Đơn Phương Được Đền Đáp
Hôm nay là thứ hai, vừa đến trường Tiêu Mạn đã lên ngay phòng hội đồng.
Được một lúc thì Tô Minh cũng đến.
Cậu đặt hộp sữa đã cắm ống hút lên bàn Tiêu Mạn:
- Cho cậu.
Tiêu Mạn nhìn hộp sữa rồi nhìn Tô Minh:
- Cảm ơn.
Trong lòng Mạn Mạn ấm áp hơn phần nào.
Chưa được bao lâu thì Tô Minh cầm ra thêm một hộp nữa đặt lên bàn của cậu.
Tiêu Mạn thắc mắc:
- Chẳng phải cậu không thích uống sữa sao?
- À, cái này là mình mua cho Tĩnh Linh, cậu ấy thích uống sữa.
- À.
Đúng vậy, Tô Minh thích Tĩnh Linh.
Tiêu Mạn tuy nói nhỏ nhưng lại bị Tô Minh nghe thấy:
- Mạn Mạn, cậu vừa nói gì vậy.
Tiêu Mạn giật mình:
- Mình cảm thấy sữa hôm nay hơi nhạt.
Tô Minh ngạc nhiên:
- Sữa mình lấy có đường mà, sao nhạt được ta.
( là lòng người ta nhạt chứ không phải sữa nhạt đâu anh)
- Chắc do vị giác mình thay đổi.
- Ừ.
Sau khi giải quyết xong mọi việc thì chuông cũng vừa reo, Tô Minh, Tiêu Mạn người trước người sau rời khỏi phòng hội đồng.
Hôm nay ngày tiên Tiêu Mạn đổi chỗ.
Tô Minh cảm thấy không quen chút nào.
Cả buổi học cậu cứ nhìn bóng lưng của Tiêu Mạn.
Vốn dĩ đã tin vào câu trả lời của cô nhưng trong lòng cậu cứ cảm thấy cô đang nói dối.
Tô Minh còn không để ý đến Nhậm Hào ngồi cạnh và Tĩnh Linh đang hỏi bài.
Chỗ của Tiêu Mạn cũng không khác gì.
Không có hơi Tô Minh bên cạnh, Tiêu Mạn cũng thấy không quen.
Cả buổi cô đều im lặng nghe giảng rồi làm bài tập khiến cho Trương Tinh Tinh lạnh cả sống lưng.
Hai nhân vật chính là vậy, bạn cùng bàn của hai người này thú vị hơn.
Nhậm Hào nhắn tin với Tinh Tinh:
" Nếu biết có ngày này, mình đã học tốt hơn, thi đạt điểm cao hơn "
" Sao vậy "
" Cậu quay ra sau nhìn lớp trưởng đi "
Tinh Tinh đọc tin nhắn sau đó quay đầu nhìn lớp trưởng, bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn người bên cạnh.
Tinh Tinh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
" Hiểu rồi hiểu rồi.
Chỗ mình cũng không hơn bao nhiêu "
" Kể xem "
" Không biết sao Tiêu Mạn hôm nay như tảng băng vậy, mình ngồi cạnh mà cảm giác lạnh cả sống lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...