Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Một căn phòng xa hoa tráng lệ, trên tường là những bức tranh của nhiều danh họa nổi tiếng, hẳn chủ nhân của căn phòng này là một người rất yêu thích hội họa, bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Và tiếng đàn du dương càng làm cho mọi thứ thêm hoàn hảo, có cảm giác đang nằm mộng, cũng có cảm giác... khó chạm tới.

Dưới ánh đèn mơ hồ, hai bàn tay thon dài đang phiêu đãng trên những phím đàn.

Từng ngón, từng ngón đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp hút hồn.

Nhưng đó là khi chưa nhìn đến gương mặt của người đàn ông. Bởi vì một khi đã nhìn rồi, không ai có thể chú ý đến bất cứ thứ gì khác nữa.

Có thể đây là tuyệt tác của trời cao chăng?

Không một từ ngữ gì có thể miêu tả vẻ đẹp này, cao vời vợi như trăng, khó nắm bắt như gió, làm người khác muốn chạm nhưng lại không nỡ chạm vào.

Tiếng đàn du dương bỗng dưng ngừng lại, người đàn ông ngẩng mặt lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa, nhìn về phía cửa phòng.

"Đến đây."

Ngay cả giọng nói cũng trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cello, khiến người khác chỉ muốn đắm chìm.


Một người đàn ông như vậy, định sẵn sẽ không giống người thường.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, tất cả trang web khác đều là reup!]

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ tốn đến gần người đàn ông.

Đôi chân trắng nõn, ngón chân điểm màu hồng nhạt, mắt cá chân nhỏ bé tinh tế, buộc một sợi dây màu đỏ, vừa nhìn liền nhận ra là đôi chân của phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ không đến gần người đàn ông kia, đôi chân dừng lại cách hắn ba bước. Không còn tiếng đàn, cũng không có tiếng bước chân, bầu không khí chìm vào khoảng lặng.

Người đàn ông bỗng nhiên cười gằng, đứng bật dậy, ôm cả người phụ nữ vào trong lòng, sau đó hung hăng đặt xuống những phím đàn.

Lập tức, cả căn phòng đều là tiếng đàn chói tai vì không có giai điệu. Truyện Quân Sự

Từ đầu đến cuối, người phụ nữ đều không lên tiếng, giống như đã quen, cũng giống như... đã chết lặng.

Cho đến khi làn váy lụa bị vén lên, người phụ nữ mới có phản ứng, giọng nói dịu dàng, ngọt ngào đến mức khiến người khác mặt đỏ tim đập: "Thẩm Dương."

Đôi tay đang du đãng trên làn da trắng nõn dừng lại, đôi mắt vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt người phụ nữ, nghe cô gọi tên mình, con quỷ dữ trong đôi mắt đó càng kêu gào hơn nữa.

Lúc này, Thẩm Dương đã không còn dáng vẻ cao không với tới như vừa rồi nữa, nhìn vào chỉ thấy hắn rất cố chấp, cũng rất... thâm trầm.

Dường như hắn đang rất tức giận, nụ cười trên môi cũng không che được lửa nóng của hắn.

"Sao? Không muốn?"

Nói rồi, hắn lại càng siết chặt vòng tay ôm cô hơn nữa, đôi mắt hút hồn người một mực nhìn vào cô: "Hay em chỉ muốn Thẩm Tùng chạm vào?"

Cái tên này vừa được thốt lên, cả người phụ nữ liền cứng đờ.

Thâm Dương vừa nói, hắn vừa đưa môi mình lướt qua từng vị trí trên gương mặt người phụ nữ, hết hôn rồi lại mơn trớn.


"Ninh Nhạc, nói chuyện."

Lần này, giọng nói đã trầm hơn trước rất nhiều, kèm theo một chút thở dốc.

Người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng toàn bộ khuôn mặt lên, đôi mắt biếc nhìn thẳng hắn: "Đi ngủ thôi, sáng mai có cuộc họp."

Trong chớp mắt, tia si mê lóe lên trong mắt Thẩm Dương, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu.

Hắn tỉ mỉ ngắm nhìn người phụ nữ dưới thân mình.

Da cô quá trắng, trắng đến lóa mắt, chỉ cần hắn chạm nhẹ một chút cũng có thể để lại dấu vết.

Khuôn mặt nửa ngây thơ nửa quyến rũ đẹp đến nao lòng, đặc biệt là đôi mắt biếc kia, nó như biết nói, chỉ cần nhìn vào đó, hắn sẽ giống như người say, không tìm được lối về.

Đôi môi nhỏ hồng hào rất ít khi mở ra, chỉ khi... hắn ép buộc.

Chỉ cần cô gọi tên hắn thôi, cũng khiến hắn tự nguyên say mê.

Trong lúc Thẩm Dương nhìn mình, Ninh Nhạc cũng đang nhìn hắn, không nói chuyện nữa, chỉ đợi chờ câu trả lời mà thôi.

Gương mặt tuấn tú dịu lại, Thẩm Dương ôm cô lên, ngồi xuống chiếc ghế mà hắn vừa ngồi đánh đàn lúc nãy.

Thân hình cô gái giống như không xương, lọt thỏm trong lòng của người đàn ông.


Đôi tay được ví như tác phẩm nghệ thuật kia bao trùm tấm lưng mảnh mai, vuốt ve lên xuống.

Thẩm Dương cúi đầu, chạm vào hõm cổ của Ninh Nhạc, vừa hít lấy mùi hương, vừa để lại dấu hôn.

"Đừng để lại dấu."

Dứt lời, bầu không khí như bị xé rách, bàn tay vừa rồi còn dịu dàng vuốt ve lưng, giờ đã siết chặt eo của người phụ nữ.

Ninh Nhạc bị bắt ngửa đầu đón nhận nụ hôn mưa rền gió dữ, giây áo bị tuột xuống, để lộ xương bướm xinh đẹp.

Thẩm Dương càng ôm càng chặt, bàn tay mạnh mẽ một lần nữa vén tà váy lên, đi vào.

Tất cả tiếng nấc của Ninh Nhạc đều bị nuốt trọn, cô bị đẩy lên những phím đàn, một lần lại một lần thừa nhận lửa nóng của người đàn ông cao lớn kia.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui