Binh! Binh! Bốp ! Bốp! Ầm! Ầm! Âm thanh rất nặng nề vang lên.
Tiếp theo là giọng nói của một cô bé, không giống như giọng vừa cầu xin tha thứ ban nãy: "Bảo các ngươi đừng đến mà không nghe.
Tất cả không phải là lỗi của tôi đâu nhé.”Lúc này Chu Tự mới thấy rõ tình huống.
Ba người đàn ông bị nhét vào tường, một người bị giẫm đạp xuống đất.
Chu Tự: "..." Ngại quá làm phiền rồi.
Hắn nhìn thấy tình cảnh này liền vội vàng rời đi.
Chỉ là không đi được hai bước, đã bị cô bé kia gọi lại: "Chú,này chú kia, chú chờ một chút." Chu Tự ngây ngẩn cả người, chú...chú? Mình mới hai mươi hai tuổi, cũng coi như còn trẻ chứ? Điều này làm cho hắn nhớ lại thời gian đi học, khi đó hắn gần mười chín tuổi.
Cuối tuần đó, hắn nhìn vào hồ trong công viên, thấy sự u sầu mà những người trẻ tuổi bây giờ đều có, giống như là cảm nhận được cuộc sống của thế giới này.
Tính khí phi thường thu hút một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Cậu nhóc đó cũng gọi hắn là chú.
Hắn nhớ nguyên văn như thế này: Chú ơi, chú có lửa không? Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác mình như giang hồ.
"Chú?" Giọng nói trong trẻo và dễ nghe của cô bé kéo Chu Tự trở lại từ những kỷ niệm.
"Có chuyện gì không?" Chu Tự mở miệng hỏi.
Về phần mấy người nằm ở phía sau, hắn không để ý lắm.
"Có thể nói cho cháu biết hoa viên Phú Quý đi như thế nào không?" Cô bé ngẩng đầu nhìn Chu Tự, hỏi.
Đối với bốn người phía sau cô bé cũng chưa từng đề cập tới.
"Đi về phía trước,đến ngã tư đường thì rẽ phải." Chu Tự đưa tay chỉ vào nói.
"Cảm ơn chú nha." Cô bé mỉm cười cảm ơn.
Sau đó liền vui vẻ đi về phía trước.
Giống như một đứa trẻ ngây thơ.
Nếu như...! Chu Tự nhìn ngõ nhỏ, nhìn bốn người thảm trạng kia.
Nếu như không có chuyện này, hắn sẽ cảm thấy cô bé này chỉ là một đứa con nít nhà bình thường, một mình ra ngoài đều cần phải lo lắng.
Bây giờ, hắn đang lo lắng về những người theo dõi cô bé.
Sau đó hắn cất bước rời khỏi hẻm, muốn đi xung quanh ăn một bữa cơm, sau đó trở về nghỉ ngơi thuận tiện tu luyện.
Chuyện tu luyện, hắn rất nghiêm túc, trước kia xem phim truyền hình, nhìn thấy võ nghệ mới là hắn đều sẽ lao công học theo.
Vídụ như Thủy Thượng Phiêu (1), Phi Thiềm Tẩu Bích.
(2)(1) Nổi trên nước; (2) Vượt nóc băng tường.Hắn thậm chí còn học trong một thời gian dài.
Nhưng dù học thế nào cũng không thể bình tĩnh như trong phim truyền hình.
Cuối cùng lớn lên mới hiểu được.
Có một số võ nghệ cần công pháp.
...! Sau khi ăn cơm xong trở về nhà, hắn phát hiện ở góc phía trước có một đứa nhỏ quen thuộc, đi về phía bên phải.
"Cô bé này còn chưa tìm được hoa viên Phú Quý sao?" Chu Tự liếc mắt một cái liền nhận ra là người vừa mới hỏi đường hắn.
"Không phải hôm qua cô bé này xem bản đồ đi hoa viên Phú Quý, xem một mạch đến tận hôm nay đó chứ?" Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy đứa nhỏ này nhất định có thể là bị mù đường.
Ít nhất là không biết xem bản đồ.
Thế nhưng không có gì phải lo lắng, đối phương tay chân công phu đến mức biến thái.
Trong nháy mắt, bốn người đã quỳ xuống.
Đây chính là Triêm Y Thập Bát Điệt (3) trong truyền thuyết đi?(3) Một môn võ thuật của người Hán, lấy sức bốn lạng đẩy ngàn cân.Cái này hắn cũng vậy.
Trở về nhà, Chu Tự nằm trên giường, quyết định ngủ một chút.
Chờ dậy rồi lại tu luyện.
Cả đêm không ngủ, luôn phải nghỉ ngơi.
Hắn cũng không phải là sắt.
Đánh dã thú xong lại đi ứng tuyển, hôm nay bận rộn không ít việc.
8 giờ tối.
Chu Tự bị đánh thức bởi một tiếng chuông báo thức.
"Oáp~"Ngáp một cái.
"Có chút khát." Nói xong liền đứng lên đi vào phòng bếp, chỉ là vừa mới lấy ra mấy quả táo tàu từ tủ lạnh, hắn liền cảm giác sau lưng có người đang nhìn chăm chú hắn.
Hơi quay đầu, thấy được một đôi chân trần tái nhợt.
Ngẩng đầu nhìn lại, là một thân ảnh khá thấp.
Một đứa trẻ? Một đứa con gái? "Ta đói bụng." Âm thanh thanh thúy trong trẻo từ trong miệng đối phương truyền ra.
Thực sự là một đứa trẻ, mà còn thực sự là một đứa con gái.
Hơn nữa, kiểu tóc trong bóng tối kia, hình như đã được nhìn thấy ở đâu đó, hai cái búi tóc nhỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...