Đốn Đốn


Quần lót Khổng Tiếu thật sự ướt đẫm.

Toàn thân cậu lúc này, ngoại trừ một cái áo ba lỗ người bán thịt cởi cho cậu, chỉ còn có một mảnh vải kẹp ở khe đít.

Tấm vải kia cắt may rất tốt, màu tím của hoa đinh hương che lấp khe rãnh mê người nhất ở giữa hai cái mông múp, sau đó ở phía trước, bao bọc một con chim nhỏ xinh đẹp vểnh lên, cuối cùng là một vòng eo theo thon như ẩn như hiện.

Chỉ là lúc này, phiến đinh hương kia không biết bị cái gì nhuộm thành màu tím lịm tìm sim, cả trước cả sau đều tránh không thoát.

Cùng hai màu da không đồng đều nông sâu đan xen ma sát lẫn nhau, những bông hoa trên ruộng hoa từng lớp từng lớp nở rộ ra trên chiếc quần chữ T nho nhỏ.

Bông hoa lớn nhất nhô ra từ đỉnh ở phía trên.

Bảo bối nhỏ Khổng Tiếu đâm chiếc quần lót thành một túi vải phình to, quy đầu tràn ra chất nhầy làm ướt nó, cũng làm ướt bụng dưới của nam nhân đang ôm sát cậu.

Mà ở chỗ đó, quần ngoài của Đồ Lương đã kéo khóa xuống.

Cũng không biết là tay ai một đường xoa xoa xuống, dù sao quần lao động cũng đã banh cửa rộng mở, lộ ra quần tứ giác bình thường bên trong.

Quần lót của người bán thịt cũng ngột ngạt y như vẻ bề ngoài của hắn, màu đen trơn, họa tiết gì cũng không có.

Kiểu dáng trơ trụi bình thường này đối với người yêu thích màu sắc tươi sáng như Khổng Tiếu mà nói thì tuyệt đối không có tí gì hấp dẫn, nhưng khi người mặc nó có đủ vốn liếng thì sẽ phô ra đủ đường cong mạnh mẽ xâm lược, cho dù có bình thường hơn nữa, cũng biến thành quyến rũ người ta tới u mê.

Ít nhất là đối với Khổng Tiếu.


Hai mắt cậu cơ hồ thẳng tắp vuốt ve cái lều trại cao hơn cậu không biết bao nhiêu lần.

Rừng rậm rậm rạp căn bản không có cách nào được lều bạt che chắn, bộ lông xoăn màu đen thô ráp chui từ trong quần ra, gãi thịt nơi đầu ngón tay cậu, ngứa ngáy chạy thẳng vào trong, cào vào trong lòng cậu.

Cậu nhịn không được liếm liếm môi, lại liếm tới một cái miệng đang ngồi ở gần đó.

Đầu lưỡi lập tức bị bắt lại, mắt Khổng Tiếu còn muốn nhìn kỳ quan bên trong lều trại kia, nhưng tầm nhìn đã bị sống mũi cùng mặt mày của nam nhân che khuất, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cậu chỉ có thể thở phì phì cắn ngược lại người bán thịt, một bên dùng phương thức khác giảm bớt đói khát, một bên dùng đồ vật khác, đi tìm kiếm tên nhóc phía dưới đang chiếm lấy tâm thần cậu.

Đầu ngón tay Khổng Tiếu khẽ chui vào quần nam nhân.

Ngày thường cậu chú trọng skincare, mỗi lần tắm rửa xong cậu luôn luôn bôi kem dưỡng ẩm lên toàn thân, bôi đến mức cả người đều trơn nhẵn.

Mà bộ phận được bảo dưỡng tốt nhất, không thể nghi ngờ chính là đôi tay của cậu.

Trắng nõn nà, giống như tuyết, sờ lên còn mềm mại hơn cả tơ lụa.

Mà Đồ Lương, đã sớm chú ý tới điểm này.

Khi Khổng Tiếu lựa thịt, khi Khổng Tiếu trả tiền, khi Khổng Tiếu chơi điện thoại, ánh mắt của hắn luôn lưu luyến trên đôi tay nõn nà này.

Luôn tưởng tượng nếu nó vuốt ve cơ thể của mình, không biết sẽ có bao nhiêu thoải mái sung sướng.

Tuy chỉ có mấy lần đụng chạm, nhưng Đồ Lương cũng đã kiểm chứng được vọng tưởng của mình...!
Đúng vậy, khổng tước nhỏ của hắn, chỉ cần một bàn tay của y cũng có thể khiến thân thể hắn run rẩy, huyết dịch sôi trào.

Lúc này, đôi bàn tay luôn làm hắn tương tư kia, đang chủ động luồn vào quần lót của hắn.

Xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, đi dạo trên bình nguyên phập phồng căng thẳng của hắn, cho đến khi đối mặt với dãy núi cao ngất của hắn, nhẹ nhàng, thăm dò dán vào sườn núi, giống như đang đo lường chinh phục một ngọn núi.

Giữa đôi môi kề sát của hai người, có tiếng rên rỉ đáng yêu tràn ra than nhẹ.

Nó giống như là sự ngạc nhiên trước độ cao chót vót của dãy núi.

Lại giống như đang cảm thán sự kéo dài mạnh mẽ sườn núi.

Đồ Lương cảm giác mình sắp bị vật nhỏ dày vò đến chết tới nơi.

Hắn thoáng buông môi lưỡi đang gặm mút, rên lên, "Tiếu Tiếu..."

Đừng tra tấn tôi.

Đồ Lương thầm nghĩ, không cần thăm dò, không cần chinh phục.

Em muốn gì, tôi sẽ dâng lên cho em.

Căn phòng tràn ngập khô nóng và không khí nóng bỏng.

Khổng Tiếu bị hôn đến hai gò má đỏ bừng, hai phiến môi vừa mềm vừa tươi đẹp, cả người như muốn nở rộ, mang theo một dòng nước ấm ngọt ngào.

"Tôi...!Anh..."
Cậu há miệng, cuối cùng lại không biết phải nói gì.

Khổng Tiếu chợt nhận ra rằng cậu không thể nghe được bất cứ một âm thanh nào phát ra từ người bán thịt kia, không hiểu sao hai người lại cởi áo hết quần áo thắt lưng ra, đi tới bước này.

Cậu có chút xấu hổ, nhưng khát vọng tình dục bị đè nén ở đáy lòng càng xao động dữ dội, muốn liều lĩnh tránh thoát khỏi trói buộc của đạo đức, thỏa sức phóng túng.

Mà nam nhân trước mặt tựa hồ nghe được lời còn chưa nói hết của cậu.

"Tiếu Tiếu...."
Đồ Lương gọi lần thứ hai, nhẹ nhàng cầm cổ tay Khổng Tiếu.

Hắn không đem bàn tay nhỏ xinh tìm kiếm lung tung kia rút ra, còn giúp Khổng Tiếu đặt bàn tay kia đi sâu vào trong, cầm lấy chim bự của mình.

"Muốn làm gì tôi...!cũng đều được."
Giọng điệu của hắn vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng như vậy.

Tuy rằng khàn tới mức không nghe rõ lắm, nhưng một ý bức bách cũng không có.


Bàn tay rộng lớn bao trùm lấy mu bàn tay của Khổng Tiếu, xếp chồng lên nhau, ngón tay đan kẽ ngón tay, dẫn dắt cậu, cầm lấy con chim to bự ngang ngược kia.

Từng chút một, sục lên sục xuống.

Mà Khổng Tiếu, ở trong sự hướng dẫn săn sóc lại dung túng như vậy, rất nhanh đã quên sự bất an cùng xấu hổ của mình.

Cậu cắn nửa môi, một bên theo động tác của nam nhân, thử chọt chọt xoay xoay *** bự chưa từng đụng tới, một bên mở to hai mắt si ngốc nhìn xuống.

Đáng tiếc cơ bụng của nam nhân quá mạnh mẽ, làm quần lót màu đen căng chặt ra.

Không thể nhìn thấy bên trong được!
"Muốn nhìn?"
Tai bỗng nhiên bị liếm.

Hơi thở nóng rực phun vào trong tai, làm cho thân thể Khổng Tiếu run rẩy, eo mềm nhũn theo, một lần nữa, mông lại ngồi trên đùi nam nhân.

Cậu bất chấp lỗ đít trống rỗng phía sau cùng chim nhỏ cứng rắn phía trước, giờ phút này chỉ nghe theo con tym dẫn lối gật đầu.

"Muốn..."
Một tay Khổng Tiếu nắm lấy *** to cứng rắn kia, một tay trên cơ ngực nam nhân lưu luyến nhẹ nhàng lướt xuống dưới, giống như một bé chim sẻ nhào vào trong lòng Đồ Lương.

"Muốn...!Nhìn nó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận