Một lần, Ninh Nhạc vì trực nhật nên phải ở lại.
Bố của bạn cùng bàn bất ngờ nhập viện nên cô ấy phải chạy về ngay lập tức.
Ninh Nhạc giúp cô ấy bình tĩnh, sau khi đợi người lên taxi an toàn mới quay lại lớp học trực nhật tiếp.
Phần việc vốn của hai người, vậy nên một mình Ninh Nhạc làm sẽ lâu hơn bình thường một chút.
Đến lúc mọi việc xong xuôi, cũng là lúc mặt trời sắp lặn hết rồi.
Nhân lúc trời còn chưa tối lắm, Ninh Nhạc nhanh chóng đeo cặp chạy ra bến xe buýt.
Đợi mãi đợi mãi, xe buýt chưa đến nhưng cô lại thấy một đám người.
Vừa nhìn, cô liền thấy Thẩm Dương ở giữa.
Cậu không nói chuyện với mọi người như trước đây, chỉ vừa đi vừa chơi đùa chiếc bật lửa trong tay, nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng cười cười.
Không biết là ai trong số họ hô lớn: "Ây, học bá Ninh à? Sao bây giờ mới về? Có cần bọn tôi đưa về nhà không?"
Cô biết người nói chuyện, người đó là học sinh lớp bên cạnh, sự giàu có và nghịch ngợm tỷ lệ thuận với nhau.
Ninh Nhạc không trả lời, chỉ cúi mặt lùi sát vào ghế ngồi đợi xe buýt.
Một trận cười vang lên.
"Này... mày chọc học bá của chúng ta sợ rồi kìa." Môt thiếu niên mặc đồng phục không ra đồng phục ra vẻ đạp đạp người vừa trêu đùa cô một cái.
"Này này, người ta biết Thẩm Tùng đấy nhé. Cẩn thận đối phương nói một cái, mày tàn đời đấy."
Nghe đến cái tên này, Ninh Nhạc mãnh liệt ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của Thẩm Dương.
Người này... có thật sao?
Thẩm Tùng là người thật? Hơn nữa...Thẩm Dương còn biết người đó?
Chân tay của Ninh Nhạc run lên.
Trong đầu Ninh Nhạc loạn cả lên, mơ mơ hồ hồ bước lên xe buýt, sau đó như mơ như thật mà bước về nhà.
Đến trước cổng nhà, cô theo bản năng nhìn về phía cổng đối diện.
Không ngờ thiếu niên lại đứng ở đó.
Thiếu niên cũng đã thấy cô, cô cứ nghĩ lần này sẽ như bao ngày, cậu sẽ quay người vào nhà.
Nhưng đợi mãi, thiếu niên vẫn đứng đó.
Rồi bỗng nhiên bước nhanh đến gần cô, hai tay đặt lên vai, giữ thật chặt: "Thích Thẩm Tùng vậy à?"
Đầu óc lúc này của Ninh Nhạc trống rỗng, cô nghe rõ câu hỏi của cậu, nhưng lại không trả lời được.
Giải thích thì có ích gì? Nói rằng người cô thích là Thẩm Dương sao?
Ninh Nhạc không làm được, cô biết vị trí của mình ở đâu, cũng hiểu được khoảng cách của họ xa đến mức nào. Hơn nữa... gia đình cô lại là gia đình đơn thân.
Cô không thể để mẹ mình chịu thêm bất cứ áp lực nào nữa.
Vậy nên, dù cô có thích ai đó đến như thế nào đi nữa, cô vẫn đủ lý trí để điều khiển hành động của mình.
"Không liên quan đến cậu." Nhưng dù có muốn kiên định đến đâu thì cô vẫn không thể nhìn được vào mắt của cậu.
Đôi mắt ấy chứa quá nhiều cảm xúc mà cô không hiểu.
Bàn tay trên vai ngày càng tăng lực giống như muốn bóp nát xương cốt của cô vậy.
Ninh Nhạc đau đến nhíu mày: "Đau."
Thẩm Dương như tỉnh ngộ, ngay lập tức buông cô ra.
Cô ngay lập tức chớp lấy thời, xoay người chạy đi.
Giữa tiếng thở hỗn hễn của bản thân, cô nghe thấy giọng nói của thiếu niên: "Ninh Nhạc, tốt nhất cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Bước chân của cô vẫn không hề dừng lại, gương mặt bình tĩnh, nếu bất thường... thì chỉ là trái tim đang đau đến không thở nổi mà thôi...
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
=====
Quả thật, sau đó hai người ngoại trừ học cùng một lớp thì không có bất cứ liên hệ nào với nhau nữa.
Ninh Nhạc vẫn ngồi vững hạng 1 toàn khối, còn có xu hướng ngày càng có số điểm cao hơn, khoảng cách giữa hạng 1 và hạng 2 toàn khối gần như càng ngày càng xa.
Thẩm Dương vẫn là cậu thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, vẫn được mọi người ngưỡng mộ xoay quanh.
Đã có rất nhiều lần cô nhìn thấy cậu được tỏ tình.
Những lúc như vậy, Ninh Nhạc sẽ đóng vai mình là người lạ, xoay người đi đường khác, giống như không muốn làm phiền, cũng giống như không quan tâm.
=====
Chẳng mấy chốc, năm học mới đã đến, những học sinh lớp 11 ngày nào còn vui đùa thoải mải, giờ đã bắt đầu vào guồng quay học tập của lớp 12.
Ninh Nhạc cũng vậy, trước đây cô đã học rất nhiều, bây giờ lại càng học nhiều hơn nữa, gần như là lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở.
Thẩm Dương không học cùng lớp với cô.
Cô chọn ban xã hội, cậu chọn ban tự nhiên.
Các thầy cô ban tự nhiên đã gọi cô lên rất nhiều lần để bàn chuyện đổi ban, điểm số ban tự nhiên của cô thật sự là cao nhất từ trước đến nay mà họ thấy được, mất đi một người như vậy, họ không tiếc sao được?
Thầy cô ban xã hội lại như mở cờ trong bụng, họ vừa cảm thấy sung sướng, lại vừa cảm thấy lo lắng sợ bên kia đào góc tường này đi mất.
Cũng may, Ninh Nhạc là người rất có chính kiến, từ đầu đến cuối đều không dao động, mọi chuyện cũng dần lắng xuống.
Nếu nó cô vì Thẩm Dương mà làm như vậy thì cũng không phải, đơn giản chỉ là vì ban xã hội là ước mơ từ đầu của cô, việc học được các môn tự nhiên... chỉ là vì để cậu luôn nhìn thấy tên cô mà thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...