từng nghe thấy điều gì ngu ngốc như thế này, lại phát ra từ người con trai thông minh chín chắn mà cô vẫn yêu thương nhất.
"Cậu nói đi! Lý do THẬT SỰ là gì? Chúng ta sẽ CÙNG NHAU vượt qua mà! Tớ LÀM ĐƯỢC mà!" Cô kéo áo cậu mạnh đến nỗi, chiếc áo bị căng ra như có thể đứt cúc bất cứ lúc nào.
"Tớ phải quay lại với Như Nguyệt." Cậu nói.
Bàn tay mới đây tưởng chừng như vĩnh viễn không buông rời, rốt cuộc cũng đã thõng xuống, để lại một góc áo sơ mi nhăn nhúm.
Những vũng nước đọng lại trên vỉa hè, óng ánh trăng vàng.
...
Rốt cuộc đêm hôm đó, Minh Hà cũng không bị truy cứu tội đi chơi về muộn. Có lẽ, Hải Nam đã gọi điện sắp xếp hộ cô, như thường lệ.
Sáng hôm sau, Minh Hà rời nhà đi học, nhưng trên thực tế không đến lớp, thay vào đó là ra bãi sông ngồi. Nơi chứng kiến mối tình thơ ấu đơn phương trở thành hiện thực. Cũng là nơi chứng kiến nó kết thúc.
Giống như tám năm về trước, Hải Nam hiện ra giữa đám bông lau màu trắng. Lần này, thay vì hộp bút chì màu, cậu ta ném về phía cô một chai nước khoáng.
"Ha ha..." Nhìn khung cảnh có phần quen thuộc, Hà bật cười. Nụ cười rất nhanh lại chuyển thành mếu máo. Cô không thèm quan tâm bộ dạng lúc này của mình kỳ quặc, xấu xí thế nào, cứ như vậy vừa cười, vừa khóc, vừa nói. "Ha ha... Tớ chán lắm rồi... Chán lắm rồi. Thật đấy!"
Không để Nam kịp lên tiếng, cô mở chai nước lạnh, đưa lên miệng tu ừng ựng hết hơn một nửa. Nước đó lại tiếp tục được chuyển hóa thành nước mắt.
"TẠI SAO?!" Hà quát lên. Cậu ấy không có ở đây. Hải Nam không đáng phải nhận điều này thay Bảo Long. Nhưng Hà không kìm được, cô quát lên, trong khi nước mắt chảy dài.
"Tớ đã thích cậu ta đến thế! Lâu đến như thế! Tớ đã tha thứ cho cái chuyện đột ngột chuyển đến Gallet của cậu ta, thậm chí mặt dày học điên cuồng để thi vào cái trường ngu ngốc này cùng cậu ta! Tớ đã biết cậu ta từng có bạn gái! Tớ cũng đã thử có bạn trai để nhận ra mình chưa bao giờ bỏ cuộc. Rồi cậu ta lại đến bên tớ nói rằng cậu ta cũng thích tớ! Cuối cùng tớ cũng đã chờ đợi được đến ngày ấy! Vậy mà rồi sao?!"
Cô òa khóc. Cô đã làm gì đáng để bị như vậy? Như Nguyệt đã làm gì đáng để được như vậy? Cô mất người mình yêu, trong khi chẳng có ước mơ gì đặc biệt. Trong khi Nguyệt vừa thực hiện được ước mơ du học, vừa có được Bảo Long.
Như Nguyệt hơn cô cái gì? Ừ, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, chín chắn hơn... Nhưng cô ta đã thích Bảo Long bao lâu? Đã làm gì cho cậu ấy? Hay chỉ chăm chăm theo đuổi cái mục tiêu viển vông ngu ngốc của mình để cậu ấy phải hy sinh ngược lại cho cô ta?
"Chán lắm rồi... Chán lắm rồi... Thật đấy!" Cô lấy tay áo quẹt ngang miệng, hậm hực kết luận. "Lúc nào cũng vậy... Lúc nào cũng vậy..."
Nếu như trong những kịch bản phim tình cảm rập khuôn nhan nhản, thì đây sẽ chính là thời khắc, là cơ hội cho Hải Nam ôm lấy Minh Hà và đọc lời thoại. Vẫn còn tớ ở bên cậu. Hứa với cậu sẽ không bao giờ rời xa...v.v...
Trong giây phút mà cô trở nên yếu đuối và nhạy cảm nhất, nếu Nam làm thế, rất có khả năng sẽ khiến cho Minh Hà ngả về hướng cậu, sẽ giúp cậu có trong tay người con gái mình yêu một cách dễ dàng.
Thế nhưng, với tư cách là một người bạn hiểu cô hơn ai hết, hiểu rõ trái tim cô từ trước đến giờ đặt ở nơi đâu, Nam có thể làm bất cứ điều gì vì Hà, ngoại trừ việc làm một kẻ thế thân tầm thường.
Bởi vậy, tất cả những gì cậu có thể, chỉ là yên lặng ngồi cạnh bên, cho đến khi cô ngừng khóc.
...
Tròn một tuần sau ngày chia tay với Minh Hà, Long mở điện thoại, hẹn gặp Như Nguyệt tại nhà thi đấu thành phố, nơi đã từng diễn ra đại hội thể thao học sinh Đông Nam Á của bốn năm về trước.
Như Nguyệt đang chuẩn bị cho việc sang Đức nhập học. Những ngày này cô thật sự rất bận rộn nên đã phần nào tạm quên đi nỗi buồn bị từ chối tình cảm. Càng sát ngày đi, cô lại càng háo hức, lịch trình trở nên kín mít vì thu xếp đồ đạc, cũng như học bồi dưỡng thêm ngoại ngữ, chưa kể đi khám sức khỏe, làm hộ chiếu, chuẩn bị giấy tờ xin visa, rút học bạ tại Gallet...
Càng không nghĩ chính trong những ngày cuối cùng này, Bảo Long lại chủ động gọi cho cô. Lần đầu tiên kể từ khi hai người chia tay.
Chưa kể, lại muốn gặp ở nơi kỷ niệm họ quen nhau trước kia.
Nguyệt mặc một bộ đồ thể thao, mái tóc dài được cột lên gọn gàng. Dù đơn giản đến thế nào, trông cô vẫn xinh đẹp hơn người. Buổi trưa Chủ Nhật, nhà thi đấu tạm thời vắng vẻ. Khi Nguyệt bước vào khu vực sân bóng chuyền, đã thấy Bảo Long ngồi xếp bằng giữa mặt sân bằng gỗ.
Tình cờ, cậu cũng mặc đồ thể thao. Một tay nghịch nghịch tấm lưới ngăn đôi sân bóng. Ngoại trừ việc cậu đã trở nên cao lớn, đẹp trai hơn rất nhiều, thì hình ảnh của Long lúc này giống hệt cậu bé lớp tám ngày nào trong đội điền kinh.
"Long... Cậu... đợi lâu chưa?" Nguyệt ấp úng. Cô nhận ra ngay cả việc lựa chọn cách xưng hô lúc này cũng thật khó khăn. Vì lần trước ở prom, cô đã trót làm theo cảm tính.
Yên lặng. Ánh nắng thông qua những ô cửa kính ở trên cao hắt xuống mặt sân những ô hình chữ nhật màu vàng. Ngay trước mặt Bảo Long.
Đột ngột, cậu đưa tay chỉ xuống một trong những ô sáng màu vàng đó. Đầu ngón đặt ngay tại một vết nứt khá lớn trên bề mặt gỗ.
"Nó vẫn còn."
Riêng vết nứt ở vị trí này, cả cậu lẫn cô đều khó có thể quên, vì đây là nơi Như Nguyệt đã ngã xuống trong trận thi đấu bóng chuyền cuối cùng năm lớp chín.
"Trông nó vẫn y như vậy." Cô ngồi xuống đối diện cậu, mơ hồ nhận xét. "Chỉ có chúng ta là thay đổi rất nhiều."
Cậu ngẩng lên nhìn cô, mắt đen không một chút ánh sáng, như nhìn một tấm màn nhung đang từ từ hạ xuống, sau một vở bi kịch. Và rồi, bằng một giọng chân thành nhất.
"Nếu anh nói là vì anh, liệu em có thể từ bỏ việc du học và ở lại đây, chọn một con đường khác không?"
Một phút yên lặng, kéo dài hàng thế kỷ.
"Anh là đồ ngốc." Cô bắt đầu khóc. Nước mắt trong veo lăn trên nét cong hoàn mỹ của gò má. "Anh biết rõ câu trả lời mà."
Rồi cô lắc đầu.
"Vậy thì anh, sẽ đợi em trở về." Cậu kết luận.
Câu nói này, bản thân nó đã kéo theo một câu chuyện không hề lãng mạn kéo dài suốt bốn năm sau đó.
Bởi vì lựa chọn hy sinh tất cả cho giấc mơ của Hồng Như Nguyệt, Nguyễn Nhật Bảo Long, người đang ở giữa đường ranh màu xám, đã quyết định dấn thân vào bóng tối.
...
Trong suốt nửa tiếng, hai người ngồi bệt trên hành lang tầng trệt của nhà thi đấu. Nửa tiếng đồng hồ, Nguyệt chỉ có vừa khóc vừa xin lỗi. Đó là tất cả những gì cô có thể dành cho cậu, vì không gì có thể bào chữa cho sự ích kỷ của chính bản thân cô.
Ngay lúc đó, họ gần như chỉ nhìn xuống sàn, nên không nhận ra một người đàn ông trung niên trong bộ đồ thể thao đang bước tới.
"Nguyệt? Có phải Nguyệt đấy không con?"
Trong khi Long ngẩng đầu lên ngay thì Nguyệt phải mất đến một lúc để hoàn hồn. Cô chớp mắt vài lần mới nhận ra được người đàn ông.
"Bác Kiên... Con chào bác..."
Long kéo Nguyệt đứng dậy. Cậu có một trí nhớ tốt nên không mấy khó khăn để nhận ra người đàn ông tóc muối tiêu kia nguyên là huấn luyện viên đội bóng chuyền nữ Việt Nam tranh giải học sinh Đông Nam Á, chính vào năm mà Nguyệt đã tham gia và bị chấn thương.
"Vai con thế nào rồi?" Ông vẫn tiếc cho cô bé xinh đẹp trước mặt, người đã từng là một tuyển thủ triển vọng.
"Tuy không chơi bóng chuyền được nữa, nhưng ngoài ra thì sinh hoạt không có vấn đề gì ạ. Gia đình bác vẫn khỏe chứ ạ?" Nguyệt mỉm cười đầy cố gắng.
"Gia đình bác vẫn bình thường. Thằng lớn vừa lấy vợ... Nói chung chả ai theo thể thao. Kìa... sao con khóc?"
Trong khi cô bối rối, thì cậu đã nhanh chóng trả lời thay.
"Hôm nay bọn con về thăm nhà thi đấu, cô ấy nhớ lại kỷ niệm ngày còn chơi bóng chuyền nên có hơi xúc động."
"Bác tưởng bọn trẻ chúng mày cãi nhau chứ..." Ông Kiên cười phúc hậu, vừa nhìn Long. "Trông con cũng quen lắm..."
"Con là Nguyễn Nhật Bảo Long, ở đại hội thể thao học sinh Đông Nam Á năm đó, con tham gia nội dung điền kinh." Cậu điềm tĩnh.
"À, thằng bé được huy chương bạc!" Ông nói gần như reo lên. "Hai đứa vẫn còn thân nhau cơ à?"
Như Nguyệt không dám lên tiếng. Nhưng Long đã nắm lấy tay cô thay cho câu trả lời.
Ông Kiên gật đầu ra ý hiểu, rồi lại cười cười.
"Hình như năm nay các con thi đại học hả? Thông minh xinh đẹp như hai đứa chắc chẳng đời nào theo thể thao đâu nhỉ?"
"Tháng tám này, Nguyệt sẽ nhập học ở Köln, đó là trường đại học thể thao duy nhất ở nước Đức. Cô ấy muốn học công tác đào tạo quản lý bóng đá chuyên nghiệp." Long chủ động tiết lộ.
"Đại học Köln? Không thể tin nổi." Ông kinh ngạc. "Đó là nơi đào tạo huấn luyện viên của liên đoàn bóng đá Đức còn gì!"
"Không! Con không đủ điều kiện tham gia khóa học đó, vì con không có quá trình làm cầu thủ!" Nguyệt vội vã xua tay. "Nhưng con muốn học lý thuyết một cách bài bản nhất. Bởi vì con là con gái lại không quen biết ai, nên chỉ có bằng cấp quốc tế mới khiến con tự tin làm việc trong môi trường chuyên nghiệp."
"Bác không thể tin nổi!" Ông Kiên nhắc lại, mắt sáng lên như nhìn thấy một chiếc cúp vô địch bóng chuyền châu Á. "Bảo Long, con phải tự hào lắm đấy! Không phải ai cũng có bạn gái giỏi như vậy đâu."
Long khẽ gật đầu. Mặc dù để giúp cho cô thực hiện ước mơ, cậu đã phải trả một cái giá quá đắt. Cả tương lai, lẫn tình yêu của chính mình.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...