Đồn Công an Thần Kinh xa xôi hẻo lánh, các đồng chí cảnh sát đi làm, tan ca không tiện, kịch liệt yêu cầu có xe đưa đón. Đồng chí Tô Bạch kiềm chế sự keo kiệt, mang một chiếc xe chuyên dùng để chở chó nghiệp vụ của đồn ra dùng, để cho các cảnh sát nhân dân sau mỗi lần trực ban suốt đêm thì đúng bảy rưỡi sáng hàng ngày lái xe đến trạm tàu điện ngầm đón người. Bởi vì xe bánh mì này là xe chở chó nghiệp vụ cho nên không có ký hiệu của cảnh sát, chạy quanh khu Thân Kính mấy lần thì cả xe bị phủ một lớp bụi xám đen, nhìn cứ như xe được phun sơn màu đen vậy.
Một ngày nọ, tập thể hai mươi cảnh sát nhân dân của đồn Thần Kinh đi muộn, tám giờ rưỡi đi làm mà đến hơn chín giờ rưỡi mới thấy ‘bánh mì đen’ lạng lách phóng vèo vèo đến đồn. Cảnh sát trưởng Lục nghiêm mặt hỏi lý do, hai mươi người đồng thanh: Bắt trộm. Cảnh sát trưởng Lục cười thật hiểm ác: Chưa từng thấy ai coi thường chỉ số thông minh của thủ trưởng như vậy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh đạo sắp nổi bão rồi.
Cậu hai Tiểu Chu – hiếm khi được ngồi xe đưa đón một lần – chủ động trả lời: “Thật sự là đi bắt trộm mà.” Đưa biên nhận báo án lên cho lãnh đạo xem.
Cuối cùng Cảnh sát trưởng Lục cũng tin.
Đồng chí ăn trộm đúng là số khổ. Bởi vì xe đưa đón sẽ đi theo một lộ tuyến được sắp xếp sẵn, từ ga tàu điện ngầm đến đồn Thần Kinh phải dừng lại N trạm, dần dà đón hết người lên xe. Qua vài ngày quan sát, người ta phát hiện ra đám đàn ông lên xe đều tiện tay thả di động vào trong túi quần, túi đeo bên người cũng chỉ khép hờ chứ không kéo khóa, nếu không ăn trộm thì đúng là có lỗi với đạo đức nghề nghiệp lắm lắm, vì thế bèn lên xe. Bởi vì có đôi khi xe cũng chở người nhà, bạn bè, vân vân mây mây của các cảnh sát, cho nên người ta lên xe rồi cũng không ai hỏi han gì.
Tính cảnh giác của các đồng chí cảnh sát cao thật đấy, đồng chí ăn trộm vừa lên xe đã thó mất 4 cái di động, 7 ví tiền, cảm thấy vừa lòng dựa vào ghế ngồi, cứ thế đợi đến khi đến trạm thì xuống. Sau đó đồng chí ăn trộm nhớ lại, gã nên nghĩ đến có điều gì đó sai sót ở đây từ đầu mới phải, trên chiếc xe này không có người bán vé không nói làm gì, nhưng lại còn có một mùi phân chó hôi hôi. Ngay sau đó, đồng chí Tây Thi hét ầm lên: Di động của ngộ đâu rồi?
Vì thế, mấy chục giây sau, 20 cặp mắt bổ nhào đền chỗ ‘người thứ 21’ đang run lẩy bẩy. Đại Tiên đưa ảnh chụp có chữ ký của mình cho đồng chí ăn trộm nhìn, ảnh chụp rất đẹp, còn được ép nhựa, bên trên đóng dấu quốc huy – thẻ cảnh sát! Người tốt Đường Lang nhìn thấy tên trộm bị dọa choáng, bảo Mễ Lão Thử lái xe đến đồn công an gần nhất.
Cậu hai Tiểu Chu than thở với Cảnh sát trưởng Lục: “Đồng chí cảnh sát này có tính giác ngộ chính trị rất cao, còn muốn đi theo đúng trình tự tư pháp, theo như em nói, bọn em khai hết mọi chuyện ra, rồi bọn họ tống gã kia vào ngục rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục nhìn biên nhận báo án, hỏi bọn cậu: “Chuyển cho đồn Mai Kiều rồi.”
Đường Lang gật đầu: “Nơi xảy ra vụ án thuộc khu vực quản lý của Mai Kiều.”
Cảnh sát trưởng Lục gật đầu: “Tiểu Thiên, gọi điện thoại cho Thiện Nhân Bàng của đồn Mai Kiều, cứ nói tôi gửi lời hỏi thăm hắn rằng chỉ tiêu phá án của tháng này đủ rồi nhỉ.”
“Cảnh sát Lục, quá độc ác rồi đó?” Đường Lang thật không đành lòng.
“Hừ hừ.” Cảnh sát trưởng Lục hừ mũi trút giận.
Không ai dám kháng nghị.
…
Đồn Mai Kiều.
“Đồng chí cảnh sát, đừng tra tấn bức cung mà, tôi đã khai hết rồi.”
Thiện Nhân Bàng đang đóng ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ lại.
“Đồng chí cảnh sát, bạo lực không giải quyết được vấn đề, anh đừng làm tôi sợ mà.”
Thiện Nhân Bàng bắt đầu thưởng thức ‘Hoàn Châu Cách Cách’.
“Đồng chí cảnh sát, yên tĩnh cũng là bạo lực đó, hành hạ tâm lý lại càng vô nhân đạo hơn.”
Thiện Nhân Bàng xem ‘Phi thường 6+1’.(*)
(*) 非常 6+1: Một chương trình truyền hình của Trung Quốc.
“Đồng chí cảnh sát, hay là anh nhốt tôi vào ngục cho xong…”
Về những chuyện đại loại như gạo nấu thành cơm này ấy mà, luôn luôn có một người sốt ruột hơn.
Trưởng ban Vương lây nhây không dứt(*) lừa cậu hai Tiểu Chu thành bạn trai của mình. Cậu hai Tiểu Chu mồm năm miệng mười(*) công bố với toàn thể thế giới về mối quan hệ mới của hai người. Chủ nhiệm nói một câu: “Cung đã giương, tên không thể quay lại.” Người thứ nhất nhảy xuống xe rồi.
(*) 七拐八弯/qī guǎi bā wān/: (thành ngữ) thất quải bát loan – nhiều chỗ gấp khúc, không ngừng chuyển biến. Nghĩa bóng là làm việc không gọn gàng, dứt khoát. – Theo Baidu.
(*) 七嘴八舌/qī zuǐ bā shé /: (thành ngữ) thất chủy bát thiệt – lắm mồm lắm miệng, mồm năm miệng mười, ám chỉ người không biết giữ bí mật.
Đồng chí Vương Hoành cũng không thể xác định nổi, rốt cuộc là mình bày mưu tính kế lừa cậu hai Tiểu Chu về tay, hay là cậu hai Tiểu Chu mài dao soàn soạt chặt đứt mọi đường lui của mình. Nhưng nhìn dáng vẻ mở to hai mắt, vô ưu vô lo, cắm đầu cắm cổ ăn của cậu hai Tiểu Chu, Vương Hoành cảm thấy mình lo bò trắng răng mất rồi.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Trưởng ban Vương với tâm tư sâu kín cảm thấy có việc cần phải suy xét, nhất định là có nguyên nhân nào đó tồn tại – cho dù cách biểu hiện có một sự khác biệt nhất định.
Vương Hoành cố ý về sớm lái xe đến đồn Công an Thần Kinh đón cậu hai Tiểu Chu, dừng xe trước cổng đồn chưa đến năm phút đã thấy Chu Thiên Uyên và một cô gái xinh đẹp nói nói cười cười đẩy xe đạp ra cổng. Một khoảng đất trống rộng như vậy mà cậu hai Tiểu Chu ngốc nghếch không nhìn thấy chiếc xe mustang kia của Trưởng ban Vương, nhảy lên xe đạp, chở cô gái xinh đẹp ngồi đằng sau, vui vẻ nói cười đi về. — mang hơi hướng thời thanh xuân của những năm tám mươi.
Vương Hoành bước xuống, tựa vào cửa xe, nhìn phía trước.
Triệu Bồi Thanh bước đến, đưa một điếu thuốc qua, Trưởng ban Vương không cầm lấy. “Không phải cậu đã cai rồi sao?”
“Cai rồi, đây là thuốc chuẩn bị cho anh.” Đồn phó Triệu cũng nhìn về phía trước, đấy là hướng cậu hai Tiểu Chu đi. “Mấy ngày rồi đấy, cô gái kia toàn tan làm trước vài phút, sau đó hai người về cùng nhau.”
“Ngày thứ tư!” Giọng nói của Trưởng ban Vương thật bình thản, hôm nay là ngày thứ tư trong suốt bốn ngày liên tục cậu hai Tiểu Chu gọi điện thoại nói sẽ không về nhà ăn cơm.
“Nếu cậu ta có thể đá anh rồi tìm một cô bạn gái thì không còn gì tốt bằng.” Cảnh sát trưởng Lục âm thầm đâm chọt sau lưng người ta, vừa đâm chọt vừa làm cụt hứng.
Trưởng ban Vương không quay đầu lại: “Vậy mà cậu còn giúp cậu ấy tuyên bố với cả thế giới?”
“Trước khác nay khác.” Chuyện xảy ra cũng hơn một tuần rồi, ai có thể ngờ rằng cậu hai Tiểu Chu vừa làm cho người ta kinh ngạc đã bắt đầu bắt cá hai tay, lại còn không quan tâm nam hay nữ chứ? Cậu ta thật sự không phân biệt nam nữ hả? “Sợ anh tâm tư sâu kín quá, một kẻ đầu óc ngốc nghếch như cậu ta cứ thế đâm đầu vào, anh lại còn để chừa cho bản thân bảy tám mươi đường lui, đến lúc đó cho dù cậu ta không biến thành Triệu Bồi Thanh thứ hai thì cũng có thể biến thành Đỗ Thập Nương(*) thứ hai.”
(*) 杜十娘/dùshíniáng/: Đỗ Thập Nương – nhân vật chính trong truyện ngắn Đỗ Thập Nương Nộ Trầm Bách Bảo Tương 杜十娘怒沉百宝箱 – cuốn thứ ba mươi hai trong tập truyện ngắn ‘Cảnh Thế Thông Ngôn’ của tác giả Phùng Mộng Long thời Minh triều. Đỗ Thập Nương là một danh kỹ, có ước hẹn với học trò của Thái Học viện là Lý Giáp. Sau này, Đỗ Thập Nương chuộc thân, theo Lý Giáp về quê. Nhưng sau đó, Lý Giáp đã bán Đỗ Thập Nương cho con trai của một thương nhân buôn muối tên là Tôn Phúc. Đỗ Thập Nương giận dữ quẳng rương châu báu xuống sông, lên án Lý Giáp rồi nhảy xuống sông tự vẫn. – Theo zh.wikipedia, đã tóm tắt.
Trưởng ban Vương nhìn trời, không thể tưởng tượng nổi cảnh cậu hai Tiểu Chu tức giận ném hòm nữ trang đi là như thế nào – nhiều nhất là ném hộp tiền xu vào trong bồn tắm mà thôi.
Đồn phó Triệu rất khiêm tốn: “Vui lòng đừng đánh đồng tôi và danh nhân!”
Trưởng ban Vương cười lạnh. “Lục Minh Ngạn, đến giờ mà cậu vẫn không nhận ra kẻ đâm đầu vào là tôi chứ không phải cậu ấy hả?”
Cảnh sát trưởng Lục đi vòng quanh Trưởng ban Vương một vòng, nhìn từ đầu đến chân, lại nhìn từ trước ra sau, lần đầu tiên nói chuyện với Vương Hoành không mang ý mỉa mai: “Không nhận ra nha.”
Lần đầu tiên Đồn phó Triệu tốt bụng nói: “Tôi nhận ra rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục khen ngợi lãnh đạo: “Triệu lão, gần đây bệnh bớt nhiều rồi đấy, càng ngày càng có dáng vẻ của lãnh đạo rồi.”
Đồn phó Triệu quay đầu nói với Vương Hoành: “Nhưng vẫn chưa thấy kỹ lắm.”
Vương Hoành gõ nóc xe, hỏi hai người: “Lúc tuyên truyền giúp cậu ấy, mấy cậu cũng hiểu rõ mà! Không nghĩ đến hậu quả hả?”
Lục Minh Ngạn cười lạnh.
Triệu Bồi Thanh cũng cười: “Trưởng ban Vương, em chỉ đại diện cho quần chúng lên tiếng về vấn đề này mà thôi. Thứ nhất, người của đồn Thần Kinh làm việc dựa trên nguyên tắc, nên làm thì làm, không nghĩ đến hậu quả. Thứ hai, Vương Hoành anh là ai, trong lòng bọn em đều hiểu rõ, chỉ có việc anh muốn làm chứ không có việc anh có làm hay không, – tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Chu Thiên Uyên ở trong lòng anh quan trọng hơn tương lai của anh. Thứ ba, anh và bọn em đều biết, việc mà đồng chí Tiểu Thiên đã xác định, trừ khi anh đánh ngất rồi biến cậu ta thành một người không có khả năng hành động, thì không một ai có thể khiến cậu ta thay đổi quyết định.”
Vương Hoành hơi gượng cười: “Cậu cảm thấy cậu ấy đã nhận định tôi?”
Lục Minh Ngạn hừ lạnh. “Ngay cả anh cũng không dám chắc chắn?”
Vẻ mặt của Trưởng ban Vương rất quái lạ: “Khi chưa nhìn thấy cô gái kia thì tôi rất chắc chắn.”
Triệu Bồi Thanh cười khổ: “Vương Hoành, anh là một cảnh sát đấy.” Có thể đừng nói chuyện với giọng điệu vui vẻ sau khi muốn trừ khử người ta được không?
Trưởng ban Vương nhướn mày: “Tôi biết mình là cảnh sát, cho nên trước tiên tôi sẽ tra xem lý do cô gái kia đến đây là gì?” Khả năng một người bình thường để ý đến cậu hai Tiểu Chu không lớn.
“Có gì để mà điều tra chứ, đó là bạn gái cũ của Tiểu Thiên!” Người tốt Tô đi ra giải thích nghi hoặc cho mọi người, cơ mà giọng hơi cao.
Đồn phó Triệu lắc đầu với Tô Bạch: “Tiểu Bạch, cậu học ai không học, lại đi học anh Lục nhà cậu!” Chẳng những không nói không rằng xuất hiện, mà lại còn nắm giữ tin tức quan trọng nhất.
Tôi bị ép mà, tôi không có sở thích này đâu! Tô Tiểu Bạch giận mà không dám nói gì.
Vương Hoành hỏi cậu ta: “Sao cậu biết?”
Tô Bạch trợn trắng mắt: “Cậu ta tự nói. Bạn gái cũ của cậu ta đến tìm cậu ta nhờ vả.”
Lục Minh Ngạn hỏi: “Giúp cái gì?”
“Không hỏi.” Tưởng cậu ta thích nghe ngóng riêng tư của người khác lắm sao?
“Bạn gái cũ à?” Trưởng ban Vương gật gù, cho dù là bạn gái bây giờ anh cũng có thể khiến cô ta trở thành bạn gái cũ. “Tiểu Triệu, tôi đi trước đây.” Khẽ gật đầu với Tô Bạch, liếc nhìn Lục Minh Ngạn một cái, Trưởng ban Vương lên xe nghênh ngang bỏ đi.
“Tiểu Bạch, cậu không bị Tiểu Thiên lừa đấy chứ?” Đồn phó Triệu rất nghi ngờ chỉ số thông minh của Tô Bạch.
Tô Bạch bực dọc: “Tôi không ngốc như cậu ta, ngay cả nói dối hay nói thật cũng không nhận ra.”
Triệu Bồi Thanh lắc đầu: “Cậu ta không biết nói dối, cậu ta chỉ giả ngu thôi.”
Cảnh sát trưởng Lục xác định nhân phẩm của cậu hai Tiểu Chu: “Chu Thiên Uyên thẳng thắn rõ ràng, cậu ta làm cái gì cũng rất bình thường, việc duy nhất không làm là nói dối. Bởi vì không cần thiết!”, quay đầu lại: “Hai người chờ chút nữa rồi hãy tan ca.”
Tô Bạch đi ra ngoài vốn là muốn tan ca, ngay cả đồng phục cảnh sát cũng thay ra rồi. “Còn có chuyện gì nữa?”
Lục Minh Ngạn nói với hai người: “Chuyện thứ nhất, xử lý việc tại sao cậu nắm được tin tức bạn gái cũ của đồng chí Chu Thiên Uyên nhưng lại không báo cáo với tôi.”
Tô Bạch nuốt nước miếng: “Anh Lục, hay là anh xử lý chuyện thứ hai đi?”
“Chuyện thứ hai,” Cảnh sát trưởng Lục nhìn chằm chằm Đồn phó Triệu đang đứng bên cạnh hóng chuyện. “điều tra nội gián, xem rốt cuộc là kẻ nào nói chuyện trong đồn mình cho Vương Hoành để anh ta đến đây bắt gian!”
Tô Bạch nhìn Triệu Bồi Thanh.
Tín ngưỡng của Đồn phó Triệu rất vững chắc: “Cảnh sát Lục, thật ra tôi là Vô Gian Đạo(*)!”
(*) 无间道/wújiāndào/: Vô Gian Đạo – đây là tên một bộ phim hình sự, trinh thám của Hongkong được sản xuất năm 2002. Trong đoạn này, anh Triệu Bồi Thanh đã mượn 1 tình tiết trong phim để nói về cái sự nhiều chuyện của mình. Trong phim, có một cảnh sát được gài vào một băng đảng để nằm vùng, và một tên tội phạm của một băng đảng xã hội đen được gài vào lực lượng cảnh sát Trung Quốc. Sáng và tối, chính và tà lẫn lộn, không phận biệt được ranh giới.
***
Trưởng ban Vương lái xe về nhà. Chu Thiên Uyên không về ăn cơm, Trưởng ban Vương đi cho A Hoa ăn. Tuy rằng đồng chí A Hoa mới ăn hai ngày trước, Vương Hoành vẫn mang hai con thỏ ướp lạnh và hai con chuột đồng sống đi vào phòng hướng Bắc. Chu A Hoa không từ chối ai vào phòng mình, trước tiên nuốt chuột sống vào bụng đã, sau đó nuốt chửng hai con thỏ đông lạnh mập mạp y như nó, cuối cùng không thể nhúc nhích nổi một bước.
Đồng chí Vương Hoành cười hớn hở, ngó đầu vào nhìn A Hoa đang no nê nằm trong hang, bắt đầu ra tay. Chạy từ phòng hướng Nam đến phòng hướng Bắc, bay từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ phụ, luôn chân luôn tay làm việc.
Đêm nay, phòng 502 ở lầu dưới cứ như đang ở dưới hầm trú ẩn, phía trên leng keng loảng xoảng rất chi là náo nhiệt. Nghĩ đến người ở trên đó là cảnh sát, người ở phòng 502 nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, chạy đến tận cửa.
Cặp vợ chồng vừa vào cửa lại đi ra, — không thể không đi ra ấy mà. Bốn phòng hai sảnh của Trưởng ban Vương căn bản không còn trống chỗ nào để đặt chân!
“Tiểu Vương, nhà các cậu bị làm sao vậy?” Chị hàng xóm tạm gác ân oán cá nhân sang một bên, mau chóng hỏi thăm.
“Chị à, tình hình trật tự trị an thật nghiêm trọng!” Vẻ mặt của Trưởng ban Vương lo lắng vì nước vì dân. “Bị kẻ trộm ghé thăm!”
Chị hàng xóm sợ hãi. “Có mất thứ gì đáng giá không? Đã báo cảnh sát chưa?”
Trưởng ban Vương nhìn hai vợ chồng nhà người ta mà không nói câu gì.
Anh hàng xóm kéo vợ, khách sáo với Trưởng ban Vương. “Tiểu Vương, chuyện này cậu phải nghĩ thoáng ra, coi như của đi thay người. Có gì cần bọn tôi giúp không?”
Trưởng ban Vương tỏ vẻ cảm động. “Không cần, tôi tự dọn dẹp một chút là được rồi.”
Anh hàng xóm nói ngay: “Vậy bọn tôi không làm phiền cậu nữa. Phải nghĩ thoáng đó!” Kéo vợ chạy về nhà.
Vừa xuống cầu thang bèn trách móc: “Báo cảnh sát gì chứ? Người ta là cảnh sát đấy!”
Chị hàng xóm cằn nhằn: “Tiếng động lớn như vậy, nếu chúng ta phát hiện sớm một chút rồi báo cảnh sát thì nói không chừng có thể bắt sống tên trộm rồi.”
Anh hàng xóm xì mũi coi thường kiến thức của vợ mình. “Còn không mau chạy xuống nhà, hóng chuyện gì chứ. Mau về nhà đóng chặt cửa lại, ngày mai anh đi hỏi người ta về cửa chống trộm loại mới nhất…”
Cặp vợ chồng 502 về nhà.
Trưởng ban Vương rất hài lòng về bản thân mình, bận vắt chân lên cổ mà còn có thời gian phổ biến kiến thức an toàn phòng chống trộm cho nhân dân.
Đóng cửa, quay về phòng, Vương Hoành tiếp tục lăn qua lăn lại. Lăn qua lăn lại xong tiện thể ăn linh tinh một chút rồi chạy về phòng, lên giường nghỉ ngơi.
Đến khi đồng chí Chu Thiên Uyên về đến nhà, Trưởng ban Vương cũng sắp ngủ rồi.
Cậu hai Tiểu Chu mở đèn phòng khách lên, lúc ấy kinh hãi không thôi. Bố cục trong phòng khách không thay đổi gì hết, sofa vẫn ở chỗ cũ, bàn ghế vẫn ở chỗ cũ, đồ điện và vật dụng trong nhà cũng chẳng thay đổi gì. Nhưng mà… Nhưng mà, ai lại trải thảm ra sàn nhà giữa thời tiết tháng Sáu thế này chứ? Lại còn là thảm màu đỏ nữa chứ! Hơn nữa, bọc sofa đổi thành màu đỏ hoa hồng, rèm cửa đổi thành đỏ ánh vàng, dưới chân bàn, chân ghế, chân tủ đều quấn dây đỏ, ngay cả ngọn đèn luôn sáng sủa ánh sáng trắng giờ này cũng biến thành một màu u tối!
Chu Thiên Uyên nhìn xung quanh, thì thào nói: “Lên cơn nghiện hoa à?” Ngay tức khắc, cậu cảm nhận được nguy hiểm, nhảy một bước dài đến trước cửa phòng mình, chuẩn bị tư tưởng thật tốt: Nếu nơi này cũng toàn là màu đỏ thì cậu sẽ sống mái với Trưởng ban Vương.
Mở cửa, bật đèn, vẫn là màu sáng trong, trong phòng cũng không có tí màu đỏ nào, cõi lòng của cậu hai Tiểu Chu gần như là — đảo lộn!
Trong phòng chẳng những không có tí màu đỏ nào mà căn bản là màu sắc gì cũng không có!
Trống huơ trống hoác! Gia sản gần nửa đời người của đồng chí Chu Thiên Uyên chẳng còn lại gì, đều bị dọn sạch sẽ.
Cậu hai Tiểu Chu đá văng cửa phòng của Trưởng ban Vương ra, Vương Hoành còn chưa tắt đèn, đang ngồi dựa trên giường cày game. Chu Thiên Uyên cảm thấy cái máy PSP(*) này nhìn rất quen, cậu có một cái giống y như đúc.
Trưởng ban Vương ngẩng đầu liếc cậu một cái, cúi đầu chơi CS(*) tiếp.
(*) PSP: Play station portable, gọi nôm na là máy chơi game cầm tay.
(*) CS – Counter Strike, viết tắt của những game bắn súng.
“Vương Hoành!” Khí thế của cậu hai Tiểu Chu đều dùng hết vào cú đạp cửa kia rồi. “À ừ, còn chưa ngủ à? Anh có thấy đồ đạc trong phòng em ở đâu không?”
Trưởng ban Vương cũng rất khách sáo, trả lời cậu: “Thấy.”
“Ở đâu?”
“Vàng bạc châu báu đều ở trong phòng anh!”
Cậu hai Tiểu Chu nhìn trái ngó phải: “Máy tính của em đâu?”
“Trong tủ ở đầu giường.”
=_=, notebook đặt trong tủ đầu giường!
“Đĩa nhạc âm hưởng của em đâu?”
“Trong tủ áo khoác.”
“Manhua, anime của em đâu?”
“Trong tủ TV.”
“Vương Hoành, anh còn tủ gì nữa?”
“Trên trần còn một tủ treo.”
Cậu hai Tiểu Chu nhìn độ cao của tủ treo. “Em đi lấy cái thang.”
Trưởng ban Vương ấn phím tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu lên: “Em tìm cái gì?”
“Giường của em!” Không phải là trải thảm ra sàn để cậu ngủ dưới đất đấy chứ?
Trưởng ban Vương nhìn quanh phòng ngủ một vòng, vỗ nệm dưới người mình. “Ý em là cái giường này hả?”
Cậu hai Tiểu Chu lùi về phía sau, đứng bên khung cửa, cắn môi: “Cái giường trong phòng em.”
Mặt Trưởng ban Vương u ám. “Sau này đây chính là ‘trong phòng em’. Phòng bên cạnh anh dùng cho việc khác.”
Cậu hai Tiểu Chu không dám hỏi anh dùng cho việc khác là dùng cho việc gì, chỉ có thể lưu luyến không thôi mà hỏi: “Những thứ khác của em đâu rồi? Bóng rổ của em, máy móc của em, búa điện của em, kính vạn hoa của em, những món đồ chơi bằng bông của em, gốm Thanh Hoa của em,… của em.”
Trưởng ban Vương ngắt lời cậu. “Tặng rồi.”
“Cái gì?” Chu Thiên Uyển nhảy phắt lên giường, túm cổ áo ngủ của Trưởng ban Vương: “Tặng rồi? Anh tặng bảo bối của em cho người ta? Anh tặng ai?” Tặng ai thì kẻ đó xui rồi, cậu hai Tiểu Chu không ra oai lại tưởng cậu là Chu Chu rồi à?
Vương Hoành nhìn đồng chí Chu Thiên Uyên đang cưỡi trên người mình giễu võ dương oai, cảm thấy câu thành ngữ ‘Ôm cây đợi thỏ’ thật có lý, chầm chậm đỡ lấy eo cậu, rồi nhìn cậu.
Chu Thiên Uyên sửng sốt, mặt bỗng đỏ bừng, khí thế giảm xuống ngay tức khắc, nhưng vẫn cố ra oai: “Tặng cho ai?”
“Tặng cho Chu A Hoa.”
“??… Anh dọn hết mấy thứ kia vào phòng hướng Bắc rồi hả?” Mặt không đỏ nữa, cậu hai Tiểu Chu rất thoáng với việc Trưởng ban Vương đang ‘dê’ mình.
Tay của Trưởng ban Vương di chuyển quanh eo cậu. “Ngay cả giường của em cũng dọn qua rồi.”
Mặt rất uể oải: “Vương Hoành, anh có biết A Hoa là một con trăn Myanmar không?”
“Biết.” Tất nhiên là anh biết chứ, anh cũng không có lòng bác ái không kỳ thị chủng tộc giống như cậu hai Tiểu Chu, có thể vừa kéo vừa ôm vừa làm mấy trò hạn chế độ tuổi.
Xụ miệng: “Anh có biết trăn Myanmar có ý thức lãnh địa rất mạnh không?”
Hành động của Vương Hoành ngừng lại: “Em từng nói rồi.”
Chu Thiên Uyên sắp khóc rồi. “Vậy anh có biết không, dọn cái gì vào phòng nó thì nó sẽ tự động coi đó là đồ của mình!”
Vương Hoành nhướn mày: “Có ý gì?”
“Ý em là, dọn cái gì vào phòng nó thì anh đừng mơ dọn ra.”
… ^_^
Vương Hoành kéo cậu hai Tiểu Chu vẫn đang mặc áo khoác vào trong chăn, vỗ đầu cậu an ủi. “Em nuôi một con rắn thật gian xảo!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...