Trong miệng Chu Thiên Uyên nhai kimchi cải trắng, tay thì đang bóc vỏ tôm hùm đất, mắt nhìn Vương Hoành đang gỡ thịt khỏi xương bò.
Vương Hoành giơ đũa lại trước mặt cậu: “Há miệng.”
Cậu hai Tiểu Chu a một tiếng ngậm lấy thịt bò.
Người làm như một lẽ tất nhiên, người ăn chẳng nể nang gì, hồn nhiên không nhận ra khách trong nhà hàng không chỉ có hai người bọn họ. Vương Hoành không hề để ý, Chu Thiên Uyên thì lại là người chẳng có tí nào gọi là tự giác khi đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của người khác. Ngẫm ra thì từ nhỏ đến lớn, cậu hai Tiểu Chu có lúc nào không phải là người được mọi người chú ý chứ – thật ra cậu không nghĩ rằng hai người đều mặc đồng phục cảnh sát và trên đầu cậu quấn đầy băng gạc thì có thể nghĩ theo hướng này hay không.
Vương Hoành gỡ sạch xương đầu cá, bỏ thịt xuống trước mặt Chu Thiên Uyên, kéo hai bàn tay đầy dầu mỡ của cậu lại gần, tháo bao tay plastic của cậu đeo lên tay mình, bắt đầu bóc vỏ tôm hùm đất.
Cậu hai Tiểu Chu bắt đầu tấn công đầu cá chép cay.
Vương Hoành thong thả hỏi: “Sao hôm nay rảnh rỗi quay về phân cục vậy?”
“Hôm qua trực rồi, hôm nay rảnh rỗi, tới lấy tiền viện phí.” Nếu không đến lấy, Tô Bạch sẽ đánh cậu thêm lần nữa cho thành tàn phế luôn đó. Cậu không đi lấy tiền, Tô Bạch sẽ không thể nhận xe. Bản tiền thuốc men phải đi kèm giấy báo hỏng hóc và phiếu xuất kho của công cụ chuyên dùng cho cảnh sát, đây là mấy quy định giẻ rách gì chứ.
Vương Hoành nhíu mày: “Suốt đêm không ngủ hả?”
Chu Thiên Uyên lườm nguýt. Trực ca không phải là không thể ngủ, cơ mà 8 giờ tối có một cuộc gọi “110”(*), muốn rảnh rỗi cũng không nổi.
(*) 110 là số điện thoại khẩn cấp kết nối với cảnh sát đầu tiên do cục Cảnh sát thành phố Quảng Đông thành lập ngày 10 tháng 01 năm 1986.
Vương Hoành lắc đầu: “Nếu em còn ở cục này thì sẽ không vất vả như vậy.”
Cậu hai Tiểu Chu không vui: “Anh bớt giả mèo khóc chuột đi, chẳng phải anh là người đá tôi đến Đồn Công an Thần Kinh hả.”
“Đó là do em vừa khóc vừa gào nói không thích làm việc ở cơ quan, muốn đi.” Ông trời con này thật vô lương tâm.
“Đó là vì tôi muốn đến đội Cảnh sát Hình sự, hoặc là đội Đặc công cũng được.” Chu Thiên Uyên vừa nghĩ tới là tức. “Anh lừa tôi, nói Đồn công an Thân Kính là đồn công an tốt nhất phân cục, cảnh sát ở đó đều giỏi giang, đỉnh của đỉnh.” Có cảnh sát tốt như vậy sao? Lúc cậu và Tô Bạch đánh nhau, họ còn đứng vây quanh hóng chuyện; lúc Lục Minh Ngạn dạy dỗ cậu thì đứng cạnh giễu cợt; qua một tuần khó khăn lắm mới gặp phải một lần kiểm tra hành động, hơn ba mươi người lừa lấy mất danh sách nhiệm vụ, tự quản lý tự mình tác chiến.
“Chỗ chúng ta chú trọng việc phát huy năng lực cá nhân.” Lục Minh Ngạn quan sát tên gà mờ mà mình không thể không dẫn theo này với ánh mắt như đang nhìn mớ phiền phức.
Chuyện là lần này kiểm tra hành động chuyên nghiệp, Đồn trưởng phụ trách mọi mặt không nói câu nào, Chính trị viên phụ trách xây dựng đội ngũ công tác chính trị từng tạo cảm giác kinh sợ cho cậu hai Tiểu Chu vào ngày đầu tiên đến báo danh thì từ đó đến nay không thấy bóng dáng đâu cả. Về phần Đồn phó Triệu Bồi Thanh… Hắn là người đầu tiên cầm bảng nhiệm vụ nhảy ra ngoài.
Vương Hoành cười: “Bọn họ đều là cảnh sát tốt, lâu dần em sẽ hiểu thôi.”
Cậu hai Tiểu Chu hoài nghi biểu hiện sâu sắc này của anh.
Vương Hoành nhìn đồng hồ, tháo bao tay plastic ra. “Anh thanh toán rồi về làm đây. Em cứ ăn đi nhé, chiều về nhớ ngủ một giấc thật ngon đấy.”
Trong miệng cậu hai Tiểu Chu đầy thịt tôm hùm đất. “Ờ.”
“À đúng rồi.” Vương Hoành báo với cậu: “Anh trai em gọi điện thoại cho anh đấy.”
Chu Thiên Uyên kinh ngạc: “Anh ấy muốn làm gì?”
Phớt lờ vẻ ngạc nhiên của cậu: “Cậu ta nói gọi điện thoại mà em không bắt máy, bảo em liên lạc lại với cậu ta. Tốt nhất khi nào rảnh rỗi em nên về nhà một lần đi.”
Cậu hai Tiểu Chu vâng dạ mở miệng: “Vương Hoành—.” Giọng nói đầy nịnh nọt.
Vương Hoành nhớn mày: “Sao?”
“Anh cứ giả vờ như chưa từng gặp tôi, được không?”
***
Sáng hôm sau, cậu hai Tiểu Chu tháo mớ khăn trên đầu xuống, đạp xe đi làm.
Cậu đạp vào cổng đồn công an thì gặp một đám đông, mười mấy người ủ rũ, chán nản bị còng tay đứng trong sân, vẻ mặt của hơn mười cảnh sát vây xung quanh càng tệ hơn.
Chu Thiên Uyên kéo một người qua hỏi: “Đàn anh, làm gì vậy?”
Mắt của người này không mở lên nổi nữa: “Mấy tên này ăn trộm sắt thép ở công trường xây dựng.”
Mắt Chu Thiên Uyên mở lớn: “Bắt lúc nào vậy? Bắt kiểu gì ạ?”
Người này sắp ngủ gục đến nơi rồi, tay chỉ lên trên lầu: “Hỏi Tiểu Bạch đi.”
Đứng mà cũng ngủ được, cậu hai Tiểu Chu tặc lưỡi.
Ba bước gộp làm hai chạy lên lầu, xông vào phòng làm việc: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”
“Ồn ào cái khỉ gì đấy?” Tâm trạng của Tiểu Bạch còn tệ hơn cả cậu hai Tiểu Chu. “Con mẹ nó, đi đứng chỉnh tề như quân đội chính quy, lại còn nối đuôi nhau nữa chứ, bọn họ tưởng đang chuyển nhà hả?” Báo hại cậu ta phải viết báo cáo phân tích tình tiết vụ án đến tận nửa đêm.
Chu Thiên Uyên mở to đôi mắt thiết tha nhìn cậu ta: “Tiểu Bạch, lần này chúng ta phá được vụ án lớn rồi nhỉ.” Sao lại rơi trúng ngày nghỉ của cậu chứ.
Tô Bạch cười lạnh: “Vụ án thì phá rồi, nhưng không phải do chúng ta phá, là đội Hình sự phụ trách khu này phá.”
“Hử? Chúng ta bắt được người cơ mà?”
“Chúng ta là đồn công an làm về hộ tịch, mặc kệ là án hình sự gì cũng phải báo về đội Hình sự, chúng ta báo đội Hình sự giam giữ.”
“Ra là vậy.” Cậu hai Tiểu Chu vẫn chưa hiểu hết công việc của đồn công an. “Chắc cũng phải có khen thưởng, tuyên dương gì chứ nhỉ.”
Tô Bạch nhếch miệng: “Cậu không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Đây là Đồn công an Thần Kinh đó, có khen cũng không tới lượt chỗ này đâu.”
“Vì sao?” Cậu hai Tiểu Chu bực dọc.
“Bởi vì người được điều đến đồn Thần Kinh đề là đồ điên!” Tô Bạch cảm thấy mình sắp bị thần kinh phân liệt rồi, một xấp tài liệu toàn là báo cáo công việc hậu cần, tài liệu báo cáo công tác vân vân mây mây.
Chu Thiên Uyên chỉ vào mũi mình: “Tớ cũng… điên á?”
Biết rõ còn hỏi!
Triệu Bồi Thanh bưng tách trà phóng từ phòng làm việc của Đồn phó ở đối diện qua đây. “Đồng chí Tiểu Thiên, chưa tới lúc sát hạch đâu, không nhất thiết phải tự phê bình bản thân.”
“Triệu lão.” Cậu hai Tiểu Chu không hiểu cho lắm. “Tiểu Bạch nói người được điều đến đồn Thần Kinh đều là…”
“Đều là đồ điên?” Triệu Bồi Thanh cười hì hì tiếp lời. “Đồng chí Tiểu Bạch luôn nói chuyện thẳng thắn, như vậy không tốt lắm đâu, không có lợi cho tình đoàn kết. Học môn Quan hệ tổ chức chưa?”
Chu Thiên Uyên lắc đầu.
Tô Bạch day trán. “Lại nữa.”
“Anh đang tâm sự với đồng chí mới đến thay chính trị viên mà.”
“Quay về văn phòng của anh mà tâm sự.” Cậu ta đã bận lắm rồi, vậy mà lãnh đạo còn tới chọc phá.
Triệu Bồi Thanh tươi cười rạng rỡ lắc đầu: “Ở riêng với anh sẽ có những tin đồn không tốt.”
Tô Bạch day huyệt thái dương: “Tùy anh.”
Cậu hai Tiểu Chu không hiểu gì hết.
“Có biết mỗi tổ chức luôn có thể xuất hiện người ngoài không?” Triệu Bồi Thanh hỏi cậu.
Chu Thiên Uyên gật đầu: “Biết.”
Đồn phó Triệu gật đầu: “Mỗi tổ chức đều có thể xuất hiện người ngoài. Chú ý nha, ý anh nói là người ngoài, chứ không phải các phần tử phá hoại gây nguy hại cho tổ chức. Đối với tổ chức mà nói, những người ngoài này có thể có có thể không, những người ‘có thể có’ sẽ có một tác dụng nhất định nào đó, thậm chí sẽ mang đến ích lợi cho tổ chứ, nhưng bọn họ sẽ khiến đại bộ phận những người trong tổ chức cảm thấy khó chịu hoặc không vừa mắt. Cho nên, để cân bằng lợi ích của tổ chức, người ta sẽ cố ý hoặc vô tình tạo ra một vài nhóm nhỏ trong tổ chức, sau đó bố trí những người này, khiến cho bọn họ phân tán rải rác trong tổ chức, cũng sẽ không mất khống chế nữa. Cậu hiểu được vị trí của Đồn Công an Thần Kinh chưa?”
“Chúng ta chính là tổ chức nhỏ tách rời khỏi tổ chức nhưng lại bị tổ chức khống chế ạ?” Cậu hai Tiểu Chu líu lưỡi.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Đồn phó Triệu hài lòng vô cùng.
Tô Bạch cũng cảm thấy mầm non Chu thật dễ dạy, ít nhất lần đầu tiên cậu ta nghe cũng không hiểu Triệu Bội Thanh đang nói cái gì — tuy rằng nghe nói phản ứng của cậu ta như vậy mới là bình thường.
Cậu hai Tiểu Chu quả nhiên không tầm thường.
Triệu Bồi Thanh lại tận tình chỉ bảo cậu: “Cho nên khả năng đồn Thần Kinh được phân chia lợi ích là rất ít.”
Cậu hai Tiểu Chu tỉnh ngộ, chẳng trách Tô Bạch lại keo kiệt đến mức biến thái như vậy, mình bị đánh một tí xíu kia cũng không oan.
“Vậy làm cảnh sát ở đồn Thần Kinh thì sẽ thế nào?” Cậu khá là quan tâm điều này.
Tô Bạch bóp đầu: “Ngoan ngoãn làm tốt chức trách của bản thân, hàng tháng lãnh một mức lương cố định, đừng suy nghĩ đến việc thăng quan phát tài hay trở nên nổi bật, không làm gì trái kỷ luật thì chuỗi ngày làm việc ở đồn Thần Kinh sẽ rất yên ổn.”
“Ra là vậy.” Chu Thiên Uyên gật đầu, không còn gì vướng víu trong lòng nữa.
Nhìn Triệu Bồi Thanh, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Triệu lão, anh cũng không có cơ hội thăng quan phát tài, trở nên nổi bật giống tụi em ạ?”
Tô Bạch khó hiểu: “Từ đâu mà cậu nhìn ra anh ta không phải một kẻ điên?”
“Việc này…” Cậu hai Tiểu Chu đang do dự có nên nói hay không: “Việc này, hôm qua tớ nghe người ta nói, Triệu lão là vị lãnh đạo năng nổ trẻ tuổi nhất cục, nói anh ấy ‘có tài, có ngoại hình, tương lai sáng lạn, dịu dàng đứng đắn, con người đáng tin’…”
Triệu Bồi Thanh ngắt lời cậu, dịu dàng hỏi: “Tiểu Thiên ngoan, ai nói với cậu, là ai nói với cậu mấy câu này vậy?”
Chu Thiên Uyên hoảng sợ, lập tức im lặng.
Tô Bạch ôm đầu rên rỉ: “Vì sao mỗi lần nghe hai người kia nói chuyện mình đều buồn nôn vậy?” Cậu ta đứng dậy. “Phòng giải quyết việc nội bộ tặng lại cho hai người đó, tôi đi xem xem đội hình sự có tới không, xen vào nữa sẽ nghi ngờ chúng ta ăn đút lót, tháng này sẽ hít không khí mất.”
Cậu hai Tiểu Chu ôm cổ Tô Bạch: “Tiểu Bạch, dẫn tớ đi với.” Triệu lão cười rất kỳ dị.
Triệu Bồi Thanh bình thản nói: “Có biết vì sao tôi tới làm ở đồn Thần Kinh không?”
Lắc đầu thật mạnh: “Không biết.”
Triệu Bồi Thanh thong dong giải thích: “Bởi vì tôi là đồng tính! Hơn nữa lúc sắp lên chức Trưởng ban thì bị đồng nghiệp biết được.”
“Ồ!” Cậu hai Tiểu Chu ngớ ra vài giây, sau đó đẩy Tô Bạch đang bị mình ôm ra: “Không phải cậu cũng là đồng tính nên mới bị điều đến Đồn Công an Thần Kinh đấy chứ?” Nếu đúng vậy thì mình tự nhiên ôm người ta đúng là không ổn rồi. “Không phải tớ muốn quấy rối cậu đâu đó!”
“Cút mẹ cậu đi.” Tô Bạch nghĩ mà muốn hộc máu. “Ông đây vì đánh sếp cũ nhập viện nên mới đến chỗ này!”
Cậu hai Tiểu Chu hiểu ra, đây đúng là chuyện mà Tô Bạch có thể gây ra.
Quay đầu, nhìn Triệu Bồi Thanh: “Cho nên?”
Triệu Bồi Thanh cười ra tiếng: “Cho nên anh muốn biết ai khen anh như vậy.”
“Liễu Thời Phi ở phòng y tế, đàn ông.” Cậu hai Tiểu Chu cảm thấy không sao hết, chẳng phải chỉ là đồng tính thôi sao? Ngẫm nghĩ rồi nói thêm một câu: “Nhưng em không biết cậu ta có phải đồng tính hay không, chắc là không phải. Thôi bỏ đi, khi nào rảnh em giới thiệu hai người với nhau nhé.”
Tô Bạch đấm bàn: Chu Thiên Uyên, cậu nghĩ sao vậy hả?
Cậu hai Tiểu Chu quan tâm đồng chí: “Tiểu Bạch, cậu không sao chứ?”
Triệu Bồi Thanh đáng tin trả lời thay Tô Bạch: “Cậu ta không sao đâu. Tiểu Thiên, cảm ơn cậu nhé. Hôm nào đó anh chắc chắn sẽ đến phòng y tế.”
“Vâng, được ạ. Nếu thấy Tiểu Liễu nhi thì gửi lời hỏi thăm thay em nhé.” Chu Thiên Uyên vẫn rất nhớ bạn bè.
Tô Bạch tỏ thái độ: “Hay là tôi đi nôn cho khỏe nhỉ.”
— Chu Thiên Uyên, tên điên số một ở Đồn Công an Thần Kinh, không phải cậu thì còn ai vào đây nữa.
***
Cậu hai Tiểu Chu hoạt bát đi xuống dưới, nhìn hai mươi mấy tên dưới sân mới nhớ ra hình như mình lên lầu là để hỏi Tô Bạch về chuyện vụ án.
Quên mất rồi.
Lục Minh Ngạn vừa dẫn người của đội hình sự vào cửa thì thấy Chu Thiên Uyên ngoáy ngoác nhìn mấy người trước mặt, y như bà Lưu lần đầu đến Đại Quan Viên(*).
(*) 刘姥姥进大观园 /liú lǎolao jìn dà guān yuán/: bà Lưu đến Đại Quan Viên – đây là một phân cảnh trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Cụm từ này ám chỉ những người có kiến thức nông cạn, hiểu biết hạn hẹp; đôi khi cũng dùng để ám chỉ sự khiêm nhường hoặc tự giễu. – Theo Baidu.
Một tuần nay, Cảnh sát trưởng Lục đã huấn luyện cậu hai Tiểu Chu thành nha dịch Tiểu Chu, Lục Minh Ngạn chỉ cần mở miệng là cậu chỉ tiếc không thể hô “Uy — vũ.”(*). Vốn tưởng rằng người được điều đến là một tên ăn chơi trác táng và cái gai khó nhằn, ai ngờ bước vào cửa lại là một con thỏ lớn chỉ biết giương nanh múa vuốt. Sự chênh lệch trong tâm lý của Cảnh sát trưởng Lục hơi lớn, gần đây thái độ đối với Chu Thiên Uyên cũng tốt hơn đôi chút. Cho nên anh ta lại gần, đá cậu hai Tiểu Chu ra xa mấy nghi phạm.
(*) Câu này giống như câu cửa miệng mà các nha dịch trong phủ Khai Phong hô khi Bao Thanh Thiên lên công đường xử án.
Chu Thiên Uyên oa oa kêu lên: “Anh Lục anh Lục, em chưa xem xong mà, mới nhìn đến người thứ tám thôi, anh để em xem xong đã nào. Đây là lần đầu tiên em đứng gần tội phạm thế này đấy.”
Lục Minh Ngạn tóm cổ cậu lôi lại, cố gắng làm hết trách nhiệm mà dạy dỗ: “Chỉ mới là nghi phạm thôi, bây giờ bọn họ vẫn chưa phải là tội phạm.” Quay đầu nói với người của đội Hình sự. “Mau dẫn người đi đi.” Nếu không mang đi, chắc Chu Thiên Uyên sẽ ngồi vẽ tranh phác họa cho bọn họ mất!
Anh em của đội Hình sự cười tủm tỉm áp giải người lên xe, khom người với Lục Minh Ngạn: “Cảnh sát trưởng Lục, cảm ơn anh!” Nhìn thấy Chu Thiên Uyên đang bị Lục Minh Ngạn túm cổ mà cứ xoay trái xoay phải muốn chạy tới xem, cảm thấy buồn cười: “Đây là người mới à?”
Lục Minh Ngạn không thân thiện cho lắm: “Chu Thiên Uyên, cậu hai Tiểu Chu mà trong cục hay gọi chính là cậu ta!”
Cậu hai Tiểu Chu ân cần chào hỏi: “Chào đàn anh, cứ gọi em là Tiểu Thiên ạ.” Đây là đội Hình sự mà cậu mơ ước đó.
Đồng chí trong đội Hình sự quả nhiên không tầm thường, vẻ mặt vặn vẹo lập tức bình thường trở lại. “Chào Tiểu Thiên. Tạm biệt Tiểu Thiên.” Mấy người mau chóng lên xe, giẫm chân ga một phát, xe bánh mì(*) quay đầu, còi hú thật dài.
(*) 面包车/miànbāo chē/: Đây là dạng xe có cấu tạo như xe cứu thương, trong thân xe có hai hàng ghế dài để ngồi, xe cảnh sát áp giải tội phạm cũng có dạng như vậy, xe này còn có một tên gọi khác là ‘mini bus’.
“Sao bọn họ đi vội vậy?” Chu Thiên Uyên không hiểu.
Bọn họ sợ mi nhìn chòng chọc đó. Lục Minh Ngạn hiểu rõ hành động của mấy anh em trong đội Hình sự. Nghe nói lúc lãnh đạo của đội Hình sự biết cậu hai Tiểu Chu muốn gia nhập đội Hình sự, tức thì chạy tới chỗ Cục trưởng ‘một khóc hai quậy ba thắt cổ’, buộc Cục trưởng viết huyết thư cam đoan không để cái gai này vào đội Hình sự, thể hiện trọn vẹn phẩm chất cao thượng không chịu khuất phục của người trong đội Hình sự.
“Giữ cậu lại còn có thể trừ tà.” Lục Minh Ngạn hỏi một đằng trả lời một nẻo, quay đầu thông báo với những người đứng trong sân: “Những người thức ba đêm về nhà ngủ đi, hai đêm về văn phòng ngủ, một đêm thì làm tiếp.”
Đám đông như người bị mộng du, lướt ra ngoài rồi lượn vào trong. — Mấy đồng chí đi làm tiếp thì đang tìm que diêm để chống mí mắt.
Cậu hai Tiểu Chu hâm mộ chảy cả nước miếng, khi nào thì cậu cũng có thể tham gia hành động bắt giữ, tự tay tóm hai tên tội phạm vậy? — À, không phải, tóm hai nghi phạm.
Sắp xếp xong xuôi cho những người khác, Cảnh sát trưởng Lục bắt đầu thu xếp cho cậu hai Tiểu Chu: “Đã đến tám thôn ủy chưa?”
“Đi cả rồi!” Những ông cụ bà cụ trong thôn ủy rất nhiệt tình.
“Mấy cư ủy thì sao?”
“Vẫn chưa đến kịp.”
Cảnh sát trưởng Lục nhíu mày: “Người khác chỉ cần một ngày là xong rồi, cậu có hẳn một tuần mà vẫn không kịp?”
Cậu hai Tiểu Chu thành khẩn giải thích: “Anh Lục, không phải em làm ăn qua loa đâu, mà là em đi sâu đi sát vào khu vực đó.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như tuần sau con gái lớn của bác Trương ở thôn Hồ Bình sẽ kết hôn.”
Lục Minh Ngạn nhìn cậu tóm tắt hai ba câu mới mở miệng: “Cậu đi làm cảnh sát nhân dân khu vực đi.”
***
Đồn Công an Thân Kính, lực lượng cảnh sát hiện có là 42 người, ngoại từ bốn bộ phận là lãnh đạo, nhân viên nội bộ, an ninh trật tự và tuần tra thì hiện tại còn có cảnh sát nhân dân khu vực, cộng lại là 6 bộ phận, phân công quản lý ba cư ủy và tám thôn ủy trong khu vực trực thuộc, vốn là cảnh sát nhân dân khu vực lại tên là Cảnh sát nhân dân 8/3.
Tên điên số 1 Đồn Công an Thần Kinh, số 6 của 8/3 – đồng chí Chu Thiên Uyên, ngày đầu tiên trở thành cảnh sát nhân dân khu vực, lấy sự nhiệt tình phi thường trong công việc tiếp quản công tác quản lý của ba cư ủy và ba thôn ủy trong khu vực trực thuộc, mang sự nhiệt tình lớn lao vào trong công tác cơ sở, đạt được đánh giá tốt của phân cục cũng như cục Cảnh sát thành phố, nhất trí khẳng định: đầu của đồng chí này bị súng bắn thủng rồi.