Từ Thành vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Thẩm Dương đã cứu cậu ta kia mà? Vậy mà cậu ta lại bỏ đi như vậy?
Nếu không phải... nếu không phải Thẩm Dương mạng lớn...
Ninh Nhạc vừa nghĩ đến khả năng rất có thể Thẩm Dương sẽ không về được, trái tim đã co rút đau đớn rồi.
Ninh Nhạc nghĩ đến xuất thần, cho đến khi một bàn tay chạm vào má cô.
Không biết từ khi nào, thiếu niên đã cúi người xuống, mặt đối mặt với cô, còn bàn tay thì chạm vào một bên má.
Thiếu nữ đứng hình, mắt mở to, tim đập mất kiểm soát.
"Ninh Nhạc." Thiếu niên khẽ khàng gọi tên cô.
Ninh Nhạc máy móc trả lời: "Ừm."
Bỗng nhiên thiếu niên bật cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Muốn về thì đồng ý với tôi một điều đi."
Ninh Nhạc cảm thấy nụ cười này của cậu quá nguy hiểm, vậy nên không dám đồng ý bừa, hai tay để bên người nắm chặt, muốn thoát khỏi thiếu niên.
Nụ cười của Thẩm Dương càng sâu thêm, bàn tay từ vuốt má đổi thành vuốt lên đôi môi đỏ rực của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào đó.
"Thẩm... Thẩm Dương!" Ninh Nhạc lo lắng gọi tên cậu.
"Hửm?" Cậu vẫn trả lời cô, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi đôi môi đó.
"Tôi muốn về nhà." Giọng nói của Ninh Nhạc đã hơi run rẩy, cô không dám đối diện với ánh mắt của cậu.
Thẩm Dương hôm nay... thật kì lạ.
"Một điều kiện." Khoảng cách của hai người ngày càng gần.
Cậu... cậu muốn làm gì? Không cần nhìn gương, Ninh Nhạc cũng biết gương mặt bây giờ của cô đỏ đến mức nào.
"Thẩm Dương!!!"
Vẫn may, cuối cùng Thẩm Dương cũng dừng lại, đầu gục bên vai cô, giọng nói trầm hơn bình thường rất nhiều: "Tránh xa tên tên đó."
Cô tưởng mình nghe nhầm, run rẩy hỏi lại: "Từ Thành sao?"
Thẩm Dương vẫn gục đầu bên vai cô: "Ừm."
Ninh Nhạc không nói cho cậu biết, dù cho cậu không nói, cô cũng sẽ không muốn có bất cứ liên quan gì đến Từ Thành nữa.
Thấy cô không trả lời, Thẩm Dương dụi đầu mạnh hơn trên hõm vai cô.
Tóc cậu tuy mềm mại, nhưng dù sao cũng ngắn, dụi như vậy, Ninh Nhạc khó khăn lắm mới nhịn không cười.
"Đươc. Tớ muốn về nhà." Cô lặp lại lần nữa yêu cầu của mình.
Lần này Thẩm Dương không làm khó cô nữa. Cậu đứng thẳng dậy, gương mặt lạnh nhạt, mãi mãi không với tới ấy lại trở lại.
Nhìn gương mặt ấy, Ninh Nhạc như tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu là Thẩm Dương, cậu chủ nhà họ Thẩm, còn cô, cô chỉ là Ninh Nhạc của mẹ cô mà thôi.
Đè xuống sự chua xót trong lòng, Ninh Nhạc nói nhỏ một câu: "Tạm biệt.", sau đó xoay người bước đi.
Thẩm Dương cũng không ngăn cô nữa, chỉ là nhíu mày nhớ lại đôi mắt rũ xuống như có bầu tâm sự của cô.
"Chết tiệt." Thiếu niên chửi thầm một câu, mãi vẫn không nhúc nhích.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
=====
"Ninh Nhạc, cậu đã làm bài cuối trong tập đề thầy cho ngày hôm qua chưa? Cả một buổi tối nhưng tớ vẫn chưa giải được." Từ Thành vừa cất cặp xong thì đã thẳng tiến đến chỗ của Ninh Nhạc.
Cậu ta như thói quen mà kéo ghế bên cạnh của cô ra, chuẩn bị ngồi xuống.
"Tớ cũng chưa làm." Ninh Nhạc lạnh nhạt nói một câu.
Động tác kéo ghế của Từ Thành dừng lại, sau đó cậu ta cười cười, vẫn kéo ghế ra ngồi xuống.
"Vậy thì càng tốt, chúng ta cùng thảo luận đi."
Đôi mày thanh tú của Ninh Nhạc nhíu lại, đúng lúc cô chuẩn bị đuổi người thì đã có người lên tiếng trước.
"Lớp... lớp trưởng, có người tìm cậu." Một nam sinh bình thường vô cùng mạnh mẽ, nay lại bày rõ vẻ mặt sợ sệt.
Chưa đợi mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai cảnh sát đã xuất hiện trước cửa.
"Bạn học Từ Thành, chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ việc ẩu đả tối hôm qua, mời cậu theo chúng tôi phục vụ công tác điều tra." Một trong hai người đưa ra thẻ cảnh sát, sau đó hướng Từ Thành lạnh nhạt nói.
Nơi mọi người không thấy, Ninh Nhạc nhìn thấy bàn tay đặt trên bàn của Từ Thành khẽ run lên, quệt ra một đường trên trang giấy trắng.
Nhưng cậu ta cũng xem như bình tĩnh, đứng dậy còn nở nụ cười: "Hai chú cảnh sát, cháu không hề liên quan đến bất cứ vụ ẩu đả nào cả, bây giờ là giờ học, cháu không hy vọng bản thân bị làm phiền."
Người cảnh sát từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Vì cậu mà bạn học Thẩm Dương bị thương nặng, những người tham gia ẩu đả cũng đã bị bắt, chúng tôi đến đây để thông báo cho cậu, mời cậu hợp tác."
Khi cái tên Thẩm Dương được nhắc đến, học sinh đứng xung quanh đều không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, Thẩm Dương bị thương nặng sao? Còn là vì lớp trưởng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...