Tiếng chụp hình đằng xa vang lên không ngừng, Hạ Tri Thu căn bản không rảnh lo lắng nhóm phóng viên có chụp được mình hay không.
Cậu trốn dưới áo vest tối thui, ngoài hơi thở nóng bỏng của Lý Úc Trạch thì không cảm nhận được gì khác.
Chẳng biết Lý Úc Trạch buông ra từ lúc nào, thậm chí khi nào hắn gọi điện thoại cho Mạnh Lâm cậu cũng không nhận ra.
Thời gian của Hạ Tri Thu như bị đóng băng, và khi cậu phản ứng lại, cả người bị ôm ngang nằm trong lòng Lý Úc Trạch.
"...!Em tự đi được."
"Không thể."
"Tại sao?"
"Ôm thế này mới có thể che chở cho em."
...
Hạ Tri Thu nghe giọng nói trịnh trọng nghiêm túc của hắn thì không nhịn được nở nụ cười.
Lý do trên cũng qua loa quá.
Vừa nãy hai người chạy xa như vậy, người ta có chụp cũng chụp xong cả rồi, giờ này có giấu trong lòng cũng là vô ích.
Nhưng Lý Úc Trạch muốn ôm, Hạ Tri Thu cũng không vùng vẫy nữa.
Cậu an tĩnh nằm trong vòng tay hắn, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mạnh Lâm không đến một mình mà dẫn theo luật sư.
Mặc dù Lý Úc Trạch không bước tới, Hạ Tri Thu vẫn có thể nghe những gì họ nói với các phóng viên.
"Tôi cũng biết mọi người không dễ dàng gì, nhưng các anh vây chặn dân thường trên đường thế này vẫn phải chịu trách nhiệm pháp luật." Dù thường ngày Mạnh Lâm hay bị Lý Úc Trạch bắt nạt, nhưng trên công việc cậu ta vẫn rất có năng lực.
Mạnh Lâm cũng không nói quá, chung quy kẻ rình mò chuyên chụp lén Lý Úc Trạch đã quá nhiều rồi, không dọn sạch nổi, chi bằng cứ hòa thuận vui vẻ.
Một phóng viên trong đó nói: "Tụi tôi cũng đâu định đuổi theo thầy Lý, chẳng qua là anh ấy chạy trước.
Nếu ảnh không chạy, tụi tôi sao có thể đuổi theo."
Mấy người này vốn lên kế hoạch ngồi ở ngách hẻm nào đó chụp lén.
Kết quả Lý Úc Trạch xuống xe đã chạy.
Đương nhiên họ cũng chạy theo.
Suy cho cùng, đã gọi là chó săn ảnh (paparazzi) thì hiển nhiên phản ứng cũng giống chó mà thôi.
Một phóng viên khác mặt mày ủ ê cầm camera liên tục mở những tấm hình vừa chụp ra xem.
Lúc họ chạy theo, máy ảnh bị rung lắc dữ dội, chỉ có một vài bức rõ nét, nhưng cùng lắm chỉ thấy được đôi chân của "người thần bí".
Cả thân người đó đều được bao bọc kín kẽ bên dưới áo vest của Lý Úc Trạch.
Dù độ phân giải có cao, thiết bị có tốt cách mấy cũng chẳng có công năng xuyên thấu.
Hơn nữa, áo vest của Lý Úc Trạch khá rộng, khi khoác lên người "người thần bí", căn bản không ai nhìn ra được hình thể người kia.
Đến cuối cùng khi hai người bị vây trong ngõ cụt, Lý Úc Trạch lại hoàn toàn bảo hộ người ấy trong góc tường.
Che chắn kín kẽ.
Vì vậy, dù bọn họ đứng cách đó không xa nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chụp được bóng lưng Lý Úc Trạch.
Phỏng chừng bọn họ đang hôn nhau.
Mệt mỏi nửa ngày, chụp không ra manh mối hữu dụng nào cũng thôi đi, này còn bị ép nhìn hai người trốn dưới tây trang ôm hôn ngọt ngào?
Nếu là bắt gian ngoại tình tiểu tam gì đó thì cũng ráng nhìn.
Nhưng tình huống của Lý Úc Trạch lại khác.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người hắn có thể lén lút hôn hít nơi công cộng, ngoài bà xã hắn ra thì còn ai?
Nếu đăng mấy tấm này lên, cùng lắm là giúp Lý Úc Trạch chứng minh tuyên bố kết hôn lúc trước là sự thật.
Bà xã nhà hắn cũng thật sự tồn tại.
Chẳng những vậy, hai người họ còn rất ân ái.
Nếu các phương tiện truyền thông khác biết tin này, coi chừng đã nghĩ xong luôn cái tiêu đề, nào là #Đối diện với đám chó săn ảnh bất lương, đại minh tinh lấy thân bảo vệ vợ#, rồi gì mà #minh tinh cũng là người, cũng cần chút tình yêu và không gian#, v.v.
Tóm lại, kẻ bị mắng mỏ sẽ không là Lý Úc Trạch,
Thậm chí còn có người qua đường, fan kéo vô tấn công giùm.
Xét về bộ ảnh này, người ta chỉ thấy được Lý Úc Trạch chật vật dẫn vợ "bỏ trốn".
Mấy tay săn ảnh chụp những bức này chắn chắn bám không rời, ánh mắt dữ tợn.
Có phóng viên từng gặp Mạnh Lâm mấy lần, gã bất lực nói: "Tiểu Mạnh, tôi cũng chụp thầy Lý nhà các cậu vài năm rồi.
Lần này cũng có chụp được thứ giá trị gì đâu, thiệt phải cuốn gói đi thôi.
Minh tinh là người, mà phóng viên giải trí cũng phải ăn.
Hay cậu cứ cho chúng tôi một tin chính xác đi.
Khi nào thầy Lý và tôn phu nhân sẵn sàng công khai, cậu cứ chia sẻ cho chúng tôi trước một tiếng để chúng tôi lên cái tiêu đề được không?"
Mạnh Lâm lần đầu nhìn thấy phóng viên bị minh tinh bức ép đến mức này, đành cười khổ nói: "Chuyện này tôi cũng chẳng rõ đâu."
Cậu ta đang nói, Lý Úc Trạch đã bế Hạ Tri Thu đi tới.
Dù các phóng viên vẫn muốn xem mặt mũi người được che bên dưới tây trang ra làm sao, thế nhưng Lý Úc Trạch không cho họ cơ hội, trực tiếp ôm người ra khỏi hẻm cụt.
"Anh." – Mạnh Lâm đuổi theo hỏi – "Có cần kêu họ xóa hình không?"
Lý Úc Trạch bỗng dưng rộng lượng, nói một câu: "Tùy, muốn đăng cứ đăng."
Tuy mấy tấm ảnh chụp được cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng phía truyền thông vẫn bùng nổ.
Sức ảnh hưởng của Lý Úc Trạch vẫn còn đó, thay quần áo cũng có thể dạo một vòng trên hotsearch.
Chưa kể chuyện vừa rồi nghe qua còn hấp dẫn như vậy.
Đương nhiên, cũng đâu phải chỉ đơn thuần là nghe qua.
Tất cả những ai nhìn thấy từ khóa #Lý Úc Trạch tây trang hôn#, #Lý Úc Trạch người thần bí#, #Lý Úc Trạch đối tượng kết hôn#, đầu tiên sẽ liên tưởng ngay đến đối tượng thần bí hắn che giấu nhiều năm cuối cùng cũng bị lộ.
Kết quả khi bấm vào xem, không phải là vậy?
Tuy ảnh có độ nét cao nhưng cái gọi là tây trang hôn kia vẫn là nụ hôn giấu dưới tây trang.
Nhiều cư dân mạng tỏ ra bất mãn.
Bình luận nghiêng về chỉ trích tiêu đề của truyền thông.
"Hay thật, thiệt méo hiểu tại sao bây giờ giới truyền thông lại thoái hóa đến bước này? Tôi đợi nhiều năm ròng rã mà họ chụp cho tôi cái ảnh này đây hả?"
"Nếu tiêu đề không bảo là tây trang hôn, tui còn tưởng hai người này đang tám tào lao dưới cái áo vest á."
"Nhưng mà nếu suy đoán từ bóng lưng thb, có lẽ họ đang hôn thật."
"Huhuhuuu cuối cùng! Bà làm fan thb nhiều năm cuối cùng cũng nhìn thấy đôi chân của chính cung nhà mình! Đừng nói, còn rất dài!"
"Không được đâu! Quần jean xanh và giày vải trắng quá thông dụng luôn? Truyền thông có thể cho chúng tôi thêm chút sức mạnh không? Dù chụp không dính mặt cũng hãy đưa ra một số manh mối then chốt chứ?"
"Huhuhu dù vậy nhưng tui vẫn thấy ngọt ngào, Lý Úc Trạch bảo vệ chính cung quá tốt! Thiệt sự không để bị chụp ra!"
"Có cao nhân nào có thể nhìn chân đoán người không?"
"Lầu trên chờ xíu, tôi đi mua kính lúp."
"Đề nghị lầu trên mua thẳng kính xuyên thấu luôn đi! Nhưng mà hóa ra vẫn còn vụ bế công chúa? THB cũng ngầu lắm, dù không công khai cũng chẳng ảnh hướng hắn show ân ái!"
Hotsearch trên mạng từng cái nối tiếp nhau.
Hạ Tri Thu được Lý Úc Trạch bế lên xe, cuối cùng cũng vén áo vest lên, lộ ra đôi mắt đen láy.
Cậu còn sợ phóng viên ngoài cửa sổ nên chưa dám lấy hết áo xuống, vẫn đội trên đầu che đi sống mũi, nhìn hết sức buồn cười.
Lý Úc Trạch dựa lên ghế lái liếc một cái, tức cười vỗ nhẹ đỉnh đầu cậu, khởi động xe trấn an rằng mọi chuyện đã ổn.
Hạ Tri Thu thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tụi mình đi đâu?"
Lý Úc Trạch không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Hắn chỉ đặt chỗ kia, hiện tại chưa nghĩ ra chỗ khác.
Do không có nơi nào để đến, hai người chỉ đành lái xe lòng vòng.
Vừa rẽ vào một giao lộ, Hạ Tri Thu phát hiện quán trà khiến cậu tìm kiếm rất lâu.
Thảo nào vừa rồi tìm mãi chẳng thấy, hóa ra cửa lớn quán này không nằm trong hẻm.
Ngay từ đầu cậu đã đi sai, bản đồ đối mặt với tuyến đường ngoằn ngoèo phức tạp cũng khó mà nhanh nhạy.
Thế nhưng cũng coi là trong cái rủi có cái may.
Nếu cậu không nhầm đường mà đi thẳng đến nơi hai người ước định.
Vậy hôm nay, cuộc gặp gỡ giữa cậu và Lý Úc Trạch nhất định sẽ bại lộ.
Bỗng nhiên điện thoại Lý Úc Trạch vang lên.
Hắn nhìn cuộc gọi đến, nhờ Hạ Tri Thu nối máy và bấm loa ngoài.
Trần Quỳnh gọi tới, mở miệng gầm lên: "Chú cố ý đúng không?"
Hạ Tri Thu giật bắn, thấy Lý Úc Trạch như tập mãi thành quen mà xoa tai, nói: "Cố ý cái gì?"
Trần Quỳnh hỏi: "Chú không thấy hotsearch?"
Lý Úc Trạch đáp: "Không rảnh."
Hạ Tri Thu có thể đoán đại khái về hotsearch trong lời của Trần Quỳnh.
Có lẽ không khỏi liên quan đến những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Quả nhiên, Trần Quỳnh bình tĩnh vài giây, hỏi: "Người thần bí trên weibo có phải Hạ Tri Thu không?"
Lý Úc Trạch: "Ừm."
"Chị biết rồi!" – Trần Quỳnh giận đến đau đầu – "Rốt cuộc tại sao hai người lại bị phóng viên chụp?"
Lý Úc Trạch nói: "Chẳng phải chuyện thường tình à? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhiều phóng viên rình chụp em như vậy.
Em cũng đâu phải người vô hình, kiểu gì cũng có kẻ thành công chụp được chứ."
"Cậu" – Trần Quỳnh cạn lời – "Thì cứ cho là bị chụp đi, cậu cũng có cần gây động tĩnh lớn vậy không?"
Lý Úc Trạch biết vẫn cố ý hỏi: "Động tĩnh gì?"
"Chú còn hỏi, ôm công chúa tây trang hôn gì đó kia kìa, chú mày sợ bản thân không thành chủ đề phải không!?"
Trần Quỳnh nhìn hotsearch, đầu tiên gọi Mạnh Lâm, hiểu đại khái tình huống.
Sau đó xác nhận với Lý Úc Trạch: "Có phải chú nhìn thấy phóng viên từ sớm rồi không?"
"Đúng vậy."
"Thế tại sao không né đi? Biết rõ có phóng viên ngồi đó nhưng vẫn xuống xe? Còn nói chú không cố ý?"
Lý Úc Trạch chờ đèn đỏ, quay xe ra khỏi thành phố.
Hắn muốn đưa Hạ Tri Thu đến bờ biển ven thành phố đi dạo.
Lúc Trần Quỳnh hỏi hắn cũng chẳng nghĩ nhiều mà nói thẳng: "Vợ em lặn lội xa xôi đến đây tham ban, chị nói coi em làm sao có thể vì mấy tay phóng viên rình chụp mà quay xe bỏ mặc người ta hả?"
Nói xong mới giật mình, suýt nữa giẫm lên phanh.
Bên Trần Quỳnh vẫn càm ràm, nhưng Lý Úc Trạch đã không muốn nghe mấy lời thừa thãi nữa.
Hắn dứt khoát cúp điện thoại, len lén nhìn Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu không phản ứng, mãi vùi đầu móc ngón tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...