Thấm thoát, Ninh Nhạc đã kết hôn với Thẩm Dương được hai năm.
Năm 17 tuổi, cô là bạn học của hắn.
Năm 22 tuổi, cô là trợ lý của hắn.
Năm 23 tuổi, cô là vợ của hắn.
Việc yêu thầm hắn là cô không thể kiểm soát được.
Việc làm vợ hắn... lại chính là một phần trong kế hoạch của cô.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
=====
"Này! Cẩn thận bóng!!!" Tiếng gọi vọng lại từ xa.
Nhưng khi Ninh Nhạc nhận ra thì quả bóng đã đến trước mặt cô rồi.
Cô theo bản năng nhắm tịt mắt lại, hai tay ôm chặt quyển sách giáo khoa, đôi chân như bị đông cứng.
"Bụp!"
Cô nghe thấy tiếng va đập, nhưng đợi mãi vẫn không cảm nhận được cơn đau, lúc này cô mới khẽ mở mắt ra.
Hơi chói một chút, nhưng cô vẫn nhận ra người đỡ bóng cho mình là ai.
"Mọt sách, nhìn đường chút đi." Giọng nói của thiếu niên hơi ngả ngớn, vậy mà cậu lại bắt gọn quả bóng trong tay, sau đó ném trả lại cho nam sinh đang chạy về phía họ.
Nói xong, cậu cũng không nhìn cô nữa, đi thẳng về sân bóng rổ.
"Cảm ơn cậu." Cô chỉ kịp nói ba chữ với bóng lưng ấy, nhưng vì giọng nói quá nhỏ, có lẽ là cậu không nghe được, vẫn bước đều về phía trước.
Ninh Nhạc giữ chặt túi áo, trong đó là chiếc khăn cậu đã đưa cho cô vào ngày hôm đó.
Một bước, hai bước,... mười bước.
Càng bước càng nhanh, nhưng khi Ninh Nhạc chuẩn bị chạy thì bước chân cô bất ngờ dừng lại.
Phía trước cậu là hoa khôi của lớp, cũng là người đạt hạng ba trong lớp, tài sắc vẹn toàn.
Cô ấy quá nhỏ nhắn, thân hình cao lớn của cậu gần như bao trọn cả người cô ấy.
Ninh Nhạc không biết biểu cảm lúc đó của cậu như thế nào.
Chỉ thấy nụ cười của cô gái ấy rất chói mắt, như một bông hoa nở rộ giữa một sa mạc hoang vu, cực kỳ thu hút.
Bàn tay đang cầm chặt chiếc khăn trong túi buông lỏng, Ninh Nhạc quay người lại, bình tĩnh tiến về phía trước.
Tối hôm đó, trong nhật ký của cô chỉ có một dòng chữ.
"Cô ấy là người xuất hiện trong mắt cậu, còn tớ lại đứng ở nơi cậu mãi mãi không nhìn thấy."
=====
Giống như những lời dì Vương đã nói, Thẩm Dương nhập học vào trường cô, hơn nữa còn học chung lớp với cô.
Trải qua nửa học kỳ đầu, hai người ngoại trừ lần đỡ bóng đó thì không nói với nhau một câu nào nữa.
Ninh Nhạc là mọt sách, cậu là thiếu niên tươi sáng hoạt bát.
Cô là top 1, cậu là top 2 của lớp.
Các bạn trong lớp nói đùa rằng hai người có thâm thù đại hận, bởi vì Thẩm Dương đối với ai cũng hòa đồng, riêng chỉ với Ninh Nhạc là lạnh nhạt cọc cằn.
Tô Đình cũng nghĩ là như vậy, bởi vì cô đã tận tai nghe thấy những lời cậu nói về cô.
Có một người bạn chơi thân với cậu từng hỏi: "Bộ mày ghét mọt sách lớp mình hả? Thấy cậu ấy cũng đáng yêu mà, từng thấy cậu ấy tháo kính rồi, chỉ có nửa mặt nhưng cũng đẹp lắm đó nha."
"Ừ, rất ghét."
"Tại sao?"
"Chỗ nào cũng đáng ghét."
Lúc đó, Ninh Nhạc vì để quên bình giữ nhiệt trong lớp nên mới quay lại lấy, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện ấy.
Chiều hôm đó, cô đã đứng ở đó rất lâu, cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, chú bảo vệ chuẩn bị đóng cửa lớp, cô mới ra về.
Trong cuốn sổ nhật ký lại có thêm một dòng.
"Tớ đâu phải đồ ngốc, cậu ghét tớ, vậy tớ không thích cậu nữa."
Từ ngày hôm đó, học sinh trong lớp có thể cảm nhận rõ mọi sách của bọn họ học càng ngày càng điên cuồng.
Sẽ không nói quá khi nói cô xem học tập như cả mạng sống của mình.
Khoảng cách giữa hạng nhất và hạng nhì của lớp càng ngày càng lớn.
Ninh Nhạc cảm thấy yên tâm, cậu ghét cô, vậy cô cách cậu "xa" một chút là được.
Có một lần, cô giáo dạy Văn mời hai người đứng dậy đọc bài.
Chính là đóng vai một cặp vợ chồng trong tác phẩm bọn họ đang học. Cũng không hiểu ngày hôm đó cô Văn ăn trúng thuốc gì mà lại để hai người "đầy mùi thuốc súng" này cùng nhau đọc bài như vậy.
Trong một khoảnh khắc, trái tim mà cô tưởng chừng như đã lặng yên của mình lại đập rộn ràng.
Nhưng câu nói đó của cậu một lần lại một lần vang vọng bên tai cô.
"Chỗ nào cũng ghét."
Cũng may làm sao, ngày đó cô bị bệnh, giọng nói khàn đặc vang lên: "Thưa cô, em xin lỗi không thể đọc bài ạ... khụ khụ..."
Tất cả mọi người đều nghe ra được cô đang bị ốm, cô giáo thương học sinh, vội vàng cho cô ngồi xuống, dặn dò cô ra chơi phải xuống phòng y tế lấy thuốc.
Nhưng Ninh Nhạc vừa ngồi xuống thì Thẩm Dương đang im lặng bỗng cất tiếng: "Thưa cô."
Thế mà giọng cậu cũng khàn khàn giống cô, cậu cũng bị ốm.
Cô giáo không ngờ mình có thể gọi cùng lúc hai người đang bị bệnh như vậy, cảm thán với học sinh một chút, dặn họ phải chăm sóc bản thân cẩn thận.
Cuối cùng, cô giáo một mình hai vai, đọc thoại cho các học sinh của mình nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...