Đơn Giản Vì Anh Yêu Em


_ Candy à… tại sao em lại không chịu tỉnh lại?_ Katsuki nghẹn ngào nói, nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay lạnh giá của cô._ em là đồ độc ác… _ anh đau khổ trách mắng cô_ anh đã sai rồi phải không? Cứ tưởng trên đời này… chỉ cần cố gắng không ngừng nghỉ, tất cả sẽ có ngày được đáp lại…hóa ra… trái tim em chưa từng có anh. Tỉnh lại đi Candy! Nhìn thẳng vào mắt anh đây này! Tại sao em có thể nhẫn tâm như thế đối với anh? Tình cảm anh dành cho em… lẽ nào không đủ?... bao nhiêu năm qua, anh đã làm tất cả.. vậy mà… _ anh đau đớn nhắm chặt mắt lại_ … ngay cả giấc mơ trở thành nhạc sĩ… ngay cả ước muốn cháy bỏng trong anh từ thuở bé thơ… anh đã bỏ tất cả… đã từ bỏ chỉ vì em… chỉ vì muốn em quay đầu nhìn anh lấy 1 lần, 1 lần được thấy em nở nụ cười thật lòng với anh… tại sao em có thể…? _ Katsuki uất nghẹn nhìn thân thể đang bất động trên giường bệnh_ tại sao anh lại gặp em? Tại sao số phận trêu đùa anh đến như vậy?! anh yêu em… yêu em … Candy à…_ anh cắn chặt môi, vết thương chưa lành nhức nhối…vết thương trên khóe môi… và cả vết thương sâu tận con tim anh… rất đau… cảm giác như bị xát muối vào…_ … anh đã chờ đợi em bao lâu? Vì sợ em giận dỗi nên anh chỉ biết chờ đợi… và giờ đây… kết quả của sự nỗ lực ấy… chỉ là 1 vết cứa… em cắt cổ tay tự vẫn… nhưng cũng cùng lúc cứa vào trái tim anh 1 vết thật sâu… thật dài…_ anh run rẩy đưa tay chạm vào má cô, khẽ vuốt những lọn tóc lòa xòa che đi khuôn mặt cô…_ đồ độc ác xấu xa này… tỉnh lại đi! Tỉnh lại ngay!... em đang trừng phạt anh đấy ư? Trừng phạt anh vì đã yêu em? Phải vậy không?!... Candy à… anh cầu xin em… dù thế nào anh vẫn yêu em… dẫu cho em có tàn nhẫn với anh đến mức nào… làm ơn… Candy… hãy cho anh 1 lần được nhìn thấy em mỉm cười… dẫu cho… em không hề nở nụ cười với anh…dẫu cho em hạnh phúc bên người con trai khác…không phải anh… _ Katsuki đứng dậy, anh đặt 1 nụ hôn thật nhẹ lên trán cô… nụ hôn hòa lẫn mùi máu và vị mặn chát của nước mắt…
Anh luyến tiếc nhìn lại cô… người con gái anh yêu… anh sẽ phải từ bỏ như thế này hay sao? Anh khe khẽ lắc đầu. Rồi cánh cửa phòng bệnh khép chặt lại sau lưng anh…
Neyuli bước vào. Nghe tin Candy tự vẫn, những oán ghét trong lòng cô tất cả đều tan biến … thời gian qua… cô đã suy nghĩ rất nhiều… cũng dần lấy lại được bình tĩnh… và rõ ràng… Candy không hề có lỗi… chỉ vì yêu mà thốt ra những lời cay nghiệt… cô cũng cảm thấy ghê sợ với chính bản thân mình.
Neyuli ôm 1 bó hoa thật to, loay hoay cắm những bông hoa vào lọ. Bệnh viện này… là bệnh viện riêng của nhà cô. Thế nên, cô đã được thông báo tin tức ngay khi Candy được đưa vào cấp cứu.
Quả thật là không thể tưởng tượng! Hóa ra người bạn tưởng chừng tuyệt vời hoàn hảo không tì vết, chẳng mấy khi ưu phiền lại cùng quẫn bế tắc đến mức này! Cô là bạn mà lại chẳng giúp được gì… thật sự thấy có lỗi vô cùng! Những gì đã trải qua… khiến cô cảm thấy xấu hổ… cô biết… người Ken yêu là Candy… ngay từ đầu đã là như vậy… cũng chính cô, chấp nhận lặng lẽ bên anh… để cho anh lợi dụng cô… anh muốn quên Candy…cô biết… muốn dùng cô để xóa mờ tình yêu đối với người con gái mà bạn thân mình yêu say đắm… thế nhưng, con người bản chất vốn rất tham lam. Anh dịu dàng quan tâm cô… khiến cô trong phút chốc quên đi rằng, mình chưa phải là người chiến thắng trong trò chơi tình ái này… khiến cô trong phút giây vì ghen tức ích kỷ mà sẵn sàng thốt ra những lời lẽ ác độc. Nhìn Candy nằm trên giường bệnh… không chút sức sống… yếu ớt nhỏ bé như thế này… cô lại nhớ đến hình ảnh Candy sửng sốt vội vã giải thích mọi chuyện…thế nhưng cô đã gạt phăng mọi thành ý…
… bạn của cô… người khiến 1 kẻ như cô có bạn… chính là Candy… vậy mà cô nỡ…
… Neyuli cảm thấy hối hận… trong lòng dằn vặt khôn nguôi…
… “Candy à… tỉnh lại đi…”
_ Candy?!_… bỗng dưng… những ngón tay của Candy bất chợt động đậy… mi mắt cô rung rung… dường như đang cố gắng mở ra 1 cách rất khó khăn! Neyuli mừng rỡ, chạy lại gần, Candy đã tỉnh? Đúng không?!!!!
Nghe tin Candy đã tỉnh lại, mọi người đều vội vàng chạy đến. Chỉ có mỗi mình Katsuki phải giải quyết hậu quả của việc hủy lễ cưới là không thể xuất hiện.
Kid mừng rỡ đẩy cửa bước vào, cùng với anh là Ken, Hanachi và cả Salasa nữa!
Salasa ôm chầm lấy cổ Candy, vui mừng nói:
_ Candy! Cậu tỉnh rồi à? Làm tớ lo quá đi mất!!
_ Ừm! Sao tớ lại ở đây?_ Candy nhíu mày.
_ Cậu quên rồi sao?_ Salasa nghi hoặc hỏi lại.
_ Chuyện gì?_ Candy tỏ ra rất bất ngờ_ mà này, cậu đổi bạn trai mới rồi hả?_ Candy liếc nhìn Kid 1 cái, rồi quay đầu hỏi Salasa.
Tất cả đều sững sờ! Chuyện gì thế này?! Kid càng sửng sốt hơn nữa! Rốt cuộc là Candy đang nói cái quái quỷ gì vậy chứ?! Duy chỉ có mỗi mình Neyuli là tỏ ra rất bình tĩnh.
_ Candy…_ Kid thảng thốt gọi tên cô, nhưng đáp lại anh chỉ là 1 cái nhìn sắc lạnh.
_ Anh là ai? Tại sao dám gọi tôi như thế chứ? Thật là không biết phép tắc!!_ Cô tức giận, giọng nói đanh thép như từng mũi dao cứa vào trái tim Kid.
Salasa mở to mắt, ngơ ngác trước câu nói của Candy:
_ Candy à, cậu nói cái gì thế hả? Đó… đó là…_ Salasa run run chỉ tay về phía Kid…_ cậu không nhận ra sao?
_ Không phải bạn trai của cậu sao?
_ Không… Không… tất nhiên là không phải rồi…_ giọng Salasa run rẩy.
_ Vậy thì anh ta là ai? Tớ không quen! Nói anh ta đi chỗ khác đi!_ Candy khó chịu rõ ràng, thái độ đối với anh hoàn toàn như người dưng không hề quen biết.
_ Candy! Cậu…_ Salasa kinh ngạc không nói nên lời.
_ Tớ sao chứ?_ Candy nhướn mày hỏi lại.
_ Cậu bị cái gì vậy trời?! Người này… sao cậu có thể đuổi anh ấy đi như thế được?
_ tại sao không?_ Candy lạnh lùng hỏi vặn lại.
_ Cậu đừng đùa nữa… không vui chút nào đâu_ giọng Salasa run run.
_ Tớ không đùa!_ Candy nghiêm mặt, đôi mắt chứa đầy băng giá!_ Người không quen biết đừng tỏ ra thân thiết với tôi! Anh còn không biết điều mà đứng đó?_ Candy quay lại nhìn Kid, giọng nói mỉa mai hách dịch đầy kiêu ngạo, lại dường như có 1 lớp băng đá bao phủ, từng lời thốt ra như đẩy Kid xuống đáy sâu tuyệt vọng… anh đứng như chôn chân tại chỗ… máu nóng càng ngày càng dồn lên đỉnh đầu… cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn!
_ Cậu…?... đã xảy ra chuyện gì với cậu thế này?
_Chuyện gì là chuyện gì mới được?!Mà khoan! Tại sao tớ lại ở đây? Đây là đâu? Cậu đang ở Anh kia mà?_ Candy dáo dác nhìn xung quanh_ Cả Hanachi và Yuli nữa! Không phải 2 cậu đang ở Nhật hay sao? Tớ đang ở Mỹ, đúng không? Sao các cậu lại đến đây? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?!_ Candy hoảng loạn với những suy nghĩ của mình. Rồi cô ôm lấy đầu, cảm giác đau đớn nhức nhối tột độ xâm chiếm, khiến cô không thể nào nghĩ ngợi thêm chút gì được nữa_ A… đau.. đau quá!!!
_ Cậu làm sao vậy?!!_ Hanachi lúc này mới vội vàng chạy lại, đỡ lấy Candy! Cô sửng sốt nói không nên lời nãy giờ, lúc này mới chợt tỉnh!
_ Đau quá!!!!!! Đầu tớ đau quá!!_ Candy ôm chặt lấy đầu, trông cô vô cùng khổ sở đau đớn!
_ Candy…_ Kid cũng muốn chạy lại bên cô… nhưng… anh bất lực giơ tay ra, rồi lại hạ tay xuống… những gì đang xảy ra… là ác mộng hay sao?!
_ Mọi người ra khỏi đây đi!_ Neyuli im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng, cô quay lại, vỗ nhẹ vào vai Candy_ không có gì đâu, cậu hãy bình tĩnh lại nào! Nghỉ ngơi đi nhé!
Hanachi giúp Candy nằm xuống giường.
Và rồi tất cả rời khỏi căn phòng trong nỗi hoài nghi không tên! Rốt cuộc là Candy bị làm sao vậy?!!! Sự thật là như thế nào?!!
Neyuli bước ra sau cùng, từ từ khép cánh cửa lại:
_ Tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện! Mong mọi người sẽ bình tĩnh lắng nghe! Đặc biệt là anh!_ Neyuli nhìn thẳng vào Kid, khiến trong thoáng chốc anh giật mình run sợ! Nỗi bất an lại ập đến! Tình yêu của anh… rốt cuộc sẽ ra sao?     _ Cậu nói cái gì cơ? Yuli!! Không thể nào có chuyện như vậy được!_ Salasa trợn tròn mắt, kinh hoàng, tay bịt miệng, không tin nổi những gì tai mình vừa nghe thấy! Thật ra không chỉ mỗi mình Salasa ngạc nhiên tột độ, nhưng cô là người có biểu hiện thái quá nhất!
_ Không thể nào!_ Kid bàng hoàng, ngồi phịch xuống ghế!
_ Đó là sự thật!_ Neyuli khẽ lắc đầu!_ Nếu mọi người không tin, tôi có thể đưa tất cả đến gặp bác sĩ trưởng khoa, người đã khám cho Candy!
_ Nhưng … chuyện này… !_ Ngay cả Hanachi cũng phải thốt lên!
_ tất cả những gì em nói là sự thật?_ Ken từ lúc chứng kiến tất cả cho đến tận giờ mới mở miệng!
_ Đúng!_ Neyuli liếc nhìn Ken 1 cái, rồi lạnh lùng hướng ánh mắt sang chỗ khác.
_ Tại sao lại có thể…?_ Salasa dường như bị mắc nghẹn, khó khăn lắm mới nói thành câu!_ Mất trí nhớ ư? Hoang đường quá!_ Cô lắc đầu quầy quậy, tuyệt đối không chịu tin_ Không đúng! Cô ấy rõ ràng vẫn nhớ tớ là ai! Làm sao có chuyện mất trí tạm thời được cơ chứ?!!!!!
_ Quả thật tớ cũng thấy hoang đường! Tuy nhiên, theo những gì bác sĩ đã nói, thì việc mất trí nhớ này hoàn toàn là do tâm lý! Cô ấy chỉ mất trí nhớ về khoảng thời gian 1 năm trước cho đến hiện tại. Và… gần như quên hết những chuyện thuở ấu thơ… điều đó đồng nghĩa với việc…_ Neyuli chậm rãi nói, nhìn Kid với ánh mắt kì lạ_ cô ấy hoàn toàn không có 1 chút kí ức nào về anh!
Kid sửng sốt! Tại sao?!! Tại sao lại…?!
_ Cô nói dối…_ Anh không khỏi buột miệng thốt lên.
_ Anh hãy chấp nhận sự thật này đi… việc này là do cô ấy bị kích động quá mức, cơ thể gây ra phản ứng đào thải những nguyên nhân khiến tâm lý bị đè nặng. Hoàn toàn là do chủ thể tác động! Không hề có yếu tố bên ngoài!_ Neyuli từ tốn giải thích!
_ Vậy… vậy khi nào thì Candy mới có thể lấy lại được trí nhớ?_ Salasa nuốt nước bọt khan, gặng hỏi.
_ có thể là ngày mai… có thể là 1 tuần hoặc 1 tháng sau… và… cũng có thể là… không bao giờ…
_ Không bao giờ?!!!!!
_ Ừm!_ Neyuli gật đầu.
_ Không sao đâu, anh có thể làm cô ấy nhớ lại tất cả mà!_ Salasa tuy vô cùng sốc, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để an ủi Kid_ chỉ cần anh cố gắng, thời gian sẽ chứng minh anh có thể!
_ Đừng có đùa!_ Neyuli mỉa mai.
_ Ý cậu là gì hả Yuli?_ Salasa nhíu mày.
_ Cậu có biết tại sao Candy chỉ quên kí ức ấu thơ và kí ức về anh ta không?

_ Tại sao…?_ Salasa buột miệng, rồi mới nhận ra mình đã đưa ra 1 câu hỏi “ chết”.
_ cô ấy hoàn toàn quên đi những kí ức không vui. Đặc biệt là anh!_ Neyuli nhìn thẳng vào mắt Kid, nói những lời nhẫn tâm vô cùng_ anh chính là kí ức đau khổ nhất của Candy! Bởi vì gặp anh nên cô ấy mới dằn vặt khổ tâm đến mức này! Cũng chính vì anh mà cô ấy bất chấp liều lĩnh hi sinh mạng sống! Anh có biết không?!
_ …_ Kid đứng hình, cảm giác trái tim đang dần bị bóp nghẹt 1 cách không thương tiếc.
_ Bây giờ anh còn có ý định muốn cô ấy nhớ lại ư? Là bản năng muốn cô ấy quên đi tất cả! Tại sao anh còn muốn chống lại điều đó?! Quên đi những điều không vui hoàn toàn là do tâm lý! Bởi vì cô ấy bị chấn động về tinh thần quá mạnh, gây ra thương tổn quá lớn trong lòng! Chính vì vậy, cách duy nhất để bản thân Candy có thể sống tiếp chính là quên đi! Bản năng con người muốn bảo vệ Candy nên mới làm như thế!!! Anh có hiểu không??! Tôi hỏi anh.._ Neyuli tỏ ra vô cùng tức giận!_ Anh là cái thá gì mà khiến Candy khổ sở như thế?!! Anh còn muốn làm gì Candy nữa đây? Muốn Candy tàn tạ như thế nào thì mới hài lòng! Đồ độc ác này! Tình yêu của anh là vậy đó ư?!!!! Cô ấy nhớ ra anh thì anh thỏa mãn hài lòng, còn nỗi khổ đau của cô ấy lúc nhớ lại tất cả quá khứ điên cuồng bất hạnh ấy, ai sẽ gánh cho?!_ Neyuli kể từ ngày hôm ấy đã gần như hoàn toàn thay đổi, không còn ủy mị, chỉ biết ấm ức trong lòng nữa! Đứng trước mặt Kid bây giờ là 1 người con gái dám làm dám chịu, dám nói thẳng những suy nghĩ của mình, không hề kiêng dè bất cứ ai! Ken cũng cảm thấy vô cùng sững sờ trước sự thay đổi của cô! Neyuli trừng mắt, trong ánh nhìn của cô gần như chứa đựng cái ác cảm không bình thường!_ Candy bây giờ không hề đau đớn, nụ cười ánh mắt đều rất trong sáng! Chẳng còn đượm buồn như ngày xưa nữa! Anh rốt cuộc muốn tước bỏ chúng đi hay sao?!!!!!
_ Tôi…_ Kid cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả thân người bị tước mất toàn bộ cảm giác.
_ Thù hận đã chẳng còn, Candy bây giờ sẽ hạnh phúc bên vị hôn phu, anh còn có ý định cản trở nữa chăng?_ Neyuli cười khẩy.
_ Tôi… không…
_ Nếu đã không thì tôi thật lòng nghĩ, anh nên biến mất khỏi cuộc đời Candy! Ngay từ giây phút này!
Neyuli nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén, rồi quay lưng bỏ đi!
Tất cả đều sững sờ! Salasa liếc Kid, cảm thấy lo lắng thay! Tại sao đến khi chẳng còn trắc trở gì nữa… thì chuyện tình này lại phải kết thúc 1 cách khổ đau đến nhường này?!
Kid nắm chặt bàn tay, môi cắn chặt! Anh phải quyết định thế nào đây?! Ra đi hay ở lại?!
Phòng bệnh của Candy.
_ Anh hay thật đó!_ Candy vờ như giận dỗi, miệng chúm chím cười trông vô cùng tinh nghịch đáng yêu.
_ Tất nhiên rồi!^^_ Katsuki mỉm cười, niềm vui này đến với anh tựa như giấc mơ. Cứ ngỡ khi cô tỉnh lại, cũng là lúc cô rời xa anh mãi mãi. Nào ngờ… có suy nghĩ như thế này quả thật vô cùng tội lỗi, nhưng cô mất trí nhớ thế này, anh lại thấy hạnh phúc! Anh nắm nhẹ đôi bàn tay cô, cảm nhận rằng ông trời đã không phụ lòng anh, những gì anh cố gắng, đã được đáp trả lại. Đã lâu rồi anh chẳng thể nở nụ cười vui vẻ đến thế này. Anh biết, cô là thiên thần, và cũng là ác quỷ của cuộc đời anh! Cảm xúc của anh, tâm trạng của anh, tất cả đều phụ thuộc vào cô! Nhưng để đổi lấy 1 giây phút ấm áp như thế này, anh nguyện hi sinh tất cả.
_ Này, anh làm cái trò gì thế hả?_ Candy mắng mà như không mắng, má khẽ ửng hồng khi bất chợt anh nắm tay cô. Cô lúc này không khác nào 1 cô bé, ngây thơ trong sáng, đáng yêu và rất ngọt ngào.
_ Em là vị hôn thê của anh mà!^^ Có sao không?_ Katsuki chớp mắt 1 cái, cúi đầu nhìn xuống, vẻ như có chút buồn buồn.
_ Anh giận sao?_ Candy nghiêng đầu nhìn mặt anh, rồi bất ngờ anh hôn vụt 1 cái lên môi cô, đôi mắt nâu sâu thẳm có nét cười.
_ Em mắc mưu anh rồi!haha!
_ Tên xấu xa này!_ Candy giơ gối lên đánh Katsuki, mặt đỏ bừng_ em đánh chết anh! Đồ gian xảo!
Cảnh tượng vui vẻ này, nếu ai nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy đây là 1 đôi tình nhân vô cùng hạnh phúc…
… tuy nhiên, người chứng kiến toàn bộ lại là người không nên thấy nhất… bởi vì khi anh nhìn thấy, trái tim sẽ bị khoét 1 lỗ thật sâu… thật sâu… không thể nào hàn gắn lấp đầy…và điều này… thật sự đã xảy ra…
Kid định đẩy cửa bước vào thăm Candy, nhưng cuối cùng lại chẳng thể, bởi vì bên trong có người anh không muốn gặp nhất! Vị hôn phu của Candy!!
Candy mỉm cười rất tươi, tỏ ra vô cùng hạnh phúc bên người con trai đó. Cô cười cười nói nói, quả thật hình ảnh này anh chưa từng thấy bao giờ. Cô hạnh phúc vui vẻ đến nhường đó, anh còn lí do gì để mà ở lại?! Kid nhìn cảnh tượng này, trong lòng đau đớn đến cùng cực. Cuối cùng… cuối cùng người thất bại vẫn là anh? Vậy thì tại sao… tại sao cô còn nói cô yêu anh? Tại sao còn cho anh hi vọng rằng chỉ cần cô tỉnh lại, anh và cô sẽ không còn chia cách nữa… sẽ mãi được bên nhau? Địa ngục rốt cuộc là nơi nào? Địa ngục liệu có tồn tại nỗi đau đớn lớn đến mức này không? Hay phải chăng, thế giới anh đang sống đây chính là 1 phần của địa ngục? Nếu trên đời này thật sự tồn tại nơi có tên là địa ngục, thì anh thà đến đó còn cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ! Tình yêu trong anh, bây giờ là gánh nặng, là nỗi đau đớn cùng cực. Trái tim anh dường như chằng chịt vết thương. Vết thương này chưa lành miệng, đã có người cứa thêm 1 nhát vào chỗ khác. Cứ thế, đau rát cháy bỏng, ám ảnh anh mỗi giây mỗi khắc. Cho đi tất cả, để rồi nhận lại nỗi bi thương! Tình yêu quả nhiên vô cùng đáng hận!!     Biệt thự của Kid.
_ Mày quyết định sẽ ra đi hay sao?_ Ken thảng thốt hỏi, dường như không thể chấp nhận sự thật này!
_ Đúng vậy._ Kid xếp đồ bỏ vào va li, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm!
_ Mày có thể sao?
_ Không có việc gì là không thể!
_ Chỉ trừ việc mày không còn yêu Candy nữa!
_Mày thôi đi!_ Kid vẫn tất bật sắp xếp đồ đạc, chẳng buồn nhìn Ken lấy 1 cái.
_ Thôi cái gì mới được? Tao không tin mày có thể bỏ dở tất cả như thế này! Thời gian qua mày hi sinh vì cái gì? Mà giờ đây lại bỏ cuộc 1 cách đơn giản thế?!!!
_ Mày im ngay!_ Kid tỏ ra bực bội_ chuyện của tao, tao tự biết mà lo, không mượn mày xía vào!
_ Tao không thể yên lặng nhìn mày với Candy ra nông nỗi này được!! Dừng lại đi! Cố gắng thêm chút nữa, Candy sẽ lại trở về bên mày!
_ Trở về?_ Kid nhắc lại, dường như có chút mỉa mai.
_ Đúng vậy! Sẽ quay trở lại là Candy mà mày yêu thương bao năm qua!_ Ken không để ý đến thái độ của Kid, tiếp tục nói_ chỉ cần mày tiếp tục ở bên Candy. Rồi Candy sẽ nhớ ra tất cả!
_ Vậy sao?_ Nụ cười giễu cợt nở trên môi Kid.
_ Ừm!_ Ken gật đầu, tỏ ra vui mừng khi nghĩ rằng bản thân đã thuyết phục được thằng bạn thay đổi ý định!_ Candy cũng đã nói là cô ấy yêu mày kia mà! Đúng không?! Mày hãy bỏ ngoài tai những lời Yuli đã nói đi! Cô ấy chỉ vì quá lo lắng cho Candy nên mới có những lời lẽ như thế thôi.
Nghe đến 2 tiếng “ Yuli” là Kid lại thấy thái dương co giật. Giọng nói của cô vang vọng khắp đầu óc anh, từng lời từng lời cứa sâu vào trái tim đang rỉ máu…
“…_ anh chính là kí ức đau khổ nhất của Candy! Bởi vì gặp anh nên cô ấy mới dằn vặt khổ tâm đến mức này!”… “……..Anh còn muốn làm gì Candy nữa đây? Muốn Candy tàn tạ như thế nào thì mới hài lòng! Đồ độc ác này! Tình yêu của anh là vậy đó ư?!!!! Cô ấy nhớ ra anh thì anh thỏa mãn hài lòng, còn nỗi khổ đau của cô ấy lúc nhớ lại tất cả quá khứ điên cuồng bất hạnh ấy, ai sẽ gánh cho?!....”…….anh nhắm chặt mắt lại, nỗi khổ đau giằng xé tâm can… cô gái đó nói đúng… anh quá ích kỷ nếu chỉ nghĩ cho riêng mình… Candy của anh… bây giờ không còn hận thù đau đớn, không còn phiền muộn… như vậy là quá đủ… anh chỉ cần như thế…
_ Mày sao vậy chứ?_ Ken nhíu mày_ Mày hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Tình yêu của mày tuyệt nhiên không thể bỏ đi 1 cách lãng xẹt như thế! Phải cố gắng mà giành lấy!!!!!! Công sức của mày bao lâu nay, lẽ nào trôi xuống sông xuống biển?!!!
Kid rõ ràng đã quyết định, nhưng lòng lại cứ nuôi 1 tia hi vọng nhỏ nhoi, anh thực sự rất ích kỷ, anh muốn cô không quên anh, muốn nghe chính miệng cô nói cô yêu anh 1 lần. Và Ken, lại là người thắp sáng cho hi vọng đó, cứ tiếp thêm hi vọng mong manh, khiến anh chìm trong hỗn loạn! Đầu Kid càng ngày cảm thấy đau nhức như búa bổ.
_Này!!!! Mày trả lời tao ngay!!!_ Ken tức tối, khi thấy thằng bạn chỉ nhắm mắt im lặng tựa lưng vào tường, dường như không hề để ý đến lời anh nói.
_ Mày cút đi!! _ Kid ôm lấy đầu, bịt chặt 2 tai lại 1 cách khổ sở,hét lên_ Đừng khiến tao dao động! Tao ở lại để làm gì?!! Candy bây giờ hạnh phúc như vậy, tao có quyền gì mà phá vỡ nụ cười đó! Tao xin mày! Im lặng… đừng nói thêm gì nữa!... tao đã đau khổ lắm rồi… rất đau…_ Kid từ từ khuỵu xuống, bàn tay che đi cặp mắt, dường như muốn ngăn dòng nước mắt chảy ra.
Ken bàng hoàng đứng sững. Anh thật sự không ngờ…lẽ nào… anh lại chính là kẻ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối?!!
Katsuki khép cánh cửa phòng bệnh lại, rồi nụ cười trên môi anh vụt tắt. Bởi vì anh biết… anh đã biết tất cả… anh nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác bất lực khổ sở điên cuồng lại dấy lên mạnh mẽ. Anh quá hiểu cô… hiểu cô đến mức anh thấy căm ghét chính bản thân mình vì đã quá hiểu cô đến như thế… anh thở dài… có chút uất ức đau khổ…
_ Anh nói chuyện với tôi 1 lát có được không?
Katsuki đang cúi gằm mặt, liền ngửng đầu lên. Trước mắt anh là Salasa đang mỉm cười nhẹ nhàng, quả thật không thể nhận ra dáng vẻ tiểu yêu mà cô thường có.
_ tất nhiên là được!_ Katsuki gật đầu.     Nhà hàng King.
Katsuki ngồi đối diện Salasa đang từ tốn uống 1 tách cà phê nóng hổi. Cô không có vẻ gì là vội vàng, cũng càng không chút gì như kiểu đang có chuyện. Nhàn rỗi nhấm nháp thưởng thức hương vị tách cà phê,thái độ này thật sự khiến người ta… sôi máu_!
Tuy nhiên, đó chỉ là phản ứng của người thường, trong tình huống đang vội vàng gấp gáp, còn Katsuki,với bản lĩnh hơn người, vốn đã quen với cái kiểu nhởn nhơ của cô nàng này, vả lại anh cũng đang rảnh, và tâm trí anh thì cũng không khác gì cô, đang đi đến tận nơi nào không biết. Thế nên, anh chẳng buồn bận tâm, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Cuối cùng, sau khi ngồi nhìn trời ngắm đất hơn 15 phút, nhấm nháp từng giọt cà phê, Salasa mở đầu câu chuyện bằng 1 câu nói bâng quơ chẳng ăn nhập gì với hiện tại:
_ Thời tiết hôm nay có vẻ tốt nhỉ?
_ Sax!_ Katsuki đang uống cà phê, liền ho sặc sụa. Bởi vì… trời đang mưa rất to_!
_ Tôi đùa thôi mà!_ Salasa cười cười, chẳng có vẻ gì là thật lòng khi nói câu đó.
_ Tôi nghĩ tôi với cô không thân mật đến mức đùa như thế!_ Katsuki sau 1 hồi ho không ngừng, đã có thể mở miệng.
_ Ừm! Có thể!_ Salasa nhún vai_ cà phê ngon nhỉ?^^ ( lại 1 câu hỏi chẳng ăn nhập với chủ đề và không khí của buổi gặp mặt này)
_ Cô có phải là quá rỗi rãi không?_ Katsuki “ đầu hàng” trước hành động của cô, không kiềm chế được bản thân đã thốt ra 1 câu nói mỉa.
_ Vậy à? Chắc bởi vì “ nhàn cư vi bất thiện”, có lẽ tôi khiến anh thấy khó chịu rồi._ Khóe miệng cô khẽ cong lên, cảm giác như đang chế giễu anh vậy.
_ Cũng không hẳn! Chỉ có điều, cô nên nói vào chủ đề chính đi! Kéo dài thời gian chẳng được ích lợi gì! Vả lại, vòng vo không phải là tính cách của tôi!
_ Vậy thế nào mới là tính cách của anh?_ Salasa chớp chớp mắt, hàng lông mi cong dài khẽ rung rung, quả thật vô cùng đáng yêu.

_ Đó là chuyện cô nên tự tìm hiểu!_ Anh đáp lại, trong câu nói có chút đùa cợt.
_ Tôi sẽ thử!^^
_ Nếu không có việc gì đặc biệt, thì tôi xin phép!_ Katsuki định đứng dậy, thật sự không thể tiếp tục đôi co với cô nàng này được.
_ Đừng nóng! Anh ngồi xuống đi đã!_ Salasa vẫn mỉm cười điêu luyện, nhưng cô có vẻ không định trêu đùa anh nữa.
_ Được rồi! Vậy cô nói đi!_ Katsuki ngồi xuống_ cô gặp tôi vì chuyện gì?
_ Tôi cảm thấy… anh không được vui!_ Salasa từ tốn, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
_ Có sao?!_ Katsuki trong thoáng chốc mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, hỏi vặn lại cô.
_ Nếu không anh đã chẳng giật mình khi nghe tôi nói câu đó!_ tuy nhiên, tất cả những biểu cảm đó đều bị Salasa thấy rõ. Con mắt của cô vốn vô cùng tinh tường!
_ Vậy thì chắc cô đã nhầm rồi!_ Katsuki ngay lập tức phủ định.
_ Tôi nhầm? Haha!_ Salasa bật cười.
_ Tôi thấy chẳng có gì buồn cười cả!_ Katsuki khó chịu đáp.
_ Ồ! Chỉ là tôi nực cười! Anh xem thường bản năng con gái của tôi quá rồi!_ Salasa không hề cười nữa, khuôn mặt nghiêm túc nói.
_ Tôi không dám! Nhưng nói năng không cơ sở như vậy, quả thật có đôi chút thất vọng về nữ diễn viên thiên tài Salasa-con người sinh ra để dành cho nghệ thuật-như cô!_ Katsuki tỏ thái độ mỉa mai.
_ Thất vọng?!_ Salasa nhướn mày_ Như anh đã nói, tôi với anh chẳng có quan hệ gì đặc biệt, không thân mật đến mức có thể đem lại hi vọng cho người còn lại thì lấy gì làm thất vọng! Nhưng anh đừng dối lòng nữa! Rõ ràng anh không vui, bị tôi nhìn thấu lại lập tức quay ra xỉa xói tôi cho bằng được! Xem ra có chút hẹp hòi!
_ Tôi hẹp hòi hay không, chuyện đó tùy thuộc đánh giá cũa mỗi con người! Cô khích bác tôi như thế, rốt cuộc có phải muốn tôi nổi giận trút hết ra không?_ Katsuki dường như bắt thóp được Salasa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
_ Tôi đủ bản lĩnh để làm vậy sao? _ Salasa mỉm cười_ anh chẳng phải là người lí trí nhất mực hay sao? Nếu tôi có thể khiến anh nổi giận, thì chắc hẳn nguyên nhân chính không phải do tôi!
_ Cô nghĩ tôi có gì không vui được cơ chứ?!_ Katsuki nhíu mày!_ Candy bây giờ đã thuộc về tôi rồi, cô ấy chẳng còn kí ức gì về hắn ta nữa! Hạnh phúc như thế, còn gì để nuối tiếc?
_ Hạnh phúc thật sao? Sắc mặt anh bây giờ rất khó coi! Anh biết không?
_ Cô nói cái gì?
_ Trước mặt Candy thì mỉm cười, nhưng sau khi cánh cửa đóng lại thù ngay lập tức thở dài đau khổ, hành động của anh đã tố cáo chính anh đấy!
_ Cô…_ Katsuki thật sự không biết mở miệng nói gì nữa! Cảm giác bản thân đang bị cô thấu rõ.
_ Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện ngày hôm nay đâu! Nếu anh tin tưởng tôi, dù chỉ 1 chút, hãy nói cho tôi nghe… lí do vì sao?
Katsuki trầm tĩnh, không đáp lại… đúng vậy… anh có nỗi khổ sở đến mức điên cuồng… anh biết… biết rất rõ… nhưng anh không muốn nói với bất cứ ai… Candy tuy mỉm cười trong sáng với anh, đối xử ngọt ngào vô cùng… nhưng đôi khi cô lại thẫn thờ… anh có cảm giác… mất trí nhớ… cô cũng mất luôn cả linh hồn… chỉ có vẻ ngoài cười cười nói nói che đậy… anh còn đau khổ hơn xưa… bởi vì không thể buông tay, nên lại càng lún sâu vào bể khổ…
Cuối cùng, Katsuki lắc đầu, từ chối thành ý của cô:
_ Tôi xin lỗi! Chuyện đó là chuyện của bản thân tôi! Tôi có chút tin cô, nhưng không thể tin hoàn toàn! Tôi xin phép!_ Katsuki đứng dậy, cúi đầu chào rồi vội bước đi! Anh không muốn ngồi đối diện cô nữa! Ánh mắt cô như xuyên thấu mọi ngóc ngách trong trái tim anh, cảm giác khó chịu vô cùng!
Salasa không giữ anh lại nữa! Cô mặc kệ, gọi 1 tách cà phê nóng hổi khác, tiếp tục nhấm nháp thư giãn.
Một người con gái với đôi mắt sắc lạnh bị chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất bớt, tiến lại, ngồi xuống trước mặt cô. Cô khẽ mỉm cười.
_ Thế nào rồi? Tại sao lại gọi tớ ra đây?
_ Rất rất rất đáng nghi!^^ Xem ra dự đoán của tớ không hề lầm lẫn!
_ Ý cậu là….?
_ Chúng ta bị lừa rồi!
_ Vậy thì bây giờ…
_ Tương kế tựu kế!
_ Tớ hiểu rồi!
_ Quyền lựa chọn là ở Candy, chúng ta mãi mãi chỉ là nhân vật phụ… trong câu chuyện tình này!     Dinh thự dòng họ Yemata.
_ Con thật sự muốn quay về Mỹ sao?_ Người ông già nắm chặt bàn tay cháu trai của mình, khẽ hỏi.
_ Vâng. Con xin lỗi ông!_ Kid cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng có tội. Anh đã phụ lòng mong đợi của ông.
_ Con không có lỗi gì cả!_ Ông lắc đầu._ nhưng ta vẫn muốn con ở lại đây thêm vài ngày nữa, bởi vì bà nội con vừa biết tin con đang ở Nhật. Nếu bây giờ con quay về Mỹ, thì…_ ông bỏ lửng câu nói, để cho Kid tự hiểu.
_ Nhưng con…_ Kid biết ông muốn ám chỉ điều gì, nhưng càng ở đây, anh càng nhớ đến cô… cảm giác ấy thiêu đốt cơ thể anh, khiến anh chỉ muốn chạy đến bên cạnh cô ngay lập tức… dù biết rằng, chạy đến bên cô, nhìn thấy cô rồi, tuy lòng thương nhớ có dịu đi chút ít, nhưng lại phải gánh nỗi đau khổ gấp trăm ngàn lần.
_ ta đã nói đến mức đó, mà con vẫn cương quyết đi, không thèm nể mặt ông già này chút nào chứ gì?!_ Ông nghiêm mặt, giọng nói đanh thép có chút uy hiếp.
_ Con… vâng, con biết rồi. Con sẽ ở lại._ Cuối cùng anh đành phải chấp thuận.
----------------------------------------------------------------------------------------
2 ngày sau…
Sau khi gặp được bà nội vừa đi du lịch về, bị bà mắng cho 1 trận tơi tả, Kid chuẩn bị để bay về New York.
Hai ngày trôi qua, anh cảm thấy đầu óc càng ngày càng mịt mù. Xem ra anh đã yêu Candy đến mức chẳng thể điều khiển được bản thân mình nữa rồi.
Nhưng ra đi thế này, quả thật có chút không cam lòng.
Kid quyết định đến thăm Candy lần cuối cùng.
_________________________________________
Bệnh viện S.
7h sáng.
Phòng bệnh của Candy.
Kid nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô đang say ngủ. Thật sự anh cảm thấy có chút may mắn. Bởi vì, nếu cô đang tỉnh, chắc chắn sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng băng giá. Anh sẽ không thể nhìn cô với cự li gần như thế này lần cuối.
Candy lúc nào cũng thật xinh đẹp. Mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rất thanh tú, làn da trắng mịn như men sứ, lại có cảm giác lành lạnh khi chạm vào… mỗi giây mỗi khắc bên cô, đều in sâu trong trái tim anh… anh nhớ lại cảm xúc khi được chạm vào cô… trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót…
Candy vẫn giống như thế, không có gì thay đổi. Chỉ có điều, không còn nhận ra anh, không còn biết đến sự tồn tại của anh nữa. Người còn đây nhưng tình yêu đã rời xa anh rồi…
… Cổ họng anh đắng ngắt. Anh muốn nói lời từ biệt cô, nhưng chẳng thể nào thốt ra. Anh muốn được chạm vào cô thêm 1 lần , nhưng cuối cùng chẳng dám. Bởi vì anh sợ. Sợ cô giật mình tỉnh giấc sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi lạnh lẽo .Sợ chút lí trí còn sót lại sẽ biến mất, khiến anh không thể nào điểu khiển được bản thân mà bất chấp tất cả ở lại bên cô…

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bật mở! Kid hoảng hốt quay lại! Anh thật sự không muốn chạm mặt 2 người… Hóa ra là Salasa! Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười, tiến lại bên cạnh anh. Liếc nhìn thấy chiếc vali bên cạnh, cô thoáng chút giật mình, sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ, cô khẽ hỏi:
_ Anh thật sự sẽ ra đi ?
Kid im lặng không nói gì, chỉ gật đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ, như có chút hụt hẫng.
_ Có thể sao?
_ Không gì là không thể…_ câu này anh từng đã nói với Ken, cảm giác thật lạ lùng khi lặp lại.
_ Nhưng anh lại không thể ngừng yêu Candy…
_ Không thể ngừng nhưng có thể rời xa…_ Kid cảm thấy có chút buồn cười. Quả nhiên là đồng loại, cô nói y chang Ken.
_ Vậy à? Xem ra… thời gian qua anh đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi…_ Salasa lắc đầu.
_ Có lẽ thế…tôi nhận ra… buông tay đôi khi mới là cách tốt đẹp nhất… để không còn ai phải chịu thêm tổn thương…
_ Anh sẽ không hối hận chứ?
_ Tôi không biết nữa… nhưng trong lòng có chút nuối tiếc…
_ Nuối tiếc?_ Salasa lặp lại, rồi tiếp_ nuối tiếc cũng chẳng được ích gì, nếu anh đã quyết định ra đi, thì hãy đi thật vui vẻ.
_ Tôi đang rất cố gắng… cô có biết không?_ Kid vẫn nhìn Candy. Anh muốn bản thân có thể ghi nhớ hình ảnh của cô 1 cách thật rõ nét.
Salasa mỉm cười, không đáp lại. Bởi vì sự đau đớn trong câu nói đó, sự kìm nén trong câu nói đó, cô quả thật không biết nên an ủi anh như thế nào. Cuối cùng, Salasa mở lời:
_ Anh hãy từ biệt Candy lần cuối đi, tôi có chút việc, phải đi bây giờ!
_ Ừm!
Trước khi bước ra khỏi cửa, Salasa ngoái đầu lại, hỏi anh:
_ Anh định bay chuyến nào vậy?
_ Cô hỏi để làm gì?_ Kid nhìn Salasa 1 cách khó hiểu.
_ 1 ngày là bạn, mãi mãi là bạn!^^ đối với tôi, anh được xếp trong số đó! Nếu có thể, tôi sẽ ra tiễn anh! Anh sẽ không từ chối chứ?!_ Salasa cười, khiến người ta không thể nào bỏ ngoài tai được.
_ Cảm ơn cô! Tôi sẽ bay chuyến E06 lúc 9h sáng nay.
_ Tôi biết rồi!
Salasa đi rồi, Kid vẫn tiếp tục ở lại bên Candy thêm 1 chút nữa. Anh đã viết sẵn 1 bức thư, tất cả những chân tình anh không thể nói thành lời đều ở trên trang giấy đó. Nhưng, anh có chút lo sợ. Bởi vì anh để lại bức thư cho cô, nghĩa là anh sẽ không còn là người qua đường. Nếu như cô đọc rồi, bắt đầu nghĩ ngợi những gì anh viết… rồi tất cả kí ức quay lại… cô có lẽ sẽ khổ đau đến chết… anh không được phép ích kỷ như vậy…
.. anh đã quyết định ra đi, thì hãy biến mất hoàn toàn, coi như chưa từng xuất hiện. Để cho cô được thanh thản hạnh phúc.
