Giang Đào và Phương Nhụy lần lượt chụp ảnh cưới vào trước và sau ngày 1 tháng 5, sau khi chỉnh ảnh thì họ nhận thành phẩm gần như cùng một lúc, tầm giữa tháng sáu.
Sau khi Phương Nhụy và Giang Đào hẹn một ngày mà cả hai đều rảnh rỗi, Phương Nhụy lái xe đến tiểu khu Hòa Bình, trên tay cầm hai cuốn album ảnh lớn.
Giang Đào đi ra đón cô ấy.
Phương Nhụy đập tay Giang Đào: “Tớ đâu yếu ớt như vậy.”
Giang Đào cười nhìn vào bụng cô ấy.
Phương Nhụy không những không bị lộ bụng lớn mà còn gầy hơn trước khi mang thai một chút, nước da trắng hồng, trông rất tốt.
Phương Nhụy đi vào phòng của Giang Đào, cô ấy cũng đem theo bộ ảnh cưới của mình, hai cô bạn thân xem ảnh của đối phương.
Ngoài bộ vest và váy cưới thông thường, bộ ảnh đặc biệt nhất của Phương Nhụy và Triệu Nhạc là bộ ảnh lớp học, hai người họ mặc đồng phục học sinh. Bọn họ đã mời một nhiếp ảnh gia địa phương đến trường Nhất Trung của thành phố Đồng để chụp bộ này.
Ở tuổi 25, Triệu Nhạc đã bớt đi vẻ ngây ngô khi xưa, giờ đây chững chạc và đẹp trai hơn, còn Phương Nhụy thì càng trẻ trung xinh đẹp, trong mắt đầy ắp vẻ ngọt ngào, tươi tràn sức sống.
Giang Đào: “Tớ rất thích bộ ảnh này, thích đến nỗi sinh lòng ghen tị luôn.”
Phương Nhụy: “Đơn giản mà, cậu dẫn ông trùm Tào đến trường học chụp một bộ ảnh đi, dù sao hai người cũng học cùng một trường cấp ba còn gì.”
Giang Đào: “Cách 5 khóa lận, bọn tớ vốn không chung thời gian lẫn không gian, khác với cậu và Triệu Nhạc, hai người đều học chung mà.”
Phương Nhụy vừa định đáp lời thì đột nhiên mở đến một tấm ảnh làm họng cô ấy như bị mất tiếng.
Trong bức ảnh, Tào An toàn thân mặc một bộ vest màu đen đang kẹp người Giang Đào dưới cánh tay, không biết là do khí chất mạnh mẽ của anh hay là do biểu cảm sợ hãi bất lực của Giang Đào, mà nhìn như ông trùm xã hội đen chạy tới hôn lễ rồi cướp đi cô dâu của người khác!
Cô ấy hét lên: “Bầu không khí của bức ảnh này đỉnh ghê!”
Giang Đào cười: “Cố ý chụp vậy đó.”
Tóm lại, bộ ảnh cưới của Phương Nhụy và Triệu Nhạc đem lại sự lãng mạn tươi mới, trẻ trung, còn sự lãng mạn của Giang Đào và Tào An thì có kèm theo bầu không khí của một câu chuyện đặc biệt.
Xem xong ảnh cưới, hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, nhớ lại tuổi thanh xuân ở trường cấp ba, cảm thán sao thời gian trôi nhanh quá.
Phương Nhụy: “Phù dâu của tớ chắc chắn là cậu rồi, nhưng bọn cậu kết hôn vào lễ Quốc Khánh, lúc ấy bụng tớ đã lớn.”
Giang Đào: “Tớ đã tính rồi, nếu cân nặng của cậu được kiểm soát tốt thì lúc đó cậu không quá béo đâu, mặc váy cũng không bị lộ rõ.”
Phương Nhụy: “Ừ, vì làm phù dâu cho cậu, tớ nhất định kiểm soát cân nặng của mình.”
Giang Đào nói giỡn: “Mà cũng không sao, chúng tớ có thể hoãn kết hôn lại mấy tháng cho đến cậu sinh xong.”
Phương Nhụy: “Đừng nhá, tớ sợ ông trùm Tào giết cả nhà tớ luôn.”
Giang Đào thật sự rất thích bộ ảnh cưới được chụp ở trường của Phương Nhụy, cô chụp lại vài tấm, ngày hôm sau cô đến Gia Viên Phỉ Thúy mở ra cho Tào An xem.
Tào An không quá hứng thú với ảnh cưới của người khác, nhưng anh có thể nhìn ra cô rất hâm mộ bộ ảnh cưới này.
“Chúng ta cũng đi chụp một bộ nhé em?” Tào An ôm cô lên đùi, hỏi.
Giang Đào liếc anh một cái, có chút ghét bỏ lại có chút tiếc nuối, nói: “Chúng ta không có bầu không khí này đâu.”
Không phải là vấn đề về tuổi tác, mà là vấn đề về khí chất.
Triệu Nhạc có thể ngồi sau lưng Phương Nhụy, làm động tác chọc vào vai của bạn học nữ, nhưng Tào An trông không giống người có thể làm những trò nhỏ nhặt như vậy.
Tào An: “Anh có thể diễn vai thầy chủ nhiệm lớp em.”
Giang Đào:……
Cô cười đến nỗi bả vai rung rung.
Cái anh chàng này, thỉnh thoảng sẽ lợi dụng vẻ ngoài của mình để giả vờ đáng thương, lâu lâu lại tự chê mình một cách hài hước.
Cười đủ rồi, cô ngoắc ngoắc ngón tay anh, thấp giọng hỏi: “Nếu lúc đó chúng ta học cùng lớp, anh có theo đuổi em không?”
Ai mà không muốn có một tình yêu trong sáng và lãng mạn ở tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất chứ, Giang Đào cũng muốn, nhưng đáng tiếc là thực tế không có cơ hội, cho nên lúc này cô chỉ có thể tưởng tượng trong đầu.
Tào An nhìn đôi mắt đen láy long lanh của cô, nói: “Thích thì chắc chắn là anh có thích em rồi, nhưng việc theo đuổi em hay không thì phải xem em sợ anh đến mức nào, anh lo sẽ ảnh hưởng đến việc học của em.”
Đây là một câu trả lời rất phù hợp với tính cách của anh.
Giang Đào hơi thất vọng vì câu trả lời hơi thiếu lãng mạn.
Tào An tiếp tục nói: “Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để em bớt sợ anh.”
Giang Đào: “Cố gắng như thế nào?”
Tào An: “Bất kể em cần anh làm gì, anh cũng sẽ giúp em”
“Lỡ như em không cần người khác giúp bất kỳ việc gì thì sao?”
“Anh sẽ tự tạo một tình huống anh cần được giúp đỡ, rồi để em đến giúp anh.”
“Anh lại lên kịch bản đấy à.”
“Nếu em chán ghét anh thì bất kỳ kịch bản gì anh cũng sẽ không dùng.”
Giang Đào chợt nhớ đến cái đêm lần đầu tiên anh thể hiện sự mạnh mẽ của mình trước mặt cô.
Anh đã hỏi cô không muốn tiếp tục xem mắt là vì cô chán ghét anh hay là sợ anh.
(*) Ở chương 10 nè.
Sao lại chán ghét anh chứ?
Anh tốt như vậy, dù gặp ở thời điểm nào, chắc chắn Giang Đào cũng sẽ thích anh.
Suy xét người thân và bạn bè có thể muốn đi du lịch trong ngày Quốc Khánh, Giang Đào và Tào An cuối cùng quyết định tổ chức đám cưới vào ngày 20 tháng 9, thứ Bảy, là một ngày nắng đẹp và cũng là một ngày tốt.
Do Tào An tự do làm việc nên anh phụ trách gần như toàn bộ công việc chuẩn bị cho đám cưới, Giang Đào chỉ cần cung cấp danh sách khách mời của bên nhà cô.
Đám cưới được tổ chức vào buổi chiều tối, Giang Đào và đoàn phù dâu đã đến khách sạn từ rất sớm.
Phương Nhụy đến đại sảnh của tiệc cưới đi dạo một vòng, sau khi quay lại phòng thay đồ, cô ấy thầm tặc lưỡi với Giang Đào: “Bên nhà cậu khách dồn lại chỉ có 3 bàn, còn bên ông trùm Tào thế mà hơn 80 bàn lận!”
Lý Văn Tĩnh: “Họ hàng nhiều thế cơ à!”
Giang Đào: “Không phải họ hàng đông đâu, trong đó có rất nhiều người là đối tác kinh doanh.”
Lý Văn Tĩnh: “Suýt nữa chị quên mất, ông trùm Tào có nhà lớn, công ty cũng lớn!”
Phương Nhụy: “Đâu chỉ nhà lớn, công ty lớn, chỗ nào cũng lớn đó ạ.”
Giang Đào: “…… Chú ý thai giáo đấy nhé?”
(*) Thai giáo: quá trình giáo dục cho thai nhi từ khi còn trong bụng mẹ.
Phương Nhụy: “Ý tớ nói ông trùm Tào dáng người cao lớn, còn cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Tự mình nghĩ ngợi xấu xa mà đổ cho người ta, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.”
Mặc dù bị bạn thân đùa cợt vô số lần nhưng lần nào Giang Đào cũng bị đỏ mặt.
Lý Văn Tĩnh: “Ấy, thực sự to như vậy à, chị làm ở bệnh viện cũng coi như đã thấy nhiều rồi, kích cỡ trung bình của đàn ông Trung Quốc cũng đã từng thấy, nhưng kích cỡ to thì chưa thấy nhiều đâu.”
Phương Nhụy: “Thất lễ thất lễ, hóa ra y tá Lý mới là cao thủ.”
Giang Đào:……
Thợ trang điểm thích thú đến nỗi họ cứ cười mãi.
Nghe nhóm chị em tốt chọc cười như vậy, Giang Đào tạm thời không quá căng thẳng.
Hôn lễ thực sự sắp bắt đầu, nghe lời mở đầu nghiêm túc và dí dỏm của người dẫn chương trình, nghĩ đến hơn 800 người đang ngồi trong phòng tiệc, Giang Đào – người hiếm khi đến một bữa tiệc đông như vậy – căng thẳng đến mức tay run run.
Phương Nhụy nghiêng người qua, cười nói: “Yên tâm đi, theo kinh nghiệm tham dự mấy đám cưới của tớ, hầu hết người ta đều chuyên tâm ăn uống cả, ngoại trừ họ hàng và bạn bè, rất ít người nghiêm túc lắng nghe.”
Bà ngoại: “Sự thật là thế, lát nữa cháu chỉ cần nhìn Tiểu Tào chằm chằm là được.”
Giang Đào nhẹ nhàng thở ra.
Phương Nhụy: “Nhưng cậu đẹp gái như vậy, nói không chừng mọi người lại nhìn cậu chằm chằm ấy chứ.”
Giang Đào:……
Hiện tại vì trường hợp không cho phép, nếu không thì cô nhất định sẽ đánh cô bạn thân này một trận.
Âm nhạc nổi lên, cô dâu chuẩn bị bước lên sân khấu.
Ba mẹ cô đều qua đời sớm, hôm nay bà ngoại đưa Giang Đào xuất giá.
Ở đầu kia của thảm đỏ, Tào An mặc đồ vest đen đứng ở đó, yên lặng nhìn cô.
Khí chất hung dữ của anh vẫn còn đó, nhưng nhìn anh không thấy chút lo lắng nào, đôi mắt anh vẫn chăm chú như mọi khi.
Giang Đào cảm thấy rất kỳ quái.
Cô và Tào An quen nhau cũng đã được một thời gian, từ sau khi lãnh chứng hai người sống với nhau cũng khá lâu, cô biết đám cưới này chỉ là hình thức, giống như một thủ tục mà cặp vợ chồng son nào cũng phải làm, nhưng khi thời khắc này thật sự tới, tim cô vẫn đập rất nhanh, giống như tâm trạng mỗi lần đến gặp anh lúc vừa mới yêu đương.
Ngọt ngào, rung động nhưng lòng có chút nặng trĩu.
Đó là sự biết ơn và quyến luyến bà ngoại.
Không phải đứa trẻ nào có cha mẹ cũng hạnh phúc, nhưng những đứa trẻ đồng thời mất cả cha lẫn mẹ, dù ít dù nhiều cũng sẽ thấy bất hạnh.
Trong số những đứa trẻ đó, Giang Đào được xem như là may mắn, vì cô có một bà ngoại tốt nhất trần đời, một bà ngoại luôn tích cực và lạc quan, dù trong cuộc sống có gặp phải khó khăn gì bà cũng không bao giờ giận cá chém thớt lên người cháu gái, bà sẽ không oán trời trách đất trước mặt đứa cháu nhỏ, lúc nào cũng đối xử với cô bé ấy như báu vật, luôn tươi cười với cô, không ngừng khen ngợi và ôm hôn cô bé.
Hôn lễ trở thành một buổi lễ trang trọng, một buổi lễ tượng trưng cho việc cô sẽ rời xa bà ngoại và thành lập một gia đình nhỏ của riêng mình.
Chưa đi đến trước mặt Tào An mà tầm mắt Giang Đào đã phai nhòe.
Tào An thấy vành mắt hồng hồng của cô, thấy những giọt nước mắt tong tong rơi xuống.
Anh lại nhìn về phía bà ngoại.
Bà cụ cao 1 mét 5 vẫn mỉm cười như cũ, không nói gì cảm động mà chỉ đưa tay cô dâu cho Tào An: “Bà biết cháu sẽ chăm sóc Tiểu Đào thật tốt, bà không nói nhiều nữa, bà ngoại chúc tương lai hai cháu luôn vui vẻ, công việc, cuộc sống và mọi phương diện đều tốt đẹp.”
Tào An nắm lấy tay Giang Đào, cười với bà ngoại, nói: “Bà yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ vâng theo lời bà.”
Giang Đào nước mắt rưng rưng nhìn bà ngoại.
Bà ngoại mỉm cười vẫy tay, đi về phía trước.
Giang Đào đi theo Tào An, xoay người lại.
Vóc dáng anh rất cao, cánh tay rắn chắc của anh nâng bàn tay cô.
Giang Đào ngẩng đầu nhìn lên.
Tào An đồng thời nhìn xuống, ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt được trang điểm hoàn hảo của cô dâu rồi lại nhìn đôi mắt ướt át của cô, thấp giọng nói: “Rất đẹp.”
Giang Đào rủ mắt xuống, mỉm cười.
Nghi thức trên sân khấu kết thúc, Giang Đào lại đi thay lễ phục, bắt đầu đi từng bàn kính rượu với Tào An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...