Đom Đóm Mùa Hạ


Mới cuối thu thôi mà Bắc Kinh đã lạnh lắm rồi.
Lá cây ngả vàng, hai bên đường đều bắt đầu tích đầy lá rụng, gió thu đìu hiu nhưng ánh mặt trời lại óng vàng rực rỡ.
Khi đi làm, Thời Lục thường mặc áo sơ mi và quần tây.

Khung xương của anh vô cùng hoàn mỹ, cơ thể rắn rỏi thon dài.

Khí chất thiếu niên trước kia bị lớp quần áo che đậy, thấp thoáng lộ ra vẻ điềm đạm quyến rũ đặc trưng của một người đàn ông trẻ tuổi.
Điều này tạo ra một loại ảo giác.
Trước mặt người ngoài, hình tượng của Thời Lục gần như là lạnh lùng ít nói, tuy kiệm lời nhưng năng lực nghiệp vụ lại rất tốt, làm việc đáng tin cậy.

Nhìn từng cái giơ tay nhấc chân của anh cũng có thể thấy anh được nuôi dạy trong gia đình tốt đẹp, luôn giữ khoảng cách lịch sự xã giao với mọi người và chưa từng tham gia vào bất kỳ một hoạt động riêng tư nào của công ty.
Nhìn thì dễ gần nhưng thực chất rất khó tiếp cận, không ai có mối quan hệ thân thiết với anh trong cuộc sống.
Mọi người biết rất ít về anh, chỉ thoáng nghe nói anh không độc thân, có một cô bạn gái, hằng ngày tự mình lái xe đi làm và tan tầm.
Áo sơ mi của Thời Lục rất nhiều, đủ loại kiểu dáng và màu sắc được treo gọn gàng trong tủ, cả một vòng cũng gần như không trùng lặp.

Anh ngại phiền phức nhưng lại đặc biệt chú trọng đến nó, không thích mặc loại trang phục khác.

Ngày nào cũng tiện tay lôi một chiếc áo sơ mi ra mặc, thắt xong cà vạt liền có thể ra ngoài.
Khi rảnh rỗi thì Thiên Huỳnh sẽ giúp anh ủi đồ, sửa sang lại quần áo một chút, khi nào bận rộn thì Thời Lục sẽ tự xử lý.

Cứ như vậy, nửa năm trôi qua, anh từ một đại thiếu gia mười ngón tay không dính xuân thủy thành một chàng trai nhà lành tự ủi cả áo sơ mi.
Tuy nhiên, trên thực tế, sau khi mùa thu ở Bắc Kinh bắt đầu trở lạnh mà không hề có dấu hiệu báo trước, Thời Lục – người vừa kỹ tính vừa ngại phiền toái cuối cùng đã bị cảm lạnh một cách vinh quang.

Lý do là anh không thích mặc áo khoác, ngày nào cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh ra khỏi nhà.
Thiên Huỳnh đặc biệt xin nghỉ một ngày để ở nhà chăm sóc anh.
Để tránh cho anh lại than thở rằng mình bơ vơ không nơi nương tựa, không ai quan tâm, không ai yêu, là một bông cải thìa đáng thương.

Thời Lục nằm trên giường, trên trán đắp khăn lông, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi.

Thiên Huỳnh lấy nhiệt kế trong miệng anh ra, 38 độ 3.
Lần này ốm thật rồi.
“Không đến bệnh viện đâu.” Anh ho khan hai tiếng nhưng vẫn rất kiên quyết.

Cơ thể rụt rụt vào trong chăn, chỉ để lộ một cặp mắt đen nhánh.
“Không biết có thể hạ sốt hay không.” Thiên Huỳnh duỗi tay sờ sờ trán anh, nói với giọng điệu lo lắng.

Thời Lục ngoan ngoãn rủ cặp lông mi xuống.
“Có thể mà.” (EbookTruyen.Net)
“Bây giờ cơ thể của anh cường tráng hơn rất nhiều, uống thuốc rồi ngủ một giấc là không sao nữa đâu.”
Tìm Thiên Huỳnh trở nên mềm nhũn.

Cô lấy thuốc hạ sốt ra, đặt ở nắp bình rồi đưa cho anh kèm theo nước ấm, chờ Thời Lục nhăn mày uống xong lại nhét vào miệng anh một viên đường.
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút đi.” Thiên Huỳnh xoa xoa đầu anh.
Thời Lục lại rúc vào chăn lần nữa, mở to đôi mắt mềm mại, nhìn cô với vẻ mong chờ: “Em nằm với anh đi.”
“Được.” Thiên Huỳnh cởi giày, nằm lên giường rồi ôm anh vào lòng.

Gương mặt Thời Lục tựa vào hõm vai cô, ỷ lại vô cùng.

Sau đó, anh thoả mãn nhắm mắt lại.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh hẳn.

Ngoài trời đầy mây, ánh sáng ảm đạm.

Nhiệt độ không khí hơi lạnh lẽo.

Cứ nằm ở nhà nghỉ ngơi là thích hợp nhất.
Nhắm mắt một hồi, Thiên Huỳnh cũng lờ mờ cảm thấy buồn ngủ, chẳng qua Thời Lục không yên phận chút nào, hở tí là nhúc nhích, hở tí lại nắm lấy ngón tay cô rồi vuốt ve.

Anh cất giọng trầm thấp không giấu nổi vẻ khó chịu: “Anh không ngủ được.”
“Sao vậy?” Thiên Huỳnh vỗ về vai anh, dịu dàng trấn an.
“Không thoải mái.” Thời Lục chỉ mơ màng lẩm bẩm một câu.
Anh không nói gì nhưng Thiên Huỳnh vẫn có thể đoán được đôi chút.

Chỉ cần Thời Lục cảm lạnh phát sốt một cái là cơn đau đầu lại theo sát như hình với bóng.

Mấy năm nay, anh rất ít khi nhắc tới nó trước mặt cô như thể cố tình che giấu, chỉ khi nào thật sự không nhịn nổi thì mới lỡ miệng nói với cô.
Để Thiên Huỳnh xoa trán giúp anh.
“Em xoa giúp anh một chút.” Thiên Huỳnh hơi nhổm người dậy, duỗi tay đến hai bên huyệt Thái Dương của anh, ấn nhẹ rồi đảo xung quanh.

Nếp nhăn giữa mày của Thời Lục vô thức giãn ra, anh cọ trán vào xương quai xanh của cô.
“A Thiên…”
Chàng trai vô thức nỉ non như đang làm nũng.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, có lẽ là do thuốc đã phát huy tác dụng nên hô hấp của Thời Lục dần dần ổn định.

Anh yên tĩnh hơn một chút, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô như thể đã chìm vào giấc ngủ.
Thiên Huỳnh từ từ buông tay ra, xoa bóp ngón tay cho đỡ nhức mỏi.
“Sao em lại im lặng?” Người mà cô vốn tưởng rằng đang ngủ lại đột nhiên nhúc nhích.

Anh duỗi tay ra, lần mò lên trên rồi ôm cánh tay cô, không ngừng lẩm bẩm.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Thiên Huỳnh cúi đầu hỏi.
“Anh không ngủ được.” Thời Lục ngẩng đầu nhìn cô, trông anh giống như một đứa trẻ.

Thiên Huỳnh dường như lại trở về khoảng thời gian bận rộn suốt một tháng ở khoa nhi.
“Anh đừng nói chuyện nữa, nhắm mắt lại rồi dần dần sẽ ngủ được thôi.”
Thiên Huỳnh vỗ về đầu anh, dỗ dành.

Lời nói của cô rõ ràng là cho có lệ.

Thời Lục càng dụi mạnh vào lòng cô hơn, lên án một cách tủi thân.
“Em đối xử với anh chẳng tốt chút nào.”
“Dỗ dành bệnh nhân khác thì toàn bảo cục cưng, nghe lời nha, ngoan nào.

Đến lượt anh thì lại nhắm mắt ngủ.”
“Em dỗ bệnh nhân khác như vậy khi nào?” Thiên Huỳnh cảm thấy bản thân oan uổng vô cùng, hoang mang hỏi anh.
“Lúc ở khoa nhi.” Người nào đó nói với vẻ rất chi là hợp tình hợp lý.
Thiên Huỳnh: “…”
“Thế thì sao?” Giọng nói của cô hoàn toàn không giao động.
“Anh cũng là cục cưng sao?”
“Ừm.” Thời Lục thản nhiên gật đầu, nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh.

“Nên em cũng phải dỗ dành anh.”
“…”
Bầu không khí trầm lặng trong vài giây cho đến khi Thiên Huỳnh chịu thua.

Cô vỗ nhẹ người anh, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng nghe lời, ngoan nào, ngủ cho ngoan.”
Thời Lục im lặng một hồi, không bao lâu sau lại nói.
“Sao em chỉ gọi có một lần?”
“?”
“Nhanh lên.” Anh thúc giục, kéo kéo vạt áo cô dưới lớp chăn.
“Cục cưng, cục cưng, cục cưng.”
Thiên Huỳnh gọi anh từng tiếng một, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc.

Cuối cùng Thời Lục cũng cảm thấy mỹ mãn, nở nụ cười tươi tắn.

Anh kề sát vào người cô, thủ thỉ: “Em cũng là cục cưng của anh.”

Lần phát sốt đột ngột này của Thời Lục đã dần biến mất vào ngày hôm sau.
Chẳng qua vẫn chưa khoẻ hẳn nên buổi sáng, trước khi đi làm, Thiên Huỳnh mặc áo khoác dày cho anh, bọc đến mức kín mít mới chịu buông tay.
Thời Lục còn bị cô ép phải mặc một chiếc quần giữ nhiệt, cảm thấy hình tượng tinh anh của mình đã bay sạch.
“A Thiên.” Sau khi ra khỏi cửa, anh còn quay đầu lại, rối rắm.
“Anh thật sự khoẻ rồi.”
Vừa dứt lời đã có một cơn gió lạnh thổi từ phía đối diện, anh không kịp đề phòng nên chợt bị xộc hết vào miệng, ho khan kịch liệt hai tiếng.
Ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt chắc chắn “Đấy, anh xem đi, em đã nói rồi mà” của Thiên Huỳnh.
Anh hậm hực xoa xoa cái mũi, buộc phải chịu thua rồi đi tới công ty.
Ngày nghỉ phép của Thiên Huỳnh qua đi, hai ca đêm đã chuyển sang ca sáng khiến công việc bận rộn vô cùng.
Bởi vì hai ngày nay cô chỉ mải mê làm việc, chẳng chịu quan tâm đến anh nên Thời Lục tỏ vẻ khiển trách cô.

Thiên Huỳnh đành nhân lúc rảnh rỗi để nhắn tin cho anh.
“Hôm nay em được nhận lương, buổi tối sẽ mời anh ăn một bữa lớn.” Ngay sau đó, cô còn chèn thêm một câu.
“Để bồi thường.”
Nhắn xong cô liền vội vàng cất điện thoại vào túi, không xem nữa.

Đến khi cô tan làm, cầm điện thoại lên nhìn thì thấy tin nhắn mới của Thời Lục.
“Được thôi.” Anh ra vẻ miễn cưỡng.
Thiên Huỳnh mỉm cười, gõ bàn phím.
“Vậy tối nay đi ăn ở đâu?”
“Đâu cũng được.” Anh trả lời cô gần như ngay sau đó.
“Anh không chọn đâu.”
“OK.” Thiên Huỳnh vừa mới nhắn xong thì trạng thái “đang nhập tin nhắn” ở chỗ Thời Lục lập tức biến mất, anh gửi đến một câu.
“Vậy tối nay em đến đón anh tan làm.”
“?” Thiên Huỳnh hoang mang, đầu óc trống rỗng.

Cô đành gửi cho anh dấu chấm hỏi, chưa đến hai giây sau đã có lời đáp lại.
“Đàn ông con trai đều muốn bạn gái đến đón mình tan làm.” Anh nhanh chóng gửi cho cô một bao lì xì.
“Nhớ gọi xe đấy.”
“…”
Thời gian tan tầm của Thiên Huỳnh sớm hơn hai giờ so với nhân dân văn phòng bình thường.


Cô thay bộ đồ y tá ra rồi mặc quần áo của mình vào.

Trước khi đi, nhìn thấy bóng người trong gương, cô lại dừng bước, vòng vèo trở về.
Thiên Huỳnh lôi thỏi son trong túi ra, thoa một lớp mỏng rồi nhẹ nhàng nhấp môi.
Sau khi sửa sang lại, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cô cũng hài lòng gật đầu, bước ra ngoài.
Thiên Huỳnh đi từ bệnh viện đến công ty của Thời Lục chỉ tốn hơn 40 phút nhưng vừa lúc đụng trúng giờ cao điểm của ngày thứ sáu nên kẹt xe rất lâu.

Chờ đến khi cô tới nơi thì Thời Lục cũng sắp tan làm.
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của Thời Lục.
Hoàn cảnh khác hẳn so với bệnh viện.
Chỗ này nằm ở trung tâm thành phố Bắc Kinh, xung quanh xe cộ tấp nập, các tòa nhà cao tầng san sát nhau.

Tòa kiến trúc đậm chất Bắc Kinh nằm cách đây không xa, ngẩng đầu là có thể trông thấy.
Người người muôn hình muôn vẻ đi ngang qua cô, hầu hết đều mặc trang phục công sở vừa đơn giản vừa tinh anh, chẳng phân biệt nam nữ.

Đế giày ma sát với mặt đất, bước đi như đón gió.
Thiên Huỳnh giữ chặt quai chéo của túi xách, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà văn phòng cao chót vót đến mức không thấy đỉnh ở trước mặt.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong túi xách.
Thời Lục gọi tới.
Cô chuyển điện thoại sang bên tai, nghe thấy điệu cười đầy quen thuộc ở đầu bên kia.
“A Thiên, anh nhìn thấy em rồi.”
“Hả?” Thiên Huỳnh không thể nào tưởng tượng nổi.

Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm hàng loạt cửa sổ pha lê giống nhau như đúc ngoài tường, chỉ phản chiếu những đám mây xanh biếc.
“Em đang đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, mặc váy dài viền hoa và áo lên màu be.” Thời Lục cất giọng vui sướng, từ từ miêu tả toàn bộ trang phục mà cô đang mặc.
“!” Thiên Huỳnh khiếp sợ.
“Sao anh lại thấy được?! Chẳng phải công ty của bọn anh ở tầng 23 sao?” Thiên Huỳnh hoang mang, trong đầu chỉ còn lại một suy đoán.
“Chẳng lẽ anh có kính viễn vọng?!”
“Ngốc nghếch.” Thời Lục không nhịn được cười, khẽ mắng yêu cô.

Cuối cùng anh cũng không giấu nữa.
“Em đừng ngửa đầu, cứ nhìn phía trước xem.”
“?” Thiên Huỳnh vừa cầm điện thoại vừa xoay cái cổ nhức mỏi của mình, sau đó nhìn thấy Thời Lục đang đứng trước mặt mình, cách có vài mét.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh cười to rồi cất điện thoại, lắc đầu đi về phía cô.
Mặt trời hôm nay rực rỡ, trông vô cùng xán lạn, đang lúc hoàng hôn nên còn có gió chiều ấm áp thổi qua.

Chàng trai mặc áo sơ mi xanh biếc và quần tây màu đen, thân hình mảnh khảnh nhã nhặn, mặt mày tươi tắn xinh đẹp.
Thiên Huỳnh nhìn anh, trong nháy mắt chợt cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.

Lộc Lộc của cô đã lớn rồi, trở thành một người đàn ông trẻ trung tuấn tú.
Anh quá đẹp trai, không phụ lòng năm tháng chút nào.
“Sao lại ngây ngốc rồi.” Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Thời Lục đã ôm cô vào lòng, xoa bóp má cô rồi oán trách.
Thiên Huỳnh vừa hoàn hồn, chưa kịp nói gì thì Thời Lục đã ôm mặt cô, hôn xuống, nhẹ nhàng mổ môi cô hai cái rồi lẩm bẩm.
“Ngốc mà cũng dễ thương như vậy.”
“…” Thiên Huỳnh thoát khỏi vòng tay anh, trừng mắt nhìn.
“Anh mới ngốc.”
Được hời mà còn khoe mẽ.
“Anh sai rồi, A Thiên rất tốt.” Thời Lục nhận về ánh mắt xem thường của cô, lập tức mềm nhũn, dịu giọng xuống.

Anh nắm lấy cả hai bàn tay cô rồi tiếp tục cúi đầu hôn lên mặt cô.
“Em tới đón anh tan tầm khiến anh rất vui.”
“Vậy lát nữa chúng ta ăn gì?” Thiên Huỳnh đại nhân đại lượng, không so đo với anh.

Cô nói xong, đang chuẩn bị lôi di động ra chọn nhà hàng thì chợt thấy ánh mắt của Thời Lục tạm dừng ở chỗ nào đó phía trước.
Cùng lúc đó, có một âm thanh yếu ớt, chứa đựng vẻ khó tin vang lên bên tai.
“Thời Lục?”

Cô nhìn qua thì thấy có ba bốn người cũng mặc đồ công sở đứng cách chỗ bọn họ không xa, tuổi tác bất đồng, có nam có nữ.

Điểm chung duy nhất là họ đeo thẻ công tác giống Thời Lục.
So với bọn cô, rõ ràng mấy người đối diện còn kinh ngạc hơn.

Ánh mắt không thể tưởng tượng được cứ dừng mãi tại đây, trước tiên là nhìn Thời Lục, ngay sau đó lén dời sang Thiên Huỳnh, âm thầm đánh giá cô vài lần rồi lại nhanh chóng quay sang Thời Lục.
“Đây là bạn gái của anh sao?” Một chàng trai trong đó phá vỡ sự trầm mặc, ngập ngừng hỏi.

Thời Lục gật đầu mà mặt không đổi sắc.
“Ừ, bạn gái của tôi.” Anh nói xong liền cúi đầu giới thiệu cho Thiên Huỳnh, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.
“Những người này là đồng nghiệp của anh.”
“À à.” Thấy anh hình như không định giới thiệu thêm nên Thiên Huỳnh chỉ có thể ngượng ngùng đón ý hùa theo hai tiếng.
Người bên kia hiển nhiên cũng nhận ra điều này, vì vậy họ cười gượng, lễ phép hàn huyên: “Thời Lục, lát nữa chúng tôi đi liên hoan, anh có muốn đến không? Vừa hay để bạn gái anh đi cùng luôn.”
“Tôi không đi.” Thời Lục thản nhiên từ chối: “Lát nữa bọn tôi còn hẹn hò.”
“Chúc mọi người vui vẻ.”
“À, ra vậy.”
“Vậy bọn tôi đi trước đây.”
“Tạm biệt.”
Đám người tạm biệt họ rồi đi về hướng ngược lại.

Lúc đi ngang qua, Thiên Huỳnh còn có thể thấy hai đồng nghiệp nữ vừa nhìn họ vừa khe khẽ bàn tán gì đó.
Đợi đến lúc bọn họ đi hết, Thiên Huỳnh vẫn đứng tại chỗ suy tư, bị Thời Lục va phải cánh tay thì mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau đớn.
“Lộc Lộc, có phải quan hệ giữa anh và các đồng nghiệp không ổn lắm không?”
“?” Thời Lục từ từ nhướng mày.
“Nếu không thì sao bọn họ gặp anh mà như gặp quỷ vậy?”
“…”
Thời Lục nghẹn lời, một lát sau, anh dứt khoát dắt cô đi về phía trước.
“Nghĩ xong xuôi chuyện tối nay ăn gì rồi à?”
Hai người thảo luận, sắp xếp lộ trình cho buổi hẹn hò tối nay, nắm tay nhau dần dần đi xa.

Ở bên kia cũng đang có một cuộc thảo luận đầy sôi nổi.
Trong các dịp liên hoan thông thường của công ty, trừ Thời Lục ra thì hầu hết mọi người đều có mặt.

Mấy người lúc nãy bắt gặp anh đang nhiệt tình chia sẻ tin sốt dẻo.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không tin nổi một con người mà lại có hai mặt khác biệt đến vậy.”
“Biết anh chàng Thời Lục điển trai ở bộ phận bọn tôi chứ?”
“Biết biết, là một người rất lạnh lùng, tôi thậm chí không dám chào hỏi khi vô tình gặp anh ta ở thang máy.”
“Đúng đấy, sau đó bọn tôi tình cờ gặp anh ta với bạn gái ở dưới lầu công ty, mới nãy luôn.”
“Ban đầu không ai dám nhận đâu.”
“Ai mà ngờ được, trước mặt bạn gái, một anh chàng đẹp trai lạnh lùng lại dính người như chú mèo con, vừa ôm vừa hôn, chỉ hận không thể treo hẳn lên người cô bạn gái.”
“Ôi trời!”
m thanh kinh ngạc của một đám người sắp phá luôn trần nhà.
Bạn gái của anh chàng đẹp trai lạnh lùng trong lời bọn họ đang đối mặt với rắc rối tương tự.
Thời Lục quá dính người.
Đặc biệt là sau khi uống rượu.
Không biết thế nào mà hôm nay hai người chốt một nhà hàng Tây.

Có bò bít tết thì dĩ nhiên sẽ có rượu vang đỏ đi kèm.

Thời Lục là minh chứng sâu sắc cho việc gọi một đống đồ ăn nhưng lại thích uống.
Chưa được mấy ngụm, mặt anh đã hơi ửng hồng.
Anh vùi đầu vào cổ cô ngay trước mặt công chúng, vừa ngửi ngửi vừa hôn hôn, chỉ thiếu điều dán hẳn lên người cô.
Thiên Huỳnh cố gắng kháng cự, kéo anh lên xe taxi.

Nhìn người dính chặt lấy cô không buông, chỉ biết thở dài trong âm thầm.
Rốt cuộc đến bao giờ, Thời Lục mới bỏ cái tật xấu uống rượu xong là lại thích thân mật với người ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận