Đơn Giản Tiếng Yêu
Khi hai người trở lại làng Hạ Đàm, Hàn Viễn vội vã lao nhanh vào khách điếm, nơi Lâm Nghi đang nằm.
Hàn Khánh bưng một chậu nước vừa bước ra ngoài. Thấy phụ thân, nụ cười tươi sáng bừng trên mặt cậu bé:
-Phụ thân…Mẫu thân sinh rồi. Là…
Hàn Viễn không đợi nghe hết câu, vội vàng chạy vào trong.
Lâm Nghi đang nắm trên giường, mồ hôi rịn đầy trên trán. Nhưng nụ cười thì rất rạng rỡ. Thấy hắn, nàng quay sang bên cạnh, hân hoan:
-Tướng công..Chàng xem, con của chúng ta.
Một sinh vật nhỏ bé đang cựa quậy. Mái tóc khá dày trên cái đầu nhỏ xíu. Gương mặt hồng hào, hơi nhăn, cái miệng nhỏ xíu không ngừng chép chép…Lâm Nghi lại mỉm cười:
-Là con gái.
-Ừ…
Là một nữ tử. Một nữ tử lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp. Kết tinh của yêu thương nhung nhớ. Hàn Viễn nâng niu con trên đôi bàn tay rắn rỏi với bao cẩn trọng, sợ sẽ làm đau làn da mềm mại, mỏng manh.
-Đẹp quá!
Trong mắt hắn, bây giờ chỉ có nương tử và con gái mình là sinh vật đẹp đẽ, hoàn hảo nhất. Đôi chân cũng không còn đứng trên mặt đất, cảm giác cứ lâng lâng.
-Con còn nhỏ, sao mà nói đẹp hay không đẹp được. -Lâm Nghi cố chống tay ngồi dậy, đánh khẽ vào vai chồng- Người ta kiêng…
Phụ nữ bao giờ cũng là phụ nữ. Nàng có những nỗi sợ vô hình mà đàn ông không hiểu được. Hàn Viễn ôm chặt lấy con và vợ, cảm giác hạnh phúc tràn khắp châu thân.
-Ta hứa với nàng…Bằng mọi giá, ta sẽ bảo vệ ba mẹ con nàng bình an, vui vẻ. Chúng ta sẽ sống với nhau hạnh phúc mãi mãi….Nghi nhi!
Lâm Nghi rúc sâu thêm vào lòng tướng công. Chàng nói được là sẽ làm được. Lâm Nghi tin, cả quãng đời phía trước của nàng sẽ mãi là mật ngọt. Những đứa con cũng sẽ lớn lên cùng với những yêu thương.
Bên ngoài, Từ đại phu cũng không nén được xúc động. Đứa học trò nhỏ vụng về, nhút nhát ngày nào giờ đã trưởng thành, thực sự trưởng thành rồi.
-Giỏi lắm! Con giỏi lắm.
Hồ Cẩn Minh có chút xấu hổ trước lời khen của sư phụ. Nhưng kèm theo đó cũng là cảm giác tự hào. Làm thầy thuốc có nhiều thành tựu không thể diễn tả hết bằng lời được. Giây phút đứa trẻ ra đời trong tay hắn, khóc tiếng khóc chào đời thật kì diệu…Hồ Cẩn Minh từ giây phút đó đã thề, từ nay càng phải cố học hỏi để hoàn thành tốt vai trò của một lương y.
-Sư phụ…Rồi chuyện nộp tiền chuộc thế nào? -Hắn chợt nhớ ra, vội hỏi- Bọn cướp đòi 100 lượng bạc. Công tử kia…
Thân thế người đó không bình thường, đó là điều Từ đại phu nhận thấy. Khi đã trở lại làng, ông càng cảm thấy lo lắng. Làng Hạ Đàm nhỏ bé, đối với những nhân vật phi thường như thế, liệu có thể chịu đựng và dung nạp họ được không?
Bên ngoài có tiếng lao xao…Từ đại phu và Hồ Cẩn Minh đều nhổm dậy. Một nhóm dân làng đang hốt hoảng, chạy vào trong…Tiếng trống dồn dập ngoài đầu làng. Đây là dấu hiệu báo động khi có chuyện đại sự xảy ra.
Vương Tam là người đảm nhận công việc truyền tin trong làng cũng vội vã chạy vào y quán. Thấy vẻ mặt xanh tái của hắn ta là biết chuyện xảy ra quan trọng thế nào:
-Từ đại phu..Trưởng làng bảo mọi người tụ tập ở đầu làng. Có chuyện cần thương lượng. Nghe nói bọn cướp nói sẽ trả thù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...