Đơn Phương Được Đền Đáp
Hai anh em gặp nhau mừng mừng vui vui.
Thì ra, sau khi thi tốt nghiệp, Triệu Mặc Sinh và người yêu ( Tô Tiểu Lan cũng là chị họ của Tiêu Mạn) muốn đi du học nên rủ mấy người bạn thân thiết đi du lịch để chia tay.
Nhóm của Mặc Sinh chọn đến ngoại ô thành phố A vì là con trai nên đi xa cũng không sao còn nhóm của Tiểu Lan chọn một vùng quê trong thành phố.
Chẳng may một người bạn của Mặc Sanh bị ngộ độc thực phẩm nên phải ở lại đây thêm vài ngày, mà hạn Homestay ngày mai đã hết.
Tiêu Mạn đề nghị.
- Hay là anh và người bạn còn lại đến nhà em đi.
Dù sao nhà em cũng nhiều phòng, với cả anh ở ngoài, bố mẹ em cũng không vui đâu.
Mặc Sinh biết mình khó lòng từ chối nên cùng đi với Tiêu Mạn về homestay dọn đồ, trước khi đi còn báo cho bạn mình để cậu ta về dọn hành lí trước.
Bên này sau khi Tiêu Mạn rời đi, cuộc chơi vẫn tiếp diễn và không quan tâm đến cô.
Cho đến khi, cuộc chơi tàn, mọi người dọn đồ chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì Châu Nhiên phát hiện mạnh thủy tinh có dính máu, cô giở lên hỏi mọi người:
- Mọi người ở đây có ai bị thủy tinh đâm trúng không?
Tất cả đều lắc đầu, dường như cũng đoán được, người bị thủy tinh đâm trúng là ai rồi.
Mọi người bắt đầu thấy áy náy vì những lời lẽ lúc nãy của mình.
Nhất là Tô Minh, trong lòng cậu như lửa đốt.
Gọi điện cho Tiêu Mạn nhưng không được.
Thì ra, lúc vừa đến bệnh viện, cô vì muốn yên tĩnh nên đã tắt nguồn điện thoại rồi.
Châu Nhiên bên này tự trách móc bản thân:
- Đáng lẽ ra lúc cậu ấy có biểu hiện lạ, tôi phải phát hiện ra rồi chứ.
- Cậu đừng tự trách nữa, cậu thấy có lỗi một, tôi và Tô Minh còn thấy tự trách mười.
Vì homestay cách bệnh viện khoảng 30p đi xe nên lúc Tiêu Mạn về đã thấy Tô Minh và Thiếu phong đứng chờ trước cửa.
Hai người cảm thấy hụt hẫng khi người bước xuống xe đầu tiên là Mặc Sinh.
Mặc Sinh sau khi xuống liền vòng về sau mở cửa cho Tiêu Mạn.
Nhìn thấy tay cô bạn thân quấn băng trắng, hai người kia càng thêm áy náy.
Tô Minh không chịu được mà hỏi han:
- Tay cậu …
Tiêu Mạn cười trừ:
- À tay mình không sao.
Bác sĩ bảo tránh nước vài ngày là được.
Sau đó cô hướng mắt về phía Mặc Sinh.
- Anh chờ em một chút, em lên thu dọn hành lí.
- Cậu định về sao?- Thiếu Phong hỏi han.
- Ừm.
- Cô gật đầu nhẹ rồi đi vào nhà.
Vào trong rất nhiều người vây lại hỏi han nhưng Tiêu Mạn tìm cách từ chối rồi về phòng mình.
Bên ngoài này đang diễn ra trận chiến bằng ánh mắt của hai người đàn ông.
Mặc Sinh dùng ánh mắt dò xét đặt lên người Tô Minh, trong lòng nghĩ thầm " tại sao Mạn Mạn lại thích một người như cậu ta chứ ".
Còn Tô Minh thì nhìn Mặc Sinh bằng ánh mắt vừa lạnh vừa đầy sự nghi ngờ " người này là ai chứ? "
Tuy đã đoán 7,8 phần nhưng để chắc chắn, Mặc Sinh vẫn hỏi:
- Người có khuân mặt lạnh lùng này chắc là Tô học bá, còn người bên cạnh chắc là Bùi thiếu gia nhỉ.
Thiếu Phong khá ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
Mặc Sinh cười nhẹ:
- Tôi chỉ đoán thôi, không ngờ đúng.
- Anh với tiểu Mạn Mạn của chúng tôi có quan hệ gì vậy.
- Sau này nó tự nói cho hai người.
Lúc này, Tiêu Mạn kéo vali từ trong nhà ra.
Mặc Sinh thấy vậy liền giúp đỡ.
- Cậu về thật sao? - Thiếu Phong muốn níu kéo người ở lại.
Tiêu Mạn gật nhẹ đầu rồi đi về hướng taxi.
Tô Minh chỉ biết đứng chôn chân ở đó.
Khi taxi đã đi xa, cậu mới trở về với hiện tại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...