Anh vò nát bức thư trong bàn tay, ném vào sọt rác. Đúng vậy, quá khứ hãy ngủ yên, để cô mãi nở nụ cười trong sáng, không ưu phiền. Ở nơi xa xôi cách nửa vòng Trái đất, anh sẽ luôn cầu chúc cho cô được hạnh phúc… bên người con trai ấy…
“… anh yêu em… dẫu cho trời đất đổi thay, tình yêu của anh tuyệt nhiên không hề thay đổi…
… anh không dám đòi hỏi gì quá nhiều… chỉ cần biết rằng em vẫn tồn tại trên thế giới này… chỉ vậy mà thôi… dù không được ở bên cạnh em… dù cho trái tim này đớn đau đến mức nào đi chăng nữa…
… Candy à… anh sẽ dõi theo em… âm thầm và lặng lẽ…
… vĩnh biệt… tình yêu của linh hồn anh…”
______________________________________________
Kid rời khỏi phòng bệnh, kéo vali đi 1 cách nặng nề. Giây phút rời xa cô, cả thế giới dường như sụp đổ. Nhưng… Kid lắc lắc đầu… anh không được thay đổi… hãy vì cô… hãy vì người con gái anh yêu mà làm tất cả…
Candy mở mắt. Đôi mắt xanh dưới ánh nắng như toát ra 1 thứ gì đó kì lạ. Cô không ngồi dậy… chỉ nhìn chằm chằm vào 1 điểm vô tận trên trần nhà…
5 phút trôi qua…
Cô bật dậy! Vội vàng nhặt lấy bức thư đã nhàu nát trong sọt rác ra đọc. Từng dòng chữ ngay ngắn trên mặt giấy trắng… đập thẳng vào mắt cô…
“ Candy,
Em là người duy nhất khiến cho trái tim anh rung động. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên của giây phút gặp gỡ, anh đã biết rằng trái tim anh thuộc về em. Thời gian qua, ở bên em, dù cho nhiều đau khổ nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có thể em đã quên, nhưng tất cả những kỉ niệm ta bên nhau sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí anh dù chỉ một giây một khắc.Anh chưa từng hối hận vì đã yêu em. Gặp gỡ em và được yêu em là niềm hạnh phúc đặc biệt nhất mà Thượng đế đã trao tặng.
Tuy thời gian qua ngắn ngủi như 1 giấc mộng ngọt ngào, nhưng đó sẽ là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời anh.
Anh biết, có những lỗi lầm mãi mãi không thể nào sửa chữa và sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh chính là trong khoảnh khắc đã thấy sợ hãi em. Có lẽ người ta nói đúng. Anh bởi vì sống quá hạnh phúc yên bình, nên không biết được sự tàn nhẫn của cuộc đời, lại càng không hiểu được nỗi đau đớn mà em đã phải chịu đựng. Bất hạnh của em, anh chẳng thể giúp gì. Vậy mà… dù cho anh yêu em nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, thì lỗi lầm này, sẽ chẳng bao giờ có thể xóa bỏ.
Candy à, anh đã từng nghĩ, chỉ cần anh yêu em, bất chấp tất cả ở bên em, rồi tình yêu ấy sẽ được báo đáp. Nhưng trong giây phút em nằm trong tay anh, cả người lạnh lẽo như băng giá, cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cũng là lúc anh nhận ra rằng, anh đã sai, đã sai thật rồi.
Yêu 1 người, không phải là cứ giành giật lấy người đó cho bằng được. Anh đòi hỏi được nhận lại vì mình đã cho đi. Đó là việc làm ngu ngốc.
Em có biết không? Anh đã luôn mong chờ 1 ngày em nói tiếng yêu anh, dành trọn cho em tất cả trái tim để đổi lấy 1 câu chỉ có 3 chữ ngắn ngủi. Nhưng hóa ra, tất cả đều là vô nghĩa. Ngày em nói tiếng yêu anh, lại là ngày em muốn biến mất khỏi thế gian này. Khoảnh khắc đó, trái tim anh dường như vỡ vụn. Anh vốn không cần em nói yêu anh, chỉ cần em mãi mãi mỉm cười hạnh phúc. Là bởi vì anh quá tham lam nên chẳng thể nhận ra được ước nguyện thật sự của lòng mình. Và anh thật sự đã phải trả giá. Một câu “ em yêu anh” đánh đổi bằng cảnh tượng mình không muốn chứng kiến nhất… xem ra, cái giá này quá đắt rồi…
Anh cứ nghĩ rằng, sau bao nhiêu khổ đau trắc trở, ta sẽ lại được bên nhau. Anh yêu em. Và em cũng yêu anh! Chỉ cần như thế, không gì có thể ngăn cản ta được nữa… nhưng…em quên tất cả, để lại cho anh mối tình này… để lại cho anh một ánh mắt xa lạ… để lại cho anh 1 câu nói lạnh lùng… và để lại cho anh… 1 hố sâu tuyệt vọng không lối thoát…
… Chỉ có điều, như vậy phải chăng là kết cục tốt đẹp nhất cho chuyện tình này? Em từ bây giờ, đã chẳng còn điều gì ám ảnh…
… nếu như tình yêu của anh mất đi cũng đồng thời giúp em giải thoát khỏi những cơn ác mộng… thì … anh chấp nhận… Em hãy hạnh phúc bên người con trai ấy… 1 người cũng yêu em bằng tất cả trái tim và sự chân thành. Em hãy luôn nở nụ cười xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất… để sự ra đi của anh không bị uổng phí…
… anh yêu em… dẫu cho trời đất đổi thay, tình yêu của anh tuyệt nhiên không hề thay đổi…
… anh không dám đòi hỏi gì quá nhiều… chỉ cần biết rằng em vẫn tồn tại trên thế giới này… chỉ vậy mà thôi… dù không được ở bên cạnh em… dù cho trái tim này đớn đau đến mức nào đi chăng nữa…
… Candy à… anh sẽ mãi dõi theo em… âm thầm và lặng lẽ…
… vĩnh biệt… tình yêu của linh hồn anh…”     … từng con chữ đập vào mắt Candy…nhức nhối…cô bịt miệng, mím chặt môi để ngăn bản thân bật khóc thành tiếng. 2 dòng lệ chực trào ra… tất cả khiến đầu óc Candy quay cuồng… tại sao? Tại sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra, không có anh , cuộc đời cô hoàn toàn vô nghĩa? Tại sao đến tận bây giờ cô mới hiểu, giữa tình yêu đích thực và sự trả nghĩa cho người cứu chuộc cuộc đời mình, hoàn toàn không thể nào so sánh?... cô… cô đơn giản chỉ là không muốn Kat-kun, người đã yêu thương cô hết lòng, người đã vì cô mà hi sinh tất cả niềm đam mê lẫn ước mơ… người đã vì cô mà chịu tổn thương biết bao nhiêu lần…phải đau khổ thêm 1 lần nào nữa… bởi vì anh là người cô mang món nợ mà cả đời này không thể nào trả hết… cô muốn báo đáp… báo đáp tất cả… và cũng để chuộc lại tội lỗi ấy… những đau đớn Kat-kun trải qua, cảnh tượng kinh hoàng mà cô để anh chứng kiến, cô quá nhẫn tâm khi làm như thế… chỉ có điều… bây giờ cô đã sai thật rồi. Cô làm thế này, rõ ràng anh biết tất cả, nhưng vẫn chịu đựng, vẫn vờ như không hề hay biết bất cứ điều gì… để lòng cô không bị cắn rứt… hóa ra, cô không hề bù đắp gì cho anh, chỉ khiến cho anh thêm đau khổ…
… và cả Kid… cô đúng là quá ác độc, quá khờ khạo, khiến 2 người con trai yêu mình đến điên cuồng si dại đau đớn, và còn khiến cả chính mình bị tổn thương…
… nhưng…cô đã nhận ra… cô cần Kid… bởi vì anh chính là tình yêu trong trái tim cô… là người mà cô yêu thương trọn đời này…
… Candy cảm thấy vô cùng dằn vặt… bởi vì sao cô lại giả vờ mất trí?!
“…cô mở mắt… bàn tay ướt đẫm… lạnh lẽo… những giọt nước mắt đau khổ của anh… cổ tay được băng bó cẩn thận… nhưng nước mắt dường như đã thấm vào đó… cảm giác đau rát không thể nào chịu đựng nổi… nỗi đau về thể xác… và nỗi đau về tinh thần… tất cả hòa vào nhau… trái tim cô khổ sở vô cùng… những gì anh đã nói… cô đều nghe thấy… anh là đồ ngốc…tại sao lại khờ khạo đi yêu thương 1 người như cô? Trên đời này, anh có thể có được rất nhiều cô gái tuyệt vời… vậy mà… không yêu ai… không rung động trước bất cứ người con gái nào… ngoại trừ cô… cô biết… những gì anh đã dành cho cô… những tình cảm mà anh gửi trao… những khát khao cháy bỏng mà anh luôn ao ước… lồng ngực cô như bị bóp nghẹt… cô đã khiến anh tổn thương đến mức nào? 1 người như anh… 1 người lí trí sắc sảo… 1 người đi theo chủ nghĩa vô thần… lại nói về số phận… cả cuộc đời này… cô mãi mãi không thể trả hết cho anh… anh xứng đáng được hạnh phúc… chứ không phải luôn luôn bị cô làm tổn thương như thế này…
… người con trai cô yêu… cũng chỉ là 1 con người… dẫu sao anh cũng đã căm ghét cô… cô vốn chỉ muốn giải thoát cho chính bản thân mình… chết đi… đôi khi lại là điều hạnh phúc… tỉnh lại … là điều cô không hề muốn… nhưng… cuộc đời cô chưa đến lúc kết thúc…
… cô không có quyền… không có quyền khiến anh đau khổ thêm 1 lần nào nữa… người con trai yêu cô say đắm bao năm… người vì cô mà hi sinh tất cả… người đã luôn bên cạnh bảo vệ cô…
… đúng vậy… cô không được phép… tình cảm của cô… không quan trọng… hãy để cho anh được hạnh phúc… còn tình yêu trong trái tim cô… hãy chôn chặt nó vào sâu tận tâm hồn…chờ đợi kiếp sau sẽ có cái kết hạnh phúc hơn”
Lí do ư? Chính là bởi những lời Kat-kun đã nói. Lúc đó cô đang trong trạng thái chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhưng tất cả những gì anh nói, cô đều nghe thấy. Cả những giọt nước mắt… ướt đẫm tay cô…
Liệu ai có thể hiểu cho cô? Lựa chọn của cô, dẫu là sai lầm, thì cô cũng đã lựa chọn… bây giờ… còn có thể thay đổi hay không?!
… Thay đổi?!
Candy bật dậy, muốn chạy ra, đuổi theo Kid ngay bây giờ. Nhưng cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Cô khuỵu xuống bên giường, cảm giác bất lực đau đớn đè nặng tâm trí. Cô còn hi vọng gì nữa đây? Người đã đi rồi… dù chỉ mới đây thôi… nhưng…
… Candy cố gắng tiến lại bên ô cửa sổ, gió thổi tung mái tóc nâu dài. Gương mặt cô dường như trắng bệch, sắc thái tiều tụy rõ ràng. Ánh mắt dáo dác tìm kiếm bóng hình Kid nơi sân bệnh viện. Cả thân người cô run rẩy. Hãy cho cô 1 tia hi vọng… 1 tia hi vọng nhỏ nhoi thôi… để cô có thể sửa lại lựa chọn lầm lẫn của bản thân…
Mắt Candy sáng ngời khi nhìn thấy Kid đang kéo vali trên sân bệnh viện 1 cách chậm chạp. Cô muốn gọi anh bằng tất cả sức lực. Nhưng Candy hoảng hốt nhận ra, bản thân dường như vì lo sợ điều gì đó mà không thể nào gọi anh được, cổ họng cô dường như mắc nghẹn, chỉ có thể mấp máy môi vậy mà thôi…
… Kid càng ngày càng đi xa dần… Candy cảm thấy lòng mình tê buốt, cảm giác đau đớn xuyên suốt lục phủ ngũ tạng…
… “ Kid à… em xin anh… đừng đi… đừng đi nữa… hãy quay đầu … quay đầu lại nhìn em… dù chỉ 1 lần… em cầu xin anh… Đừng đi!!!”
Bỗng dưng, Kid đứng khựng lại. Một cảm giác lo sợ đầy hi vọng chiếm lấy đầu óc Candy… anh có nghe tiếng cô đang gọi anh không? Có nghe không? Chỉ cần anh quay đầu lại… chỉ cần anh nhìn cô thêm 1 lần nữa… cô sẽ mặc kệ tất cả… sẽ để cho tình cảm làm chủ bản thân mình… bởi vì cô muốn hạnh phúc bên anh… cô cần anh…
… 1 giây…
… 2 giây…
… 5 giây…

…10 giây…
… Kid bước đi, không hề ngoảnh đầu lại!! Candy sửng sốt, cả người run lên bần bật… đầu óc cô quay cuồng, đôi chân như bị rút toàn bộ sức lực, từ từ khuỵu xuống. Candy tựa lưng vào tường, thở dốc… cô cảm thấy mình không thể nào thở được, tất cả các giác quan hoàn toàn tê liệt… hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt…
_ ….Em sai rồi…. em đã sai thật rồi… và đây… là cái giá phải trả…em xin lỗi…. Kat-kun… đáng lẽ ra em không nên… không nên dao động… tội lỗi… tất cả là tại em…Kid… em … yêu… anh…
Candy nằm sóng soài trên nền nhà lạnh lẽo, cô ngất lịm đi… từ khóe mắt… một giọt nước mắt nóng hổi khẽ dài trên má…
_________________________________
Kid kéo vali đi giữa sân bệnh viện. Cây cối xung quanh mang 1 màu xanh dịu mát. Mùa hạ đang đến. Anh biết. Chỉ có điều, ngay cả ánh nắng vàng tươi tắn xinh đẹp đến thế, cây côi xanh tốt đến thế, thì đối với anh, cảnh vật hoàn toàn đều mang một màu ảm đạm.
Mùa hạ đến, những kí ức lại quay trở về bên anh… ngày anh gặp cô cũng là 1 ngày mùa hạ đầy nắng, cô xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh, chẳng khác gì 1 thiên thần… ngày anh đau đớn nhận được lá thư từ biệt của cô nhóc Candy… cũng là 1 ngày mùa hạ nắng nóng…
… và giờ đây… khoảnh khắc li biệt này… cũng vậy…
Anh chậm chạp bước từng bước… anh không muốn rời xa cô 1 chút nào… tình yêu bao năm qua… nói từ bỏ là có thể dễ dàng từ bỏ được sao?... nếu là thế, anh đã không đau khổ đến mức này…
… bất chợt…
… trong đầu anh dường như có tiếng cô đang gọi… mờ hồ tựa ảo thanh… ở cõi mộng nào đó… “đừng đi!!”…
… nếu anh có thể được nghe câu nói “ đừng đi! “ từ miệng cô thì anh đâu còn đứng đây nữa? Kid cảm thấy bản thân thật buồn cười… xa rời cô, ảo giác ảo thanh cứ liên tục xuất hiện…
… nhưng…
… anh đứng khựng lại vì cái âm thanh từ trong cõi ảo ấy…
… anh muốn quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng bệnh của cô… có 1 điều gì đó cứ thúc giục anh làm như vậy…
…anh cắn chặt môi… cảm thấy bản thân mình quá nhu nhược, đã quyết tâm tại sao còn không nỡ?
… Kid cố gắng bước tiếp sau khi đấu tranh tư tưởng…
… 1 bước…
… 2 bước…
… 3 bước…
…trái tim anh khẽ nhói lên 1 cái… rất đau… đau đớn đến tột độ, cảm giác tắc nghẹn không thông, khó thở… đầu óc đau đớn vô cùng...
cứ như anh vừa lỡ mất điều gì đó vô cùng quan trọng…
… không kiềm chế được bản thân, Kid quay đầu lại, nhìn lên ô cửa sổ…
… không ai cả… chỉ có rèm cửa màu xanh tung bay trong gió…
… vậy mà tại sao anh cứ ngu ngốc hi vọng cô sẽ đứng đó… nhìn anh với ánh mắt tha thiết cơ chứ?!!!
… ngu ngốc!!! Ngu ngốc! Kid thầm trách mắng bản thân mình… đành cố gắng tiếp tục bước đi…lần này.. thật sự là anh đã rời xa cô rồi…
-----------------------------------------
Vậy là… có 1 điều mà mãi mãi cả anh và cô đều không biết được… họ đã gọi nhau bằng chính trái tim mình… đã cảm nhận được tâm hồn người còn lại… thế nhưng… khoảnh khắc ấy có người không biết níu giữ lấy… khoảnh khắc hiếm có… đã mất đi thì chẳng thể nào lấy lại được…
… tình yêu kết nối trái tim… chỉ có điều, không cùng quay đầu lại nhìn nhau…
… âu cũng là có duyên không phận…
… có duyên không phận thật ư?!.....     _ Đứng lại ngay!_ Salasa nhíu mày, miệng ra lệnh, từng chữ thốt ra lạnh lùng sắc bén.
Neyuli từ từ quay đầu lại, tuy rằng bản thân có chút giật mình, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra thản nhiên vô cùng, khiến Salasa cảm thấy kì lạ. Không ngờ Neyuli chỉ biến mất trong vòng 1 tháng, mà có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy, đúng là đáng kinh ngạc! Tuy nhiên, điều này chỉ khiến Salasa càng cảm thấy hứng thú hơn mà thôi!
_ Có chuyện gì?_ Neyuli nhướn mày, thái độ ngạo mạn không biết học được từ ai.
_ Cậu thay đổi ghê gớm quá đó, Yuli à!_ Salasa mỉm cười đầy ẩn ý.
_ Thật không dám nhận lời khen từ cậu!_ Neyuli đáp lại 1 cách khách sáo_ Nếu không có việc gì, thì đừng gọi tớ lại. Xin lỗi, tớ phải đi._ Neyuli định bước tiếp thì Hanachi đã xuất hiện trước mặt cô.
_ Có cần phải vội thế không?_ Hanachi lạnh lùng nói, khóe môi khẽ nhếch lên.
_ Để cho tớ đi!_ Neyuli chớp mắt 1 cái, rồi nhìn thẳng vào Hanachi mà không hề run sợ._ Tớ đã nói rồi, những gì các cậu cần biết đều đã biết cả rồi! Salasa, Cậu còn muốn gì nữa đây?_ rồi quay đầu nhìn Salasa, ánh mắt không chút thiện cảm.
_ Còn nữa kia mà…_ Salasa liếc mắt, mi khẽ chớp chớp_ chẳng phải sao?
_ Rốt cuộc thì cậu muốn biết điều gì nữa? Vòng vo mãi như vậy, chẳng qua chỉ là vì không có căn cứ, đúng không? Muốn thuyết phục người khác, hãy đem thứ có tính quyết định ra mà xác thực, đừng có chặn đầu chặn đuôi tớ như vậy! _ Neyuli thản nhiên nói_ Bởi vì không thể moi móc được chút gì từ tớ, nên cậu phải xài hạ sách, điều khiển cả Hanachi thế này cơ à?_ nói xong, Neyuli khẽ cười, nhìn Hanachi_ còn cậu nữa, cam tâm để Salasa sai bảo như vậy, quả là quá mất mặt!
_ Cậu muốn khích bác khiến Hanachi nổi giận sao?! Chơi tồi quá đấy Neyuli à!!! _ Salasa tức tối mắng Neyuli, thật không ngờ, có ngày Neyuli khiến cô nổi giận. _Giở trò như thế ….
Salasa chưa nói hết câu thì Neyuli đã cười khẩy và nói xen ngang vào:
_ Ồ, vậy cơ à? Nhưng nếu đó có là sự thật đi chăng nữa, thì cậu nghĩ cậu có tư cách để mắng tớ sao?
_ Cậu…_ Salasa sửng sốt, tay chỉ vào mặt Neyuli, dường như cô đang muốn nổ tung ra vì tức giận.
_ Thôi đi!_ Hanachi nhíu mày, giọng nói trầm khan vang vọng_ Salasa, nếu đã thế, tốt nhất đừng vòng vo nữa. Neyuli này, cậu quyết định im lặng không cho bọn tớ biết sự thật đến cùng chứ gì?
_ Sự thật?_ Neyuli thoáng ớn lạnh, Hanachi nói với thái độ nghiêm túc như vậy, cô đâu thể không cảm thấy tội lỗi? Nhưng, lời đã hứa, cô không thể phá vỡ! Dù cho có phải biến bản thân thành con người hoàn toàn trái ngược tính cách của mình, cô cũng quyết giữ im lặng.Neyuli nuốt nước bọt đánh ực, nói rõ ràng_ Sự thật là những gì các cậu đã biết!
_ Nhưng là do cậu ngụy tạo nên!_ Salasa tiếp lời Neyuli!
Neyuli trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Salasa, không thốt lên lời.
_ Đúng không?_ Salasa tiếp_ Cậu đã hứa với Candy cái gì vậy?_ Salasa tiến lại gần Neyuli, đưa môi kề sát bên tai, thì thầm_ Hứa sẽ giúp Candy ngụy tạo bằng chứng để giả vờ mất trí nhớ?! Trò chơi này kết thúc ở đây được rồi đó, Yuli thân mến ạ!!
Neyuli bước giật lùi, mặt tái mét! Cô đã để lộ sơ hở hay sao?!!
Dường như hiểu được suy nghĩ của Neyuli, Salasa lắc đầu, miệng mỉm cười dịu ngọt:
_ Cậu giả vờ hoàn hảo vô cùng, khiến tớ có phần kinh ngạc, rốt cuộc là đã học diễn xuất ở đâu vậy?_ Salasa chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật.
Neyuli có chút run rẩy. Nếu không phải là cô thì vì sao Salasa và Hanachi lại biết chuyện được cơ chứ?!
_ Chỉ có điều, người để lộ sơ hở lại chính là người chẳng ai ngờ đến._ Salasa tặc lưỡi, ra vẻ tiếc nuối_ Candy tuy đóng kịch cũng không tồi chút nào, nhưng đáng tiếc là, có người hiểu Candy đến mức hơn cả chính Candy, thế nên, bị phát hiện mà Candy không hề hay biết… Cậu có biết đó là ai không?!_ Salasa nhướn nhướn mày.
Neyuli vẫn chưa hoàn toàn tỉnh trí, lắc đầu. Nếu Salasa đã đắc chí như vậy, chắc chắn cô sẽ chẳng còn đường thoái lui nữa rồi. Thế nên, sớm muộn gì cũng phải thú nhận, kéo dài cũng chẳng được gì.
_ Là Katsuki!_ Hanachi tiếp lời_ Candy muốn người đó không bị tổn thương, đúng không? Nhưng không ngờ, cô ấy lại đang làm cái việc khiến Katsuki phải gánh chịu nỗi đau thêm 1 lần nữa.
_ Nếu… nếu các cậu đã biết tất cả… thì… tớ sẽ nói rõ mọi chuyện. Nhưng …_ Neyuli ngập ngừng, tuy rằng bản thân đành buông xuôi, nhưng vẫn cố gắng cứu vãn chút ít_ các cậu phải giữ im lặng. Bởi vì tớ đã hứa với Candy…
_ Cái này không thể do bọn tớ quyết định!_ Hanachi lắc đầu_ mọi chuyện đã đi quá xa rồi! Candy cần được hạnh phúc!
_ Candy đã lựa chọn rồi!!! Cậu không hiểu sao?!_ Neyuli cắn nhẹ môi_ Tớ không vui vẻ gì khi lừa các cậu đâu! Chỉ có điều, đã hứa với Candy, tuyệt nhiên không thể nuốt lời! Candy đã quyết định như vậy rồi, tớ và các cậu còn có thể làm gì nữa?!
_ Chuyện này không thể để yên như vậy được! _ Salasa không đồng tình.
_ Không thể để yên thì cậu muốn làm gì nữa? Candy đã rất khổ sở rồi! Cậu không thấy hay sao?! Để lựa chọn như vậy, cậu có biết Candy đã đau khổ thế nào không?! Tớ xin cậu đấy! Salasa à!_ Neyuli úp mặt vào 2 lòng bàn tay, dường như đang cố nén nỗi đau!_ Candy đã bình tâm trở lại, cậu đừng phá hoại nữa!!!
_ Tớ không hề phá hoại!!!_ Salasa gắt lên_ Candy cần hạnh phúc bên người cô ấy yêu thật sự!!! Hạnh phúc mà cô ấy đang tạo dựng, chỉ là giả dối mà thôi!!!
_ Cậu thôi đi!!!_ Hanachi lạnh lùng nói.
_ Ý cậu là sao?_ Salasa ngay lập tức liếc mắt nhìn Hanachi.
_ Dù sao Candy cũng đã quyết định rồi…_ Hanachi từ tốn nói_ chúng ta nên tôn trọng quyết định của Candy!
_ các cậu đừng ảo tưởng nữa!!! Candy đâu hạnh phúc??!! Tình yêu của Candy, các cậu nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ vậy hay sao?!!
_ Không dễ dàng từ bỏ chút nào…thế nên, đừng khiến Candy dao động nữa.._ Neyuli lắc lắc đầu, 2 tay nắm chặt cánh tay Salasa, giọng khẩn khoản_ Hanachi cũng đã nói rồi. Cậu đừng cố chấp như vậy nữa, có được không?!!
_ Không thể được!!_ Salasa giật phắt tay ra, khiến Neyuli loạng choạng sắp ngã. Nhưng may mắn Hanachi đã kị


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui