Editor: Cỏ May Mắn
–
Một tay Tào An ôm Giang Đào, còn tay kia thì lót trên đùi mình, chỗ mà cô đang đặt chân lên người anh, tạo ra một lớp ngăn cách.
Giang Đào có thể nghe thấy được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Tư thế ôm này khiến cho sự thân mật của hai người thêm một bước tiến mới.
Song chuyện này lại xảy ra khi anh gấp rút lái xe suốt đêm để về gặp cô.
Tuy rằng Tào An không nói rõ, nhưng Giang Đào thừa biết anh vì nhớ cô nên mới quay về đây, đề nghị xem phim cùng nhau cho dù sáng mai anh phải dậy rất sớm.
Cho nên khi anh cố ý chặn lại không cho cô về phòng hay khi trêu đùa cô thì Giang Đào cũng chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Cơ thể cô liền thả lỏng lại, Giang Đào nghiêng đầu, để yên cho anh ôm mình xem phim.
Tóc trên đỉnh đầu cô cọ vào cằm của Tào An.
Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người là vấn đề tồn tại khách quan, điều này sẽ mang đến một ít bất tiện.
Giống như bây giờ, nếu Giang Đào cao hơn một xíu hay Tào An thấp hơn một xíu thì khuôn mặt hai người chắc chắc sẽ chạm vào nhau, như thế thì khi Tào An hơi nghiêng mặt là có thể hôn vào trán hoặc vào gò má cô.
Hiện tại, anh chỉ có thể hôn lên đỉnh đầu và mái tóc mềm mại của cô.
Đây là vị trí hôn thân mật song cũng đủ trong sáng và an toàn.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Giang Đào cảm nhận được nụ hôn, nhưng vì nụ hôn chưa đủ để nhịp tim cô đập loạn lên, nên cô vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Nhưng nhiệt độ từ lồng ngực của người phía sau cô không ngừng nóng lên, bao gồm cả bàn tay to lớn kia đang nâng đùi cô.
Vị trí để tay đó quả thật rất nhạy cảm nhưng anh chỉ để yên mà không đụng chạm gì nên Giang Đào cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Giữa đêm hè nóng nực, bất kể là làm gì thì cũng sẽ đổ mồ hôi.
Giang Đào không thể không phá vỡ lời nói dối sứt sẹo mà anh cố ý phối hợp với cô khi nãy: “Nóng quá, anh đi bật điều hòa đi.”
Tào An: “Không phải em tiết kiệm điện sao?”
Giang Đào: ……
Tiết kiệm điện cũng được nhưng anh có thể đừng ôm chặt như thế này được không? Cái ôm rộng lớn của bạn trai giống như một tấm thảm điện sau lưng cô.
“Về phòng em vậy.”
Tào An nghĩ ra một cách vừa tiết kiệm điện vừa giúp hai người họ mát mẻ.
Sau khi tắt TV, anh bế Giang Đào lên đi về phía phòng ngủ chính.
Giang Đào vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần sau những gì anh nói.
Đi về phòng cô để làm gì? Chỉ đơn giản là dùng điều hòa, hay là?
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, nhiệt độ cơ thể Giang Đào nhanh chóng vượt qua Tào An.
“Để em tự đi.” Gần tới phòng ngủ chính thì Giang Đào mới tìm lại được giọng nói của mình.
Tào An thả cô xuống.
Vừa rồi Giang Đào chỉ muốn đi ra phòng khách rót nước, nên lúc đi ra đã tiện tay đóng cửa lại để ngăn khí nóng bên ngoài không lọt vào trong; song cửa không đóng hẳn mà vẫn còn chừa một khe hở vài centimet.
Qua khe cửa, một luồng sáng trong phòng hắt ra chiếu vào khuôn mặt đang cúi xuống của Giang Đào, mặt cô lúc này đang đỏ bừng lên.
Tào An dùng tay chạm nhẹ vào mặt cô: “Ngày mai 5 giờ 30 anh phải đi rồi, nói chuyện với em một chút rồi đi ngủ, còn phim thì để mấy ngày nữa cùng xem nhé.”
Hiện tại đã 10 giờ rưỡi tối!
Nghĩ đến Tào An tối nay chỉ có thể ngủ nhiều nhất là 7 tiếng, với lại trong lời nói của anh cũng không có ý định nào khác.
Trong lòng Giang Đào không cảm thấy hoảng hốt hay rối bời, mà chỉ thấy xót anh phải bận rộn chạy tới chạy lui.
Cô gật đầu, đẩy cửa phòng ra.
Tào An nhìn qua phòng ngủ phụ, nói: “Để anh đi thay đồ ngủ.”
Giang Đào:……
Là muốn ngủ ở phòng cô sao?
Đắp chăn và trò chuyện đơn thuần cũng không phải là thể.
“Nhân lúc Tào An đi thay đồ, Giang Đào nhanh chóng cất đi chiếc quần đùi cô vừa mới thay, cũng không còn đồ gì để thu dọn, Giang Đào chuyển gối của cô sang bên trái giường, chăn cũng được cô gấp gọn lại chừa cho anh một nửa giường trống.
Xong xuôi mọi việc, Giang Đào đi tắt đèn, chỉ đơn thuần là cùng ngủ trên một chiếc giường thì tắt đèn giúp giảm bớt được căng thẳng, không nhìn thấy nhau thì tự nhiên hơn nhiều.”
Thay đồ ngủ xong, Tào An còn vào nhà tắm rửa mặt và chân tay rồi mới đi tới phòng ngủ chính.
Đẩy cửa ra, bên trong phòng tối đen, nhưng nhờ ánh đèn bên phòng ngủ phụ chưa tắt hắt qua, anh có thể thấy cô đang vùi mình trong chăn, chừa cho một nửa giường bên cạnh.
Thật ra anh cũng không có ý định ngủ lại bên này, nhưng thấy bạn gái đã chừa giường cho anh, Tào An bèn qua bên phòng ngủ phụ đem gối và mền sang bên đây nằm.
Tắt hết đèn điện bên ngoài, anh vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.
Tào An đi đến bên mép giường.
Anh bỏ gối đầu và chăn mền lên giường rồi nằm xuống.
Khoảng cách giữa hai người trên giường vẫn còn đủ cho một người khác nằm.
Đợi đến khi anh nằm yên ổn trên giường và nệm cũng không còn cử động nữa, Giang Đào mới nhỏ giọng hỏi: “Anh lái xe từ bên đó về đây mất bao lâu thế?”
Chỗ anh đi công tác là thành phố phía nam kế bên thành phố Đồng.
Tào An: “Cũng gần bằng thời gian dì út qua đây, khoảng tầm 2 tiếng.”
Giang Đào: “Ngày mai xong việc anh đừng về đây, lái xe buổi tối không an toàn đâu.”
Là một tay lái mới, Giang Đào luôn cảm thấy lái xe trên cao tốc vào buổi tối rất nguy hiểm.
Tào An nhìn về phía cô đang nằm: “Nếu lúc đó em không ôm anh thì anh cũng không quay về vội thế này.”
Giang Đào không khỏi rụt cổ chui vào chăn.
Lúc đó cô cũng không biết mình nghĩ gì nữa, cô chỉ cảm thấy anh đối xử với cô rất tốt, sợ cô đi xe buýt vất vả nên anh kiên nhẫn cùng cô tập lái xe, đến ngày đi công tác cũng kiên trì theo cô tập thêm một lần nữa; Giang Đào thật ra cũng rất lưu luyến anh, nhưng cô lại không thể nói câu này thành lời; trên đường đi vì cô tập trung lái xe nên không có tâm trạng để trò chuyện, đến tận lúc tạm biệt, nỗi xúc động vì muốn bù đắp cho anh hay vì không muốn xa anh dâng trào nên cô ôm lấy anh.
Chính là muốn cho anh biết, cô cũng thích anh, thích rất nhiều.
Nếu cô vì một người khác mà trả giá nhiều như vậy, chắc chắn cô cũng hy vọng được người đó đáp lại, dù là một ít.
“Lúc anh nhắn là em vừa tắm xong, sau đó đi ra ngoài rót nước nên không để ý đến điện thoại.”
Im lặng một lúc, Giang Đào cảm thấy cần thiết phải giải thích một chút vì sao lúc anh trở về cô lại mặc đồ ngủ như thế ở phòng khách, lại còn can đảm đi chân không.
Tào An: “Anh có thể đoán được, vì nếu em biết anh trở về, em sẽ không dám mặc như vậy.”
Giang Đào cậy mạnh: “Không phải là dám hay không dám mặc, mà là phép lịch sự.”
Tào An: “Nói như em thì không lẽ bình thường anh mặc đồ ngủ là không lịch sự hả?”
Giang Đào: “Chúng ta không giống nhau, đây là nhà anh, đương nhiên là anh có thể mặc như thế nào cũng được.”
Tào An: “Nếu em mặc đồ thoải mái anh cũng không ngại đâu.”
Giang Đào không nói lại anh nên quay lưng đi: “Thôi ngủ đi, sáng mai em sẽ nấu cơm, để anh ngủ thêm một lúc.”
Tào An: “Tạm thời anh chưa buồn ngủ.”
Giang Đào không đáp lại.
Tào An mơ hồ nhìn về bóng lưng cô: “Từ nay về sau ngủ thế này nhé?”
Giang Đào lập tức nói: “Anh đừng tưởng bở, đêm nay là tình huống đặc biệt, hôm sau về lại đúng vị trí, phòng ai người nấy ngủ.”
Tào An đưa tay phải ra giữa hai người: “Đưa tay cho anh.”
Giang Đào: “Anh làm gì?”
Tào An: “Nắm tay năm phút, nắm xong rồi ngủ.”
Giang Đào nghĩ đến việc anh chạy ở cao tốc 2 tiếng đồng hồ, cô bèn đổi tư thế sang nằm thẳng và đưa tay trái ra.
Tào An căn cứ vào tiếng động bên phía cô, anh khua tay ra quờ quạng mò mẫm, rất nhanh đã nắm được tay Giang Đào.
Sự chênh lệch chiều cao dẫn đến bàn tay cô được anh nắm cũng trở nên nhỏ nhắn, lòng bàn tay rất mềm mại, năm ngón tay be bé.
Giang Đào cảm thấy tay mình bị anh biến thành đồ chơi, hết bị nắm rồi lại xoa xoa, cuối cùng anh cũng đứng đắn hơn một chút, chỉ dùng mặt trong của ngón cái vẽ từng vòng tròn trong lòng bàn tay cô.
Giang Đào lên tiếng ngăn lại: “Nhột em.”
Tào An dừng lại.
Cả hai người không ai nhẩm tính thời gian, có thể đã qua 5 phút, hoặc có khi đã quá 10 phút, Tào An rốt cuộc cũng buông tay cô ra: “Ngủ thôi.”
–
Khi Giang Đào mở mắt, qua khe hở của tấm rèm sắc trời bên ngoài vẫn còn tối om, sau lưng cô vang lên tiếng thở đều đặn của Tào An.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường, chui vào trong chăn mở điện thoại lên, màn hình hiển thị 4 giờ 45.
Tỉnh giấc lúc này thật vừa vặn.
Nằm thêm một phút nữa, Giang Đào hơi nâng người dậy, động tác cồng kềnh cài lại móc áo ngực.
Tối qua xảy ra tình huống đặc biệt, lúc sắp ngủ cô chỉ lén cởi móc áo ngực chứ không cởi ra hoàn toàn, cả chiếc quần dài cô cũng mặc suốt đêm.
Đi đến phòng để quần áo sẽ gây tiếng động ảnh hưởng đến Tào An nên Giang Đào không thay sang bộ đồ khác mà rón rén đi ra ngoài.
Cô đánh răng rửa mặt ở nhà vệ sinh bên ngoài, rồi dùng lược của Tào An chải tóc, sau đó liền đi ra bếp.
Tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh được Tào An mang về từ bên ông nội, Giang Đào lấy ra một túi sủi cảo còn thừa một nửa, bên trong có khoảng 10 cái, cô vừa hấp sủi cảo, vừa đánh trứng gà để làm 2 cái trứng cuộn.
Tào An cài báo thức lúc 5 giờ sáng, đồng hồ vừa kêu là anh dậy ngay, anh tắt báo thức rồi nhìn sang bên cạnh, lúc này anh mới biết bạn gái đã dậy rồi.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ngay cửa nhà vệ sinh bên ngoài thì thấy bóng dáng cô đang cầm một cái nồi ở trong bếp.
Ngoài cửa sổ trời mới vừa tờ mờ sáng, bầu không khí buổi sớm cực kỳ yên tĩnh, ngày thường ở phòng khách luôn trống trải hiu quạnh, còn bây giờ nhờ có bóng người trong bếp mà căn nhà trở nên sinh động hơn.
Tào An nhớ lại chuyện tối qua.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Ở khách sạn, sau khi anh tắm xong thì xử lý các văn kiện công việc, xong xuôi anh đóng laptop, đứng dậy quay người đối diện với màn đêm của thành phố xa lạ ngoài cửa kính, nhìn hình bóng lẻ loi của mình phản chiếu trên khung cửa, rõ ràng nó vẫn giống như lúc trước, song anh lại cảm thấy không quen.
Thế nên anh cầm lấy chìa khóa xe, lái hơn trăm cây số để về nhà.
Tào An rửa mặt và thay quần áo xong, Giang Đào bưng một đĩa trứng cuộn, một đĩa sủi cảo và một bát nước chấm bày lên bàn cơm.
Cuối cùng cô mang thêm một đĩa nho ra, nhìn anh nói: “Dậy sớm quá có lẽ không có khẩu vị, anh ăn một vài quả trước đi.”
Thấy trên bàn chỉ có một bộ chén đũa, Tào An hỏi: “Em không ăn à?”
Giang Đào: “Em định đi ngủ thêm một lát, tí nữa dậy em sẽ ăn sau.”
Tào An: “Vậy em ăn nho đi.”
Giang Đào hiểu ý anh, anh muốn cô ngồi xuống ăn cùng anh.
Hai người ngồi mặt đối mặt với nhau, Tào An nhìn đồng hồ, cúi đầu ăn sáng.
Giang Đào kéo đĩa trái cây đến trước mặt mình, từ từ lột vỏ nho rồi đặt quả nho một bên, vỏ nho để một bên.
Quả nho rất to và mọng nước làm tay Giang Đào bị ướt.
Tào An nhìn vài lần: “Bình thường em ăn nho cũng làm như thế à?”
Giang Đào nóng bừng mặt, cô chỉ làm thế khi gặp nho vỏ dày, còn lại thì chỉ cần rửa sạch là ăn luôn.
Nhưng bây giờ không có chuyện gì để làm, chẳng lẽ cô ngồi nhìn chằm chằm Tào An ăn ư?
“Em lột vỏ cho anh đấy.” Cô đẩy đĩa đựng nho đã bóc vỏ qua cho anh.
Tào An dùng đũa gắp những quả nho mà cô đã lột vỏ lên ăn.
Giang Đào rửa một chùm nho tổng cộng khoảng 20 quả, cô đều đã lột vỏ sạch sẽ, Tào An thế mà cũng ăn hết sạch!
Giang Đào thu dọn chén đĩa, Tào An đi vào nhà vệ sinh để súc miệng.
Chỉ còn 5 phút nữa là tới giờ anh xuất phát.
Hai người – một người đứng ở bàn ăn nhìn cô, một người thì từ nhà bếp đi ra, mặt đối mặt nhìn nhau 2 giây, Giang Đào rũ mắt nói: “Anh tự mình đi xuống hầm để xe hay em tiễn anh xuống đó?”
Trên người cô vẫn đang mặc áo ngủ, Tào An nói: “Em tiễn anh đến cửa thôi.”
Cái được gọi là cửa chỉ cách bàn ăn đang đứng khoảng chục bước chân.
Giang Đào yên lặng mà đi theo sau lưng anh.
Đến huyền quan, Tào An vừa thay giày, vừa nghiêng đầu nhìn chăm chú bạn gái mình giống tối qua lúc anh về nhà.
Nếu như anh đi làm bình thường mà nhìn cô như vậy, Giang Đào chắc chắn sẽ chạy thẳng vào phòng ngủ.
Cô đi vòng ra sau lưng Tào An.
Tào An mang giày xong rồi quay người lại nhìn cô, cơ thể cao lớn của anh chặn cô lại giữa anh và cánh cửa.
“Ôm anh một chút nhé?”
Thời gian có hạn nên Tào An trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
Giang Đào mím môi, dang rộng hai tay ra ôm anh.
(Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tư thế ôm lúc này giống như tư thế cô đã làm vào sáng hôm qua, chỉ là lúc này mặt cô đang nóng bừng lên.
Tào An tiến lên một bước, rồi lại thêm một bước, cô dần lùi về phía sau đến khi lưng mình chạm vào cánh cửa.
Tay trái anh ôm vai Giang Đào, tay phải anh chạm lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay anh là đã đủ che phủ mặt cô, còn ngón giữa, ngón áp út và ngón út đều chạm vào cổ cô.
Giang Đào hồi hộp nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được Tào An đang cúi đầu xuống, nhưng đôi môi của anh chỉ dừng lại trên đỉnh đầu cô.
“Em nấm lùn quá anh không hôn tới.”
Nói xong, mặt trong của ngón cái của anh lướt qua môi cô.
Giang Đào: ……
Anh cứ thế mà kết thúc chuyện này, xoa xoa đầu cô rồi mở cửa đi ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...