Thiên Huỳnh cạn lời, nhìn người trước mặt đang chớp chớp mắt với mình, cô lịch sự nói: “Xin lỗi, thưa anh, trước mắt bạn gái của anh không ở đây, chỗ này chỉ còn một nhân viên chịu trách nhiệm chốt đơn.”
“Được rồi.” Thời Lục thở dài như thể tiếc nuối lắm, cúi đầu nhìn thực đơn.
“Lấy cho tôi một phần súp kem nấm, gan ngỗng sốt rượu vang đỏ, bò cuộn Wellington, thêm một đĩa vẹm xanh sốt bơ tỏi…” Nói đến đây, anh phản ứng lại, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi.
(Ảnh m
“Cô là người chốt đơn thì có được nhận tiền hoa hồng không?”
“……” Thiên Huỳnh hít một hơi thật sâu: “Không có, bọn tôi đều chỉ nhận mức lương cố định.”
“Thôi được rồi.” Thời Lục đóng menu lại, xót xa nói: “Vậy hủy hết mấy cái ở trên đi.”
“Cho tôi một cốc nước nóng và một phần mì Ý.”
“……”
Thiên Huỳnh sa mạc lời, cứng họng mất mấy giây, không thể duy trì nổi tu dưỡng của một nhân viên phục vụ nữa.
“Anh muốn ăn gì thì cứ việc gọi món, em mời anh.”
“Nhân viên bọn em được ưu đãi 20%.”
“Không được!” Thời Lục từ chối một cách nghiêm túc với vẻ mặt đứng đắn.
“Làm sao anh có thể để một cô gái mời anh ăn cái gì chứ, như vậy không hề ga lăng.”
“……”
Phải là quý ông nhỏ Lộc Lộc.
Thiên Huỳnh nghe theo, lấy lại thực đơn một cách nhanh nhẹn dứt khoát: “Vậy là một cốc nước nóng và một phần mì Ý.
Anh chờ một chút, bên em sẽ dọn lên sớm cho anh.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện bên đó thì sau lưng cũng có mấy người đang âm thầm quan sát.
Thiên Huỳnh chốt đơn quay về thì lập tức bị một nhóm người vây quanh, tò mò hỏi: “Anh đẹp trai gọi gì vậy?”
“Anh ta nhìn thấy cô là cười tươi liền, vỡ mộng rồi! Cho dù là một anh chàng đẹp trai đến cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi bản chất của một tên nhan khống! Đau đớn quá!”
“Quả nhiên người đẹp chỉ thích nói chuyện với người đẹp.”
“Một cốc nước nóng và một phần mì Ý hải sản.” Thiên Huỳnh bàn giao đơn cho nhân viên trong bếp, mấy cái đầu lại chụm vào nhau thì thầm.
“Hóa ra là một anh chàng đẹp trai nghèo khó.”
“Đừng nói nhảm, có lẽ người ta chỉ kiểm soát chế độ ăn của mình thôi.”
“Oa, vậy thì càng thích!”
“……”
Thiên Huỳnh nghe mấy cô ấy đứng đây phân tích linh tinh một hồi, cực kỳ sáng suốt mà giữ im lặng.
Chờ chuẩn bị xong thức ăn thì cô bưng lên cho Thời Lục thôi.
Chàng trai vẫn nở nụ cười thật tươi, không hề hay biết rằng mình đã trở thành trung tâm của những lời bàn tán.
“Anh ăn xong thì về à?” Thiên Huỳnh đặt nước và mì Ý xuống trước mặt anh theo thứ tự rồi hỏi.
Thời Lục lắc đầu với cô.
“Không, anh mang theo máy tính đến đây.” Anh còn chỉ vào cuốn sổ bên cạnh mình, nở nụ cười ranh mãnh.
“Hôm nay anh ở đây với em.”
“……” Mặt Thiên Huỳnh vô cảm.
“Nhà hàng của bọn em không cho phép chiếm chỗ miễn phí.”
Thời Lục trầm mặc hai giây rồi suy nghĩ, tỏ vẻ vô tội: “Vậy có thể gọi thêm cho anh một tách cà phê không?”
–
Vị khách “bất thường” trong nhà hàng chiều nay dĩ nhiên khiến mọi người chú ý.
Anh luôn im lặng ngồi ở chỗ bên cửa sổ, nghiêm túc gõ máy tính trước mặt, bên cạnh cánh tay là cà phê và món tráng miệng, thỉnh thoảng anh lại vẫy tay gọi phục vụ đến đưa thêm nước cho mình.
Trùng hợp là lần nào cũng gọi Thiên Huỳnh.
Ngoại hình và khí chất nổi bật của chàng trai chính là mấu chốt khiến anh trở thành tâm điểm của sự chú ý, hành động không rời khỏi vị trí suốt cả một buổi chiều càng khiến mọi người không khỏi tò mò.
Một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa bí ẩn.
Đây là lời đánh giá mà cô bé phục vụ dành cho anh.
Đến gần giờ tan tầm, mọi người đều xúm lại xì xào với nhau, đoán xem liệu vị khách đẹp trai này có đến hỏi WeChat của Thiên Huỳnh không, hay là ngày mai có đúng hạn lại ghé thăm tiếp không.
Thái độ của anh thực sự quá rõ ràng, đến mức mà trong ánh mắt gần như không giấu nổi sự yêu thích và hứng thú.
Nửa ngày sau, hầu hết mọi người đều có thể nhận ra tâm tư của người kia.
“Tiểu Huỳnh, nếu cô cần giúp đỡ thì cứ nói…” Sát giờ, lúc đã thu dọn xong đồ của mình, Kiều Dao không khỏi xích lại gần, nói với vẻ do dự, suy nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt là “Nếu cô nói mình đang bị quấy rối, tôi sẽ lập tức ra tay”.
Thiên Huỳnh vô cùng xấu hổ, nói vào câu có lệ cho qua chuyện rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ, thay xong quần áo thì chuẩn bị ra về.
Đúng giờ tan ca, vừa lúc gặp mấy đồng nghiệp cũng chuẩn bị về, chỉ còn vài người tạm thời vẫn chưa hoàn thành công việc.
Sau khi Thiên Huỳnh xách túi ra, tình cờ bắt gặp mấy ánh mắt hóng hớt của các cô dì.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Lục đang đứng ở cửa.
Dưới ánh mắt chăm chú của đám người, anh bước đến nắm lấy tay cô, nói với giọng không lớn cũng không nhỏ, đại khái là vừa đủ để mọi người nghe thấy.
“Bạn gái, cuối cùng cũng tan làm.”
Bên tai vang lên tiếng hít thở đồng loạt.
Thiên Huỳnh giả vờ bình tĩnh, cố gắng hết sức để ổn định giọng nói nhằm giải thích cho mấy con người đang chìm trong cú sốc khó tin.
“Ngại quá, xin giới thiệu một chút, vị này là bạn trai của tôi – Thời Lục.”
“……”
“Chơi vui không?”
Hai người đi được một đoạn xa, nhìn khoé miệng nhếch cao nãy giờ của người trước mặt, Thiên Huỳnh túm cánh tay đang nắm tay mình, mở miệng hỏi.
“Gì cơ?” Thời Lục mở to mắt, trong đó chứa đầy vẻ giả vờ hoang mang.
Thiên Huỳnh chỉ để lại một câu: “Ngày mai không được đến nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Ảnh hưởng đến công việc của em.”
“……” Thời Lục trầm mặc một lát, đột nhiên khịt mũi.
“Em sợ anh đến đó sẽ làm em mất mặt chứ gì.”
“?”
“Thôi không sao, chẳng phải chỉ là không thể lộ mặt hay sao? Anh có thể chấp nhận hết thảy mọi chuyện, chỉ cần có thể ở bên em, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
“……” Thiên Huỳnh không nói nên lời.
“Lộc Lộc, đừng nói mấy lời sặc mùi trà xanh ấy nữa.”
Ở Lệ Thành, mặt trời lên cao nhiều ngày rồi cuối cùng cũng có mấy ngày mưa lớn liên tục.
Dự báo thời tiết đã đưa ra báo động về bão.
Vì suy xét đến sự an toàn nên vào ngày cơn bão ập đến, nhà hàng Tây đã quyết định đóng cửa một ngày.
Buổi sáng tỉnh dậy, bên ngoài gió đang cuồng nộ, mưa như trút nước, một ngày bầu trời xám xịt.
Trên mặt kính chỉ còn đọng lại nước mưa, mấy chậu hoa ngoài ban công đã được Thời Lục nhanh chóng cứu vớt nhưng bây giờ vẫn đang ướt đẫm, héo úa trong phòng khách.
Tối qua chẳng hề có dấu hiệu nào cả, chỉ thấy bầu trời âm u, ai mà ngờ ngủ có một giấc tỉnh dậy thì trời đất đã thay đổi ngay lập tức.
Trước nay Thời Lục chưa từng nhìn thấy bão nên lúc trước còn hơi mong chờ, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì bay sạch hứng thú, nằm trên sô pha, chỉ còn lại sự lo lắng.
“Bão táp đúng là đáng sợ.” Gió bên ngoài đột nhiên nổi lên dữ dội, cửa sổ bị gió táp đến mức vang lên tiếng đồm độp rồi lạch cạch.
Những tán cây bên đường bị cuộn lại, đung đưa khắp nơi như thể chỉ giây tiếp theo sẽ bị nhổ tận gốc.
Trên đường không có một bóng người qua lại, ngay cả xe cộ cũng không.
Thời tiết ác liệt thế này thì muốn ra ngoài cũng khó nên mọi người đều ở nhà giữ cái mạng.
Cũng may trước đó một ngày đã xem dự báo thời tiết nên Thiên Huỳnh đã chuẩn bị sẵn, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn về để trong tủ lạnh.
Lúc này, ngoài trời mưa to gió lớn, cô lẳng lặng nấu bát mì nóng hổi.
Nhà bếp được thắp sáng bằng một ngọn đèn màu cam, tăng thêm vài phần ấm áp.
Cô vừa lấy đũa khuấy tan quả trứng trong nồi vừa trấn an Thời Lục đang ngồi trong phòng khách đằng sau.
“Đừng sợ, cùng lắm đến trưa là ngừng thôi.”
Thời Lục vốn định nói mình không sợ nhưng lúc sắp mở lời thì lập tức đổi ý.
Anh liếc mắt nhìn động tĩnh ngoài cửa sổ, bật dậy khỏi ghế sô pha ngay tức khắc.
“Không được, anh sợ quá.”
Hắn xỏ dép lê, loạch xoạch bước vào bếp, vươn tay ôm Thiên Huỳnh từ phía sau rồi tựa cằm lên vai cô.
Cả người bám chặt lấy Thiên Huỳnh.
“Bên ngoài thật đáng sợ, hu hu hu.”
“……”
Sau vài giây im lặng, Thiên Huỳnh bình tĩnh hỏi khi thấy anh vẫn chưa buông tay.
“Anh cố ý ăn đậu hũ của em đúng không?”
“Sao có thể chứ?” Thời Lục tức giận nói: “Anh chỉ sợ quá thôi.”
“Vậy làm sao để khiến người ta vượt qua nỗi sợ?” Vẻ mặt của Thiên Huỳnh vẫn không thay đổi, giọng điệu thản nhiên.
Thời Lục suy tư một lúc: “Có lẽ là hôn một cái?”
“Cúi đầu.”
“Hả?”
Anh còn chưa kịp phản ứng thì Thiên Huỳnh đã túm lấy cổ áo anh, buộc anh phải cúi đầu xuống.
Trước mắt Thời Lục bỗng tối sầm, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Thời Lục vừa được nếm thử mùi vị mà Thiên Huỳnh đã chuyển sự tập trung vào nồi mì.
Anh mơ màng một lát, bất giác liếm liếm môi, giây tiếp theo, anh đã nhéo cằm cô rồi cúi đầu xuống lần nữa.
Cánh mũi ngửi thấy một mùi khét, nước đang sôi trào, hơi nóng bốc lên.
Rốt cuộc Thiên Huỳnh phải đẩy anh ra, nhìn thấy mì trong nồi sắp nhão đến nơi.
“Lộc Lộc!” Cô đỏ bừng mặt, tức giận kêu tên anh.
“Anh ra ngoài cho em.”
Cuối cùng, cả hai buộc phải ăn một bát mì nhão nhoẹt trong buổi sáng đầy giông bão này.
Thời Lục liên tục uống hai cốc nước lớn, miễn cưỡng làm nhạt bớt hương vị trong miệng.
“A Thiên, anh phải trả cái giá thật đắt vì lời nói dối của mình rồi.” Anh nói với vẻ mặt đau khổ.
Cơn bão này kéo dài cả ngày.
Mưa nhỏ dần từ sáng đến trưa rồi giữ nguyên như vậy, đến sẩm tối thì dần dần chuyển thành cơn mưa nhẹ tí tách, từng đợt gió trong đêm đen thổi mạnh ngoài cửa sổ.
Bọn họ ở nhà cả ngày.
Buổi tối bọn họ ăn lẩu bằng chiếc nồi quân đội mà Thiên Huỳnh tự chế, ăn đồ nóng hổi là thích hợp nhất trong những ngày mưa.
Ngoài cửa gió rít từng cơn, còn bên trong nhà, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn lẩu.
Bốn bề thanh tĩnh, chỉ có âm thanh nước trong nồi sôi lên.
Giống như thể đến ngày tận thế, hai người cùng chung sống trên một hòn đảo ấm áp vậy.
Có khoảnh khắc Thời Lục đã hy vọng rằng thời gian sẽ ngừng trôi, anh và Thiên Huỳnh sống trong căn nhà nhỏ này đến hết đời cũng khá tốt.
Sau khi ăn xong, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ.
Những chậu hoa héo úa trong phòng khách cũng phục hồi sức sống.
Mưa thì vẫn cứ rơi.
Vừa tắm nước ấm xong, mây mù đã bị cuốn trôi hết.
Nệm hơi trong phòng ngủ hơi lộn xộn.
Hôm nay Thời Lục bị cơn bão đột ngột đánh thức, vội vàng dậy đến nỗi quên cả việc gấp chăn.
Trái lại, giường của Thiên Huỳnh vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, còn có hương thơm thoang thoảng.
Nó có mùi tương tự với hương thơm trên cơ thể cô, rất rất thơm.
Thời Lục muốn bò lên giường từ lâu rồi nhưng buồn thay, mãi không tìm được cơ hội.
Anh ngồi xếp bằng trên sàn nhà, đau khổ suy nghĩ.
Khoé mắt anh xẹt qua tia chớp chói mắt lóe lên ngoài cửa sổ, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Khi Thiên Huỳnh bước vào, cô nhìn thấy Thời Lục đang quấn cả người trong chăn, co lại thành một trái bóng đang run bần bật, trông thấy cô bước tới thì lập tức thò cái gương mặt đáng thương ra.
“A Thiên, sấm sét vừa nãy khiến anh sợ muốn chết.”
“Có phải anh làm chuyện gì trái với lương tâm không?” Thiên Huỳnh thản nhiên hỏi một câu khiến vẻ mặt Thời Lục cứng đờ.
“Đương nhiên không có! Chỉ là, chỉ là tớ sợ hãi thôi.”
Anh ngồi ở đó, chăn bông che kín mít từ trên đỉnh đầu cho đến dưới chân, chỉ để lộ một gương mặt tội nghiệp khiến cô vừa buồn cười vừa tức giận.
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Anh thì làm gì có ý xấu được.” Thời Lục tủi thân, cúi đầu xuống một cách chua xót rồi tự tranh thủ cho mình: “Chẳng qua anh muốn cách A Thiên gần một chút thôi, dù chỉ yên lặng nằm trên một chiếc giường với em thì anh cũng vui lòng.”
Thiên Huỳnh đã thực sự bị anh chọc cho tức cười: “Anh nghĩ cũng đẹp thật đấy.”
“Không được sao?” Thời Lục nghe thấy vậy thì nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh như thể chỉ cần thốt ra một chữ “không” thì tất cả ánh sao hy vọng chứa đựng trong mắt anh sẽ hoàn toàn bị dập tắt.
Thiên Huỳnh kiên quyết lắc đầu, tàn nhẫn để lại ba chữ.
“Không thể được.”
“……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...