Đơn Hướng Thông Hành


Edit: Hừa.
Không khí trong phòng bệnh dường như ngưng đọng lại.

Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại { ????r ù????????ru????ệ????﹒???????? }
Minh Lộ Xuyên nói xong, vẻ mặt không còn lạnh lùng cứng ngắc nữa, thẳng lưng ngồi trên sofa nhìn Hạ Văn Nam.
Nhất thời, Hạ Văn Nam không kịp phản ứng lại, hỏi: “Anh lừa tôi hả?”
Minh Lộ Xuyên đáp: “Sao tôi phải lừa em?”
Mà cho dù có lừa đi chăng nữa cũng sẽ không lấy loại chuyện này để lừa, Hạ Văn Nam chỉ phản bác theo bản năng, nhưng ngay lập tức cậu đã hiểu được.

Cậu cuộn người ôm lấy hai chân, tựa vào đầu gối, tin dữ ập đến không hề báo trước làm cho cậu không kịp phản ứng, phải mất một hồi lâu thì nỗi bi thương mới che lấp đi sự hoảng hốt.
Hạ Văn Nam vén chăn bước xuống giường, cậu muốn trở về nhà tận mắt xác nhận ông nội còn sống hay không, thế nhưng chưa kịp bước, nước mắt cậu đã không kìm được mà rơi xuống trước. 
Cậu khóc không thành tiếng, vội cúi đầu để tránh bị Minh Lộ Xuyên phát hiện.
Không biết từ lúc nào Minh Lộ Xuyên đã đến bên giường, hắn đưa tay chạm nhẹ lên lưng cậu, mặc dù biểu cảm lạnh lùng nhưng lòng bàn tay của Alpha lại vô cùng ấm áp, cách một lớp áo bệnh nhân mỏng manh chạm đến Hạ Văn Nam.
Lúc này Hạ Văn Nam không còn tâm tình để tránh né nữa, cậu mở to đôi mắt, trong lòng cậu bây giờ chỉ nghĩ đến mỗi ông nội mà thôi.


Hạ Văn Nam còn nhớ, kỳ nghỉ đông của năm hai đại học cậu ở bên ngoài đi làm thêm, mãi đến sắp hết năm mới chịu về nhà, khi đó cậu cảm thấy ông nội sẽ luôn luôn ở đó, chỉ cần cậu về nhà là lập tức có thể nhìn thấy ông, không ngờ khi tỉnh lại sau một vụ tai nạn lại nhận lấy tin tức như thế này.
Mãi cho đến khi Hạ Văn Nam cảm nhận bàn tay của Minh Lộ Xuyên kề sát bờ vai gầy đến mức nhô cả xương của mình, cậu mới hơi hồi phục lại tinh thần, vội vàng nghiêng người tránh đi.

Bàn tay Minh Lộ Xuyên lạc lõng giữa không trung, hắn nhìn Hạ Văn Nam một chốc rồi trầm mặc thu tay về.
Để giảm bớt bầu không khí lúng túng, Hạ Văn Nam nói: “Cảm ơn anh, tôi không sao.”
Minh Lộ Xuyên xoay người đi ra phía cửa, cầm lấy áo khoác âu phục đang vắt trên sofa, lạnh nhạt nói: “Công ty có việc, tôi đi trước.”
Hạ Văn Nam đáp: “Ừ.” Vừa thấy Minh Lộ Xuyên mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhớ tới một chuyện, cậu vội vàng kêu lên: “Này!”
Minh Lộ Xuyên dừng bước, quay đầu lại đồng thời hất nhẹ cằm với cậu, khuôn mặt chẳng có mấy cảm xúc.
Hạ Văn Nam đành cẩn thận từng ly từng tí một hỏi: “Anh có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?”
Minh Lộ Xuyên đáp: “Rơi vỡ rồi.”
“Bị rơi vỡ?”
“Bị tai nạn xe nên rơi vỡ rồi.” Nói xong câu này, tay Minh Lộ Xuyên vịn chốt cửa chờ thêm mấy giây, thấy Hạ Văn Nam có vẻ không còn gì để nói mới rời khỏi phòng bệnh.
Buổi chiều, Lâm Trữ Thu vào phòng Hạ Văn Nam ngồi một lúc.
Giờ đây Hạ Văn Nam không còn chút tinh thần nào, cậu với Lâm Trữ Thu hàn huyên vài câu về bệnh tình của mình, đột nhiên hỏi: “Mày có biết chuyện của ông tao không?”
Hạ Văn Nam không có cha mẹ, mà được ông nội nuôi từ bé đến lớn, hầu hết các bạn học cùng cấp Ba bọn họ đều biết chuyện này, chỉ là đã trôi qua nhiều năm rồi, nghe Hạ Văn Nam nhắc lại làm Lâm Trữ Thu không khỏi ngẩn người: “Tao không biết, từ sau lễ tốt nghiệp trung học chúng ta không giữ liên lạc, cho đến tận bây giờ mày nhập viện thì chúng ta mới gặp lại đấy.”
“Tao bị tai nạn xe nên mới nhập viện á?”

Lâm Trữ Thu gật đầu.
“Là tao tự lái xe à?”
Lâm Trữ Thu suy nghĩ một chút, “Hình như là vậy, còn cụ thể ra sao thì tao cũng không rõ lắm.” 
“Thế trên xe có người khác hay không?” 
Lâm Trữ Thung lại lắc đầu: “Tao không biết.

Tại sao mày không thử hỏi ngài Minh đi?”
Hạ Văn Nam nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Minh Lộ Xuyên, nói: “Tao thấy anh ta hung dữ lắm.”
Lâm Trữ Thu im lặng một lúc rồi đồng tình: “Đúng là nhìn hơi dữ thật.”
Hạ Văn Nam vô thức giơ tay lên muốn vuốt tóc, xém nữa thì đụng phải vết thương trên đầu, đột nhiên cậu thu tay về, nói: “Không được, tao phải trở về một chuyến.”
Lâm Trữ Thu đứng lên, “Nhưng bây giờ mày không thể xuất viện được.”
Hạ Văn Nam ngẩng đầu, “Nhưng tao muốn biết tin tức của ông nội tao.”
“Tin tức gì?” Lâm Trữ Thu vội đến bên giường, ngăn Hạ Văn Nam bước xuống.
Hạ Văn Nam ngửa đầu nhìn anh, nói: “Minh Lộ Xuyên nói ông nội tao mất rồi.”
Lâm Trữ Thu không khỏi sửng sốt.
Sắc mặt Hạ Văn Nam mờ mịt: “Tao không tìm được điện thoại di động, cũng không biết có thể liên lạc ai mới biết được tin của ông nữa.”

“Tao sẽ giúp mày hỏi thăm.” Lâm Trữ Thu nói: “Mày đừng vội, có tin tức tao sẽ lập tức nói lại cho mày.”
Lâm Trữ Thu đi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại, đến buổi chiều trước khi tan làm, anh nói với Hạ Văn Nam đã xác nhận tin ông nội cậu qua đời.
Hạ Văn Nam ngồi trên giường bệnh sững sờ. 
Lâm Trữ Thu an ủi cậu: “Xin nén bi thương.”
Hạ Văn Nam khẽ gật đầu, “Thực ra chỉ là tao chưa từ bỏ chấp niệm mà thôi.” Dù đã sớm biết có kết quả này, cậu vẫn cố chấp nắm lấy một tia hy vọng ít ỏi cuối cùng, nhưng bây giờ thì Hạ Văn Nam có thể hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Tâm trạng của cậu bây giờ rất tệ, y tá mang bữa tối đến phòng bệnh, cậu cũng chỉ liếc mắt một cái rồi không thèm nhúc nhích.

Khi căn phòng chỉ còn lại một mình mình, Hạ Văn Nam chậm rãi bước xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Nắng chiều hoàng hôn vẫn chói mắt như cũ, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu xuống sàn nhà, nhưng sự chói chang ấy nhanh chóng tắt đi, tia nắng nghiêng dần cho đến khi vệt nắng đỏ sậm cuối cùng biến mất trước mặt Hạ Văn Nam.
Bầu trời trở thành một màu xanh xám thâm trầm, đằng xa xa chân trời chỉ còn lưu lại một chút hồng hồng của mặt trời, chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ tan biến hoàn toàn.
Dưới tầng bệnh viện là một vườn hoa, tuy diện tích không lớn nhưng tràn đầy sắc hoa tươi đẹp nở rộ.

Sau khi ánh mặt trời rút lui, vườn hoa lại được thắp sáng bằng màu vàng của ánh đèn, làm cảm giác lạnh lẽo như băng của bệnh viện được điểm thêm một chút ấm áp.
Hạ Văn Nam nghe có tiếng mở cửa phòng, cậu không quay đầu lại mà hơi nghiêng người dựa lên cửa sổ, để bệ cửa sổ đỡ lấy thân thể yếu ớt của mình.
Tiếng bước chân vô cùng nhỏ nhẹ, đi tới phía sau lưng cậu thì dừng lại. 
Hạ Văn Nam lờ mờ đoán ra được là người nào, nhưng cậu không muốn nói chuyện, vẫn trầm lặng đứng bên cửa sổ như cũ.
Qua khoảng mười phút, Minh Lộ Xuyên sau lưng cậu mới cất tiếng: “Đi nghỉ ngơi đi.” Giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một.
Có vẻ tối hôm nay Minh Lộ Xuyên không định rời chỗ này.

Hạ Văn Nam nằm trên giường bệnh, hai tay gối sau đầu, nhìn Minh Lộ Xuyên vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đợi một lát, Minh Lộ Xuyên thay một bộ đồ ngủ đi ra, hắn mở cánh tủ bên cạnh, lấy từ bên trong một chiếc giường gấp.
Hắn đặt vị trí giường mình song song với giường bệnh của Hạ Văn Nam.
Minh Lộ Xuyên ngồi bên giường, đối mặt với Hạ Văn Nam đang nửa nằm nửa ngồi.

Hạ Văn Nam dời tầm mắt về phía trước, đã qua một lúc rồi nhưng cậu có cảm giác Minh Lộ Xuyên vẫn đang nhìn mình.
Vì vậy Hạ Văn Nam đợi thêm một lúc nữa rồi quay sang liếc hắn một cái: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Sắc mặt Minh Lộ Xuyên không hề thay đổi, thậm chí đến cả mí mắt của hắn còn không chớp lấy một cái, hắn hỏi ngược lại: “Vậy em nói bây giờ tôi nên làm gì?”
Hạ Văn Nam nằm xuống, kéo chăn đắp kín mít cả người mình, nhỏ giọng nói: “Sao tôi phải quan tâm chứ?” Nói xong, cậu nhắm mắt giả bộ như mình đã ngủ.
Cảm tưởng như vừa trôi qua thời gian rất lâu, đèn trong phòng đã được tắt đi, chỉ còn lại một bóng đèn ngủ nho nhỏ.
Hạ Văn Nam nghe thấy tiếng động từ giường bên cạnh, có lẽ Minh Lộ Xuyên vừa nằm xuống ngủ, đúng lúc đó cậu cũng nghe Minh Lộ Xuyên nói một câu: “Thế thì sao em phải quan tâm tôi đang nhìn ai?”
Hạ Văn Nam đưa lưng về phía Minh Lộ Xuyên, nghĩ thầm ở cùng cái tên Alpha này không dễ chút nào.
Vừa nghĩ, Hạ Văn Nam vừa chìm vào giấc ngủ, đến sáng sớm hôm sau thì bị tiếng nói chuyện trước cửa phòng bệnh đánh thức dậy.
Cậu mở mắt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng cao lớn đang mặc áo sơ mi của Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên đang đứng nói chuyện cùng với ai đó, đợi lúc sau hắn nghiêng người sang một bên, trước tiên Hạ Văn Nam nhìn thấy một bó hoa tươi rất to và đẹp, sau đó mới nhìn thấy bóng dáng một cậu trai trẻ tuổi bị bó hoa to che mất gần nửa người.
Đó là một Omega nam lạ mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui