"Đâu rồi nhỉ? Rõ ràng mình đã để nó trong cặp mà?"
Ninh Nhạc đã tìm quyển sổ nhật ký được một tiếng đồng hồ, cô đã lục tung hết khắp ngõ ngách mà bản thân có thể để cuốn nhật ký nhưng tất cả đều không có.
Ninh Nhạc cố gắng bình tĩnh, tự thôi miên chính bản thân rằng sẽ không ai nhìn thấy nó đâu.
Nhưng sáng ngày hôm sau, khi cô đến trường, nhìn những ánh mắt như có như không đặt vào bản thân mình, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh một cách thất thường.
Cô thấy được một đám người đang ngồi gần chỗ của mình, cả đám người đang đọc to cái gì đó.
Càng đến gần, trái tim cô càng chết lặng, bởi vì nội dung mà họ đọc, chính là... những gì cô viết trong quyển nhật ký.
"Cậu tỏa sáng như ánh dương, là thứ mà tôi không bao giờ chạm vào được... hahahahah không ngờ học bá của chúng ta cũng biết yêu sớm đó nha, còn là yêu đơn phương nữa chứ."
"Đúng là học bá có khác, đến viết nhật ký mà cũng hay như vậy... hahaha."
"Ai vậy? Người Ninh Nhạc thích là ai thế?"
"Tôi cũng rất tò mò nha."
Đừng, đừng mà, Ninh Nhạc chạy thật nhanh về phía đó: "Trả lại cho tớ."
Đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng như vậy.
Nhưng muộn rồi, tên người đó rốt cuộc cũng bị nói ra: "Là Thẩm Tùng. Ai vậy nhỉ?"
Chân của Ninh Nhạc bị chậc một cái, đau đến mức cô suýt nữa té xuống, nhưng một bàn tay đã nhanh hơn, đưa ra đỡ lấy cô.
Tất cả sự việc đều diễn ra cùng một lúc như vậy, cho đến khi cánh tay ấy rời đi, Ninh Nhạc mới biết người đó là Thẩm Dương.
Mọi người cũng đã thấy Ninh Nhạc, bạn nam đang hứng trí bừng bừng đọc nhật ký chợt im lặng, không dám nói chuyện nữa.
"Ninh... Ninh Nhạc... tôi không cố ý đâu."
Hơi ấm trên eo vẫn còn, chứng tỏ vừa rồi cậu thật sự đỡ cô nhưng lại nhanh chóng đi mất.
Cậu đã nghe thấy rồi.
Như vậy cũng tốt.
Dù sao... cậu không biết là được rồi. Đúng vậy, thà rằng không biết còn hơn.
Trái tim đang đập mạnh của cô bình ổn lại.
Cô không nói gì, lấy lại quyển nhật ký, sau đó cất nó vào cặp.
Từ đầu đến cuối đều không có nổi giận, chỉ yên lặng cụp mắt xuống, lấy sách vở ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những người vừa rồi còn cười đùa, nhìn cô như vậy, bỗng nhiên hơi lo lắng, lập tức rối rít xin lỗi.
Ninh Nhạc không tức giận, cũng chẳng tha thứ, cô cứ như vậy, yên tĩnh làm bài tập.
Lớp học dần trở lại trạng thái bình thường, ai nấy đều ăn ý không nói đến cái tên Thẩm Tùng hay quyển nhật ký kia nữa.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, cô cùng Thẩm Dương không có những buổi chiều ngồi ngắm hoàng hôn cùng nhau nữa.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
=====
Ninh Nhạc có thể cảm nhận rõ ràng cậu đang tránh mặt cô.
Mỗi lần cô và cậu có vô tình chạm mắt, thiếu niên sẽ ngay lập tức nhíu mày quay đi.
Hay mỗi cuối tuần, khi thiếu niên đang chơi với mèo con, vừa nhìn thấy cô thì sẽ đi vào nhà mất.
Có thể nói, cậu không muốn nhìn thấy cô dù chỉ một chút.
Ninh Nhạc nhìn quyển nhật ký, lại nhìn về phía cánh cổng đối diện, mãi một lúc thật lâu, cô cũng không viết được chữ nào.
Đã hai tháng kể từ khi hai người 'chiến tranh lạnh' với nhau.
Không, chỉ là trở lại như ban đầu mà thôi.
Ninh Nhạc cười khổ, có lẽ cậu nhận ra cô thích cậu, nên mới cố tình né tránh cô không?
Bởi vì, cái tên Thẩm Tùng đó, là chính cậu nói với cô kia mà...
=====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...