Năm thứ mười sau khi kết hôn, hai người có hai đứa con nhỏ.
Anh cả Thời Thiên 5 tuổi, em gái Thời Bảo Bảo năm nay 3 tuổi.
Sự xuất hiện của cô bé khá bất ngờ, không bao lâu sau khi Thiên Huỳnh hạ sinh đứa con đầu lòng.
Thời Thiên là một bé trai, lúc chưa sinh ra đã nghịch ngợm quá trời.
Suốt khoảng thời gian mang thai, Thiên Huỳnh bị tra tấn đến mức sụt mất
Ăn thì không vô, nửa đêm chân còn bị rút gân, sưng vù mệt mỏi, thường xuyên cảm thấy đứa bé trong bụng đang làm loạn.
Hai tháng đầu, cô ăn cái gì thì nôn cái đấy.
Thời Lục không có cách nào nên đặc biệt tìm một chuyên gia dinh dưỡng để chăm sóc cơ thể cô, còn thường xuyên nửa đêm lái xe khắp thành phố để tìm bằng được gánh bún chua cay chưa đóng cửa cho cô.
Thiên Huỳnh tức ngực không ngủ được, anh cũng ra ban công hóng gió cả đêm với cô, tối đến, anh lại xoa bóp chân cho cô.
Mấy góc nhọn của đồ vật trong nhà đều bị bọc lại.
Mỗi lần xuống cầu thang, anh đều cẩn thận đỡ cô.
Mặc dù đã chăm sóc cẩn thận hết sức nhưng vào hôm nhập viện sinh con, Thời Lục vẫn đứng ngoài phòng sinh trên hành lang với đôi mắt đỏ hoe.
Hai mẹ con bình an vô sự.
Khi y tá ôm đứa bé bước ra, mọi người đều xúm lại xem nhóc con sơ sinh này, chỉ có Thời Lục lập tức vọt tới giường bệnh của Thiên Huỳnh.
Cả khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi, cơ thể yếu ớt vì kiệt sức, đôi môi tái nhợt.
Nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô là nở nụ cười nhẹ.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh nghiêng đầu nhìn anh, vừa nhìn chăm chú vừa lẳng lặng cười.
“Sau này không sinh nữa.” Thời Lục siết chặt tay cô bằng cả hai tay, run rẩy hôn lên đó, đôi mắt lại đỏ hơn.
“Không bao giờ sinh nữa.”
“Chúng ta có em bé.” Thiên Huỳnh dịu dàng nói.
“Về nhà anh sẽ dạy dỗ thằng nhóc xấu xa kia.” Thời Lục khóc nức nở, tức giận nói.
Anh bạn nhỏ Thời Thiên vừa sinh ra đã trở thành nhóc xấu xa trong mắt cha mình.
Trong khoảng thời gian ở cữ, thằng bé cứ khóc nháo không ngừng khiến cho dì bảo mẫu sầu thúi ruột.
Lần nào ôm nhóc tì, Thiên Huỳnh cũng đều lo lắng.
Lớn lên không biết nghịch ngợm đến mức nào đây.
(EbookTruyen.Net)
Trên thực tế, càng lớn, Thời Thiên càng có ý thức của riêng mình, được người ta ôm vào lòng thì luôn im lặng nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen nhánh, thỉnh thoảng còn cười với mọi người.
Ngay cả dì bảo mẫu cũng cảm thấy thật thần kỳ.
Cậu được thừa hưởng bộ gen ưu tú của cả ba lẫn mẹ, mắt to da trắng, mềm mại đáng yêu, là một đứa bé cực kỳ xinh đẹp.
Mọi người xung quanh đều yêu thích nhóc, người lớn trong nhà lại càng bao dung yêu thương.
Có một lần Thời Tư Niên ghé thăm, dưới lời đề nghị của dì bảo mẫu, ông nhẹ nhàng ôm nhóc con.
Đứa trẻ trong lòng ông lập tức khóc toáng khiến Thời Tư Niên nhíu chặt mày, cầm mấy món đồ chơi nhỏ và thức ăn đi pha trò cho nhóc, chỉ biết ôm chặt chứ không nỡ trách móc.
Trong thời kỳ làm tiểu ác ma, cảm xúc của mọi người dành cho thằng bé là vừa yêu vừa hận.
Sau một lát bình tâm thì chỉ còn lại tình yêu vô bờ bến.
Lúc này, anh bạn nhỏ Thời Thiên đã 1 tuổi.
Trải qua một năm nhốn nháo nghịch ngợm, cuối cùng cậu bé cũng chịu ngừng lại, trở thành một đứa trẻ bình thường biết nghe lời người lớn.
Còn Thời Lục, trải qua cảm giác lần đầu làm cha, anh thẳng thừng liệt kê cho Thiên Huỳnh lợi ích cực tốt của việc trở thành gia đình một con.
Thiên Huỳnh thì vẫn ổn, chẳng qua Thời Lục lo lắng cho cô, mà cô cũng không đặc biệt muốn sinh đứa con thứ hai.
Thời Bảo Bảo xuất hiện vào một đêm bình thường.
Thời Lục chịu đựng sự tra tấn của con quỷ nhỏ đã lâu, chỉ cần có thể rời nhóc tì một chút là anh ném nhóc cho dì bảo mẫu trong nhà hoặc để phụ huynh hai bên trông coi rồi ôm Thiên Huỳnh ra ngoài, đến một hòn đảo nhỏ ít người để trải qua mấy ngày yên tĩnh.
Vốn dĩ lúc trước đã lên kế hoạch tỉ mỉ, nào là bơi lội, đi lặn, hưởng thụ cảnh biển, tắm nắng,… Thiên Huỳnh còn chuẩn bị mấy bộ đồ bơi luôn rồi.
Kết quả vừa tới nơi, cô phải vùi mình trong khách sạn, quấn quýt với anh mấy ngày không ra ngoài.
May mắn là lúc sau cũng được vui chơi bình thường.
Vào hôm cuối cùng lại hết bcs, Thời Lục đành dừng lại, bực bội chuẩn bị xuống giường đi mua.
Thiên Huỳnh mơ màng giữ anh lại: “Một lần chắc là không sao đâu.”
Vấn đề nảy sinh đúng lần này.
Khi biết tin, Thời Lục tự nhốt mình trong phòng vài tiếng, cuối cùng vẫn phải chấp nhận cái thực tại này.
Thời Bảo Bảo, người cũng như tên.
Từ lúc lọt lòng đến khi chào đời, mọi thứ suôn sẻ đến khó tin.
Cô bé có tính tình hoàn toàn khác với anh hai, lúc nằm trong tã lót thì luôn ngoan ngoãn cầm bình sữa uống sữa, không khóc không nháo, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người.
Thời Lục bao dung với cô bé hơn một chút.
Hầu hết thời gian, anh đều giữ vẻ mặt ôn hòa.
Mặc dù sự xuất hiện của cô bé là ngoài ý muốn nhưng qua một khoảng thời gian thì anh cũng quen dần với điều bất ngờ này.
So với hai đứa trẻ, anh càng yêu Thiên Huỳnh hơn.
Cuộc sống diễn ra suôn sẻ như bình thường.
Theo thời gian, đám nhóc cũng dần trưởng thành và khỏe mạnh hơn.
Lúc Thời Thiên 5 tuổi đi nhà trẻ, Thời Bảo Bảo vẫn ở nhà để dì bảo mẫu trông coi.
Thiên Huỳnh vẫn làm việc tại bệnh viện, chẳng qua năm ngoái được thăng chức lên y tá trưởng, không phải làm ca đêm nên công việc ổn định hơn nhiều.
Vào một lần cuối tuần, dì bảo mẫu có việc phải xin nghỉ về nhà, trùng hợp là Thiên Huỳnh phải tới bệnh viện tăng ca.
Thời Lục được nghỉ nên giữ trọng trách ở nhà chăm sóc hai bạn nhỏ.
Tinh mơ, Thiên Huỳnh đã chuẩn bị xong bữa sáng, cho bọn nhỏ ăn cơm rồi mới đi làm.
Trước khi đi, cô nhìn người đang ngồi bên cạnh bàn ăn.
Thời Lục đeo một chiếc kính bạc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Cô dặn dò: “Em đi làm đây, anh nhớ trông coi tụi nhỏ.”
“Đi đi.” Thời Lục ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời ra hiệu với cô.
Thiên Huỳnh bước qua đó, hôn lên môi anh một cái rồi vội vàng xách túi lên.
“Anh nhớ chuẩn bị cơm trưa đấy.”
Mấy đứa trẻ tí tuổi đầu luôn tràn đầy năng lượng.
Thiên Huỳnh vừa đi là hai đứa nhóc đã ăn xong bữa sáng lập tức nhảy cẫng lên.
Ánh mắt của Thời Lục dần dần rời khỏi màn hình.
Thời Thiên cầm mấy món đồ chơi nhỏ, trèo lên ghế sô pha.
Thời Bảo Bảo thì bám theo thằng nhóc, liên tục gọi: “Anh ơi, anh ơi…”
Hai người không kém tuổi nhau quá xa nên khi xúm lại quả thực đã tạo nên một trận thảm họa.
Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đã bị tụi nhỏ biến thành bãi chiến trường.
Thời Lục tạm gác công việc lại, tắt máy tính rồi tháo kính xuống, sau đó anh xoa nếp gấp giữa trán, bước tới chỗ hai con quỷ nhỏ.
“Thời Thiên, bọn con có thể nghỉ ngơi một lúc được không?”
“Ba ba!”
Sự uy nghiêm của Thời Lục không hề có tác dụng trước mặt tụi nhỏ, thậm chí khi nhìn thấy anh bước tới, tụi nhỏ còn phấn khích hơn.
Thời Thiên buông đống đồ chơi ghép hình xuống tấm thảm bị mình làm cho lộn xộn, đứng dậy rồi bổ nhào vào lòng anh.
Thời Lục một tay ôm lấy nhóc, Thời Bảo Bảo cũng học theo anh trai, nhào tới ôm lấy chân ba ba.
“Ba ơi, ba ơi,…” Cô bé giang tay ra, muốn được anh ôm một cái.
Thời Lục đành phải cúi xuống ôm, hai tay hai nhóc.
Không bao lâu sau, anh đã bị bọn nhóc vật lên ghế sô pha.
Giữ trẻ không mệt, chẳng qua tinh thần lẫn thể xác đều rã rời, luôn có cảm giác mình chẳng làm gì mà vẫn kiệt sức, đặc biệt còn phải trông hai nhóc tì.
Giữa trưa cho tụi nhỏ ăn thôi cũng đã là một vấn đề quan trọng.
Thời Thiên còn đỡ, tự ngồi lên ghế rồi cầm thìa xúc ăn, quá trình ăn rất suôn sẻ.
Thời Bảo Bảo thì không được, Thời Lục phải bế cô bé lên đùi rồi cố gắng dỗ dành đút từng miếng một.
Hầu hạ xong hai đứa nhóc, Thời Lục cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì, ăn hai ba miếng qua loa rồi lại bị bọn nhóc kéo đi chơi bút màu nước.
Mặc dù là hai anh em nhưng sở thích của Thời Thiên và Thời Bảo Bảo hoàn toàn khác nhau.
Từ lúc còn được người ta ôm vào lòng, Thời Thiên đã rất nhạy cảm với âm nhạc.
Mỗi lần nghe thấy người ta phát nhạc là nín khóc ngay lập tức.
Mới biết đi mà cậu bé đã bò lên ghế rồi ấn loạn cây dương cầm được bày trong phòng khách.
Thời Bảo Bảo vừa sinh ra đã thích màu nước rồi cọ vẽ.
Trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai lúc một tuổi, giữa một đống đồ vật, cô bé lại sờ trúng bộ màu nước nằm lẻ loi trong góc.
Mọi người đều cười đùa rằng cô bé muốn nối nghiệp cha mình.
Lúc này, mỗi đứa chơi một thứ.
Thời Lục hết chăm đứa này lại phải chăm đứa kia, chơi dương cầm với Thời Thiên xong lại chạy sang chơi đồ họa với Thời Bảo Bảo.
m thanh ríu rít ầm ĩ của tụi nhỏ khiến anh đau đầu, giọng nói cũng khàn đặc vì phải nói cả ngày.
Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, Thời Lục rốt cuộc kiệt sức, tùy ý để tụi nhỏ chơi gì thì chơi.
Sau khi tan tầm trở về, Thiên Huỳnh liền thấy một bãi chiến trường.
Thời Thiên ngồi trước đàn piano, liên tục bấm loạn xạ.
Tạp âm nhức tai tràn ngập khắp phòng khách.
Thời Bảo Bảo ngồi trên thảm, cầm cọ vẽ với bìa cứng, bên cạnh cô bé là hộp màu nước đã mở ra.
Căn phòng bị bao phủ bởi đủ loại màu nước.
Còn Thời Lục thì đang nằm trên ghế sô pha, dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.
Anh ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, từ bỏ việc phản kháng.
Cô hít một hơi thật sâu, thả túi xuống rồi nhặt một chiếc gối vất vưởng trên sàn nhà, ném qua đó.
Thời Lục bị cô cho ăn đòn một cách chuẩn xác.
Thiên Huỳnh dạy dỗ anh xong liền ôm hai nhóc tì đi tắm rửa.
Thời Lục chấp nhận số phận, thu dọn đống lộn xộn trong phòng khách, vừa dọn được một nửa lại không nhịn nổi mà nhìn lên trời, ai oán trong lòng.
Cuộc sống này không còn cách nào khác.
Thiên Huỳnh chỉnh đốn xong hai con quỷ nhỏ rồi mới bước xuống lầu.
Phía dưới đã được Thời Lục dọn dẹp gần như xong xuôi.
Từ sáng tới tối, tinh thần và thể xác bị hao tổn nặng nề khiến anh mệt đến mức không muốn nhích cả ngón tay, cũng không muốn đứng dậy, đành phải tựa vào ghế thở dốc nghỉ ngơi.
“Để anh trông tụi nhỏ mà suýt nữa phá nhà luôn rồi.”
“Lỡ như ngày nào đó cả em và dì bảo mẫu đều không ở nhà thì phải làm sao?”
“Nếu thế thì có phải ba cha con mấy người định ngủ dưới vòm cầu luôn phải không?”
Thiên Huỳnh mặc tạp dề lên rồi vào bếp bận rộn, nhớ tới thảm trạng lúc trở về còn không quên trách móc anh.
Thời Lục hơi tủi thân nói.
“Nhưng mà anh đã trông coi tụi nhỏ từ sáng đến tối.”
“Vất vả rồi, vất vả rồi.” Thiên Huỳnh nghe thấy lời anh nói, cắt mấy miếng dưa chuột rồi bước ra khỏi phòng bếp, tiện tay nhét vào miệng anh.
“Hôm nay vất vả cho Lộc Lộc của chúng ta rồi.”
Thời Lục vừa nhai vừa ngẩng đầu lên.
Thiên Huỳnh cúi đầu hôn lên môi anh.
Thời Lục vừa định kéo cô hôn sâu thì Thiên Huỳnh đã đứng dậy rời đi, không quên dặn dò: “Được rồi, anh dọn dẹp xong thì lên trông tụi nhỏ đi.
Em phải nấu cơm đã, lát nữa nhớ xuống ăn.”
“…”
Đêm nay, sau khi dỗ hai đứa trẻ ngủ, cuối cùng hai người cũng có khoảng thời gian quý giá bên nhau.
Thiên Huỳnh nằm trên giường, còn đang đọc thông báo mới nhất về bệnh cúm trong nhóm chat của giáo viên mầm non, lo lắng nhắc mãi: “Hình như nhiệt độ ngày mai lại hạ xuống, hay là mua thêm một ít quần áo cho Thời Thiên, nhân tiện cho nó uống rễ bản lam.”
(*) Rễ bản lam (vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
“Thời Bảo Bảo cũng cần, khả năng miễn dịch của trẻ nhỏ là kém nhất.”
Cô lẩm bẩm một mình, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào tụi nhỏ.
Từ khi tụi nhỏ được sinh ra, Thiên Huỳnh đã dành một phần tâm trí cho bọn nhóc.
Mấy năm nay, hai đứa dần lớn lên, sự chú ý của Thiên Huỳnh cũng càng tăng.
Một loạt chuyện chồng chất lên nhau khiến cảm giác bị bỏ rơi trong anh càng rõ ràng.
Thời Lục cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm nổi mà lên án.
“Em luôn như vậy…” Anh tủi thân nói.
“Không yêu anh dù chỉ một chút.”
Thiên Huỳnh dừng lại, nhìn anh với ánh mắt bất đắc dĩ: “Tim của em đều dành hết cho anh rồi, anh còn muốn cái gì nữa?”
“Anh muốn em sẽ luôn yêu anh, chỉ yêu anh, vĩnh viễn yêu anh.”
Qua nhiều năm như vậy, ánh mắt anh nhìn cô vẫn bướng bỉnh như thế.
Dưới ngọn đèn trong phòng ngủ yên tĩnh, nó càng âm thầm lộ vẻ mất mát.
Thiên Huỳnh hồi tưởng những chuyện xảy ra ngày hôm nay, hiểu kha khá.
Cô đặt điện thoại xuống, ôm chầm lấy anh.
“Đương nhiên em yêu anh nhất.” Cô dịu dàng nói.
“Lộc Lộc ngốc.”
“Cả ngày hôm nay em không thèm quan tâm anh một câu.” Thời Lục cũng ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên đầu cô, cất giọng trầm thấp.
“Em sai rồi.” Thiên Huỳnh biết sai liền sửa, dụi mặt vào cổ anh, hiếm khi làm nũng: “Anh tha thứ cho em đi mà.”
“Em luôn như vậy.” Thời Lục ngứa ngáy trước sự thân mật của cô, muốn nhịn xuống nhưng khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên.
“Em lại làm sao?”
“Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành anh.”
“Làm gì có.” Thiên Huỳnh ngẩng đầu lên, kéo đầu anh xuống một chút rồi lại gần hôn lên môi anh.
“Em sẽ dốc sức dỗ dành anh.”
Hình như lâu rồi hai người chưa có dịp thân mật.
Ngày nào cũng vậy, sau khi tan làm, Thiên Huỳnh đều dành hết sự quan tâm cho con cái, tới Thời Lục thì không khỏi hơi có lệ.
Cô luôn nghĩ rằng anh đã lớn song lại quên mất, cho dù tuổi tác bao nhiêu thì trước mặt cô, Thời Lục vĩnh viễn là đứa trẻ cần được yêu thương.
Mà Thời Lục luôn bị một chút tình yêu của cô dụ dỗ dễ như trở bàn tay.
“Vậy lần sau em không được như vậy nữa.” Trước nụ hôn dịu dàng đắm đuối, lời nói hung dữ chẳng tạo nên chút uy hiếp nào.
Thiên Huỳnh duỗi tay cởi cúc áo ngủ của anh, trả lời anh bằng hành động.
–
Năm Thời Thiên 6 tuổi học lớp lá, vào dịp Tết thiếu nhi, lớp bọn họ dự định lên kế hoạch cho một tiết mục.
Đó là một vở kịch cổ tích và bọn họ đang lựa chọn diễn viên.
Cùng ngày, sau khi về nhà, Thời Thiên cứ buồn bã mãi, thả cặp sách xuống nhưng không ríu rít như bình thường, ngược lại còn im lặng ngồi vào bàn với thái độ rất khác thường.
“Có chuyện gì thế?”
Vốn dĩ chỉ uất ức khổ sở nhưng sau khi đột nhiên nhận được sự quan tâm của người cha già nên, đôi mắt Thời Thiên lập tức đỏ hoe, cậu bé vươn tay nhỏ xoa xoa mắt, cất giọng sữa đầy tủi thân.
“Hôm nay giáo viên của bọn con chọn Tiểu Phi làm công chúa nhưng mà cậu ấy không muốn, cậu ấy muốn làm phù thủy.
Con buồn quá hu hu hu…”
Thời Lục: “…”
Mấy bữa trước, anh loáng thoáng nghe thấy chuyện này trên bàn cơm, toàn là lời Thời Thiên ríu rít với Thiên Huỳnh.
Hình như liên quan đến cổ tích gì gì đó, thằng bé được chọn làm người sắm vai hoàng tử, mà cô bé Tiểu Phi từ chối nhận vai công chúa này hình như là đối tượng mà thằng bé từng bảo thích.
Thời Lục – người đã xử lý vô số chuyện đầu tư lớn nhỏ lần đầu tiên phải giải quyết mối yêu hận tình thù của đám trẻ nên trong lúc nhất thời, anh không khỏi duỗi tay xoa mày.
Thời Thiên vẫn ngồi đó khóc nức nở, “Con tốn nhiều tâm tư như vậy, thậm chí còn lén gặp giáo viên để đề cử cậu ấy.
Nhưng cậu ấy chả thèm suy nghĩ gì mà đã từ chối hu hu hu… Cậu ấy không muốn diễn vai hoàng tử công chúa với con.”
“…” Đây là lần đầu tiên Thời Lục biết con trai mình có bản lĩnh này, còn biết âm thầm mưu tính cho mình.
Anh nhìn nhóc con đang đau khổ bi thương mà chỉ thấy nhức đầu.
“Thời Thiên.” Anh gọi tên thằng bé.
Mỗi khi Thời Lục bình tĩnh gọi tên cậu, Thời Thiên đều hơi sợ hãi.
Lần nào Thời Lục cũng gọi thẳng tên, không nhận thấy chút thân thiết nào.
Sau khi Thời Bảo Bảo sinh ra, có nhũ danh của riêng mình, cậu bé cũng từng chạy đến hỏi Thời Lục với cõi lòng đầy chờ mong.
“Ba ơi, nhũ danh của con là gì vậy?”
Thời Lục cứng đờ vài giây, cuối cùng chỉ có thể tàn nhẫn tuyên bố: “Con không có nhũ danh.”
Trong nhà chỉ có một người có nhũ danh là A Thiên, nhiều thì sẽ lẫn lộn.
“Trước khi con đi tìm giáo viên đã từng hỏi ý kiến của cô bé ấy chưa?” Thời Lục hỏi như vậy.
Thời Thiên nghe xong, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, cậu bé ngước khuôn mặt đỏ bừng của mình lên, nghẹn ngào đáp lại.
“Dạ không.”
“Vậy thì chỉ có con muốn cô bé ấy làm công chúa mà thôi.” Thời Lục cẩn thận lý luận với con trai: “Có lẽ người ta muốn làm phù thủy thì sao?”
“Có phải con nên tôn trọng mộng tưởng và quyết định của người khác hay không?” Anh cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt cậu bé, bình tĩnh trình bày.
Thời Thiên cái hiểu cái không nhưng nỗi khổ sở kia dần dần biến mất một cách kỳ lạ.
Cậu bé nghẹn ngào nói: “Nhưng, nhưng mà công chúa xinh đẹp như vậy, sao cậu ấy lại không thích?”
“Vậy thì con phải tự đi hỏi cô bé ấy chứ.”
Thời Lục dịu dàng nói, sau đó lấy khăn giấy trên bàn lau khô nước mắt và đầu tóc ướt đẫm mồ hôi của con trai.
Anh xoa nhẹ đầu nhỏ của cậu rồi ôm cậu vào lòng.
“Đừng khóc, nếu không là lát nữa bị cảm đấy.”
Đôi tay mềm mại của trẻ con ôm lấy cổ anh, cả người ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, tựa khuôn mặt dịu ngoan lên vai anh.
“Ba ơi.” Thời Thiên mềm mại cất lời với giọng mũi sau khi khóc.
“Hả?”
“Vậy mẹ cũng có mộng tưởng của riêng mình sao?”
“Đương nhiên, ai cũng có mộng tưởng của riêng mình, mẹ của con cũng có.”
“A.” Cậu bé bình tĩnh lại, không khổ sở đau lòng như trước nữa.
Thời Thiên ôm chặt lấy ba mình, dựa sát vào nhau.
“Ba ơi, vậy ngày mai con sẽ đi hỏi Tiểu Phi.”
“Ừ.” Thời Lục trả lời xong thì dừng lại, vỗ nhẹ lưng cậu bé rồi khích lệ một câu: “Bé ngoan.”
Ngày hôm sau, trong bữa cơm tối, Thiên Huỳnh thấy con trai của mình ngồi ngay ngắn trên ghế, vui vẻ tuyên bố.
“Con không đóng vai hoàng tử nữa, con muốn đóng vai một con thỏ.”
Thiên Huỳnh: “?”
Cô nhìn Thời Lục với vẻ mặt hoang mang nhưng anh cũng lắc đầu.
Chỉ thấy anh bạn nhỏ Thời Thiên giải đáp thắc mắc của bọn họ một cách vô cùng nghiêm túc.
“Tiểu Phi nói mình không thích làm công chúa, cậu ấy muốn trở thành một phù thủy.
Không còn cách nào khác, con đành phải từ bỏ vai hoàng tử, đi làm con thỏ trong lòng ngực của cậu ấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...