Giang Đào mơ mơ màng màng vớ lấy cái điện thoại, đột nhiên cô phát hiện mình nhận được rất nhiều thông báo và cuộc gọi mà mình đã bỏ lỡ, khung nhắc nhở thông báo của WeChat cũng đầy ắp.
Giang Đào giật mình tỉnh dậy. Đã có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện rồi hay là bà ngoại không qua khỏi vậy?
Cô xem tin nhắn ở WeChat trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì út, em họ, Phương Nhụy và mấy người đồng nghiệp đều gửi cho cô một đường liên kết video. Nhiều tin nhắn được gửi tới và những cuộc điện thoại cô chưa nhận đều có liên quan đến video này.
Tim của Giang Đào đập mạnh, cô nhấn mở cái video đang nổi tiếng được chuyển đến từ trang web mạng xã hội kia.
Video đó được quay lại từ một góc nhìn của người qua đường. Có một đám người đang vây quanh bên bờ hồ, đột nhiên có một người từ đâu chạy tới đẩy đám người ra rồi nhảy xuống hồ. Người đó nhanh nhẹn bơi tới bên cạnh một cậu bé học sinh tiểu học bị rơi xuống nước, kế tiếp người đó đã thuận lợi cứu được cậu bé học sinh đang học lớp ba, lớp bốn gì đó lên bờ.
Người cứu cậu bé học sinh tiểu học kia chính là Tào An.
Đoạn video mà người qua đường quay rất rõ ràng, người đó đã quay lại cảnh từ lúc Tào An xuất hiện cho đến khi Tào An đã xác nhận, chắc chắn rằng cậu bé học sinh tiểu học kia vẫn ổn không còn vấn đề nào khác nữa rồi mới phóng khoáng mà rời đi.
Gương mặt chính diện của Tào An trong đoạn video đó vốn dĩ xuất hiện cũng không nhiều, đã vậy lúc anh ở dưới hồ thì góc máy quay lại ở rất xa. Đến lúc Tào An lên bờ, khi anh đứng dậy thì ống kính mới quay được gương mặt chính diện của anh một cách rõ ràng.
Mái tóc và chiếc áo sơ mi của anh đều bị ướt dầm dề đến mức nhỏ cả nước xuống đất. Bình thường Tào An đã là người không thích phô trương nên khi anh phát hiện chung quanh mình có người đang giơ điện thoại lên chụp hình thì anh chỉ nhíu mày lại một chút. Sau đó, Tào An chẳng nói lấy một lời nào, anh cụp mắt xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Ống kính màn hình vẫn quay theo bóng lưng thẳng tắp và rắn rỏi của Tào An đang rời đi kia, cho đến khi hoàn toàn bị một người qua đường khác che lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào xem đoạn video đó hai lần mới chú ý đến tiêu đề của bài báo đang nổi đó: [Chàng thanh niên có gương mặt dữ tợn thấy việc nghĩa hăng hái không màng nhảy xuống nước cứu người.]
Không hiểu tại sao mà cái tiêu đề này lại khiến Giang Đào cảm thấy rất khó chịu.
Nói anh ấy cứu người thì cứ nói cứu người là được rồi, tại sao lại phải cố ý thêm vào chữ "mặt dữ tợn" chứ?
Giang Đào cũng đoán ra được nguyên nhân đoạn video này có thể nổi tiếng trên mạng xã hội là vì gương mặt không hề giống với người bình thường của Tào An.
Giang Đào nhấn mở mục bình luận thì đã thấy lên đến cả chục nghìn cái.
“Trời đất quỷ thần ơi, cái người này trông mặt mũi dữ tợn quá, cho đi diễn vai đại ca của băng nhóm xã hội đen trong phim cảnh sát hình sự được đó.”
“Tôi nghi e là cậu nhóc học sinh tiểu học kia rơi xuống nước cũng không cảm thấy đáng sợ bằng việc bị tên đại ca này cứu lên ấy chứ.”
“Đúng thật là đáng sợ quá đi mất. Đặc biệt là lúc mà anh ấy nhíu mày ấy, cách cái màn hình mà tôi còn cảm thấy như thể mình đang bị anh ấy nhìn chòng chọc vào vậy!”
“Người chụp ảnh có lá gan cũng lớn quá đấy chứ.”
“Dáng người của anh ấy khiến người khác cảm thấy kích thích thế mà gương mặt lại khiến người khác phải chạy trốn.”
“Đúng vậy, dáng người anh ấy đúng là quá tuyệt vời, chỉ tiếc là lại có một gương mặt như vậy. Gương mặt anh ấy trông như thể thuộc kiểu có thể xxx phụ nữ đến chết ấy.”
Hàng loạt bình luận hiện lên nhiều vô số kể nhưng không có một người nào quan tâm đến chuyện cậu bé học sinh tiểu học kia đã rơi xuống nước như thế nào, dường như tất cả mọi người đều đang thảo luận về gương mặt của Tào An.
Giang Đào càng xem thì ngực của cô càng nóng lên, cô cảm thấy giận dữ đến mức không thể tả nổi.
Giang Đào không phủ nhận điều mà những bình luận kia đã nói. Hồi mà Giang Đào mới gặp Tào An, cô cũng đã nghĩ ngay đến đại ca xã hội đen nhưng cô sẽ không đời nào nói đùa về chuyện này trước mặt Tào An. Đương nhiên mấy người để lại bình luận kia cũng không hề nói ngay trước mặt Tào An, thậm chí họ đều không hề quan tâm đến chuyện Tào An là ai. Mấy người này chỉ vào "múa bàn phím" một phen khi nhìn thấy bài báo đang nổi này, một hai phút sau là họ sẽ hoàn toàn quên đi chuyện này ngay. Tuy vậy, Tào An là nhân vật chính trong vụ này, liệu anh ấy có nhìn thấy những bình luận này không đây? Liệu người thân, bạn học, đồng nghiệp của anh ấy có thấy, có cố ý gửi cho anh ấy hay không?
Đoạn video này được đăng lên vào buổi trưa. Giang Đào lướt qua trang chủ, trong mục tin tức hot của ngày của trang web mạng xã hội thì quả nhiên dòng tin này của Tào An đã không còn đâu nữa mà chỉ giống với những chuyên mục hot của mấy người thường khác. Dòng tin này đã nhanh chóng bị nội dung của những mục tin tức khác thay thế đi, có lẽ sau này nó cũng sẽ không nổi lên nữa, cũng có thể nó sẽ lại bị người khác chia sẻ lại mỗi khi có người nhắc đến những chuyện tương tự khác và sẽ lại bị thu hút sự chú ý.
Giang Đào lại xem những tin nhắn mà mình đã nhận được.
Tin nhắn mà người đầu tiên tag cô trong nhóm đồng nghiệp là kiểu tin nhắn với giọng điệu trêu đùa: Tiểu Đào mau đến xem này, Tào đại ca nhà cô nổi tiếng rồi đây này!
Phương Nhụy: Cậu mau xem đi, tớ nghe mấy người đồng nghiệp của tớ thảo luận mới phát hiện là Tào An đó!
Dì út: Con người của Tiểu Tào cũng tốt bụng ghê.
Em họ: Anh Tào làm tốt lắm!
Mấy kiểu trang web mạng xã hội này đều có một vùng khán giả nhất định. Giống mấy người như bà ngoại, ông Lý thì trừ khi có người trẻ tuổi cố ý gửi cho họ là họ mới biết chứ cơ bản là họ không thể phát hiện ra được.
Nói cách khác, Tào An cũng sẽ không trở nên nổi tiếng đến mức mà người người nhà nhà đều biết đến anh thông qua đoạn video này, sẽ không đến nỗi đi đến đâu anh cũng sẽ bị người ta nhận ra nhưng có thể bạn bè thân thích của anh sẽ bị người khác nhắc nhở chia sẻ, biết anh đã "nổi tiếng" một phen.
.
Buổi chiều Tào An vẫn miệt mài, bận rộn làm việc, anh ăn cơm tối chung với đồng nghiệp, về đến khách sạn rồi thì anh mới mở điện thoại ra.
Mẹ Tào: Sao cái hồ nào con cũng dám nhảy thế? Doạ cho mẹ chết khiếp rồi đây này, cũng may là không có chuyện gì xảy ra.
Ba Tào: Bên bờ hồ thì sâu được chừng nào chứ? Tôi mà thấy thế tôi cũng nhảy, cũng có phải là nó không biết bơi đâu.
Mẹ Tào: Ông có nhảy thì cũng chẳng sao, Tiểu An mà có mệnh hệ gì chắc tôi đau lòng chết mất.
Ba Tào: Đừng ai cản tôi hết, bây giờ tôi đi nhảy xuống hồ ngay đây, mấy người cứ tùy tiện phân chia tài sản đi!
Hai vợ chồng vẫn giống y như trước kia, ông một câu bà một câu nói chuyện rôm rả hết sức, không cần đứa con trai như anh phải chen miệng vào làm gì.
Còn mấy người đồng nghiệp, bạn học cũ, bên phía đối tác và người quen thì đều gửi tin nhắn khen ngợi, trêu chọc các thứ. Tào An chọn vài tin nhắn trả lời một cách đơn giản, số còn lại thì anh cũng không thèm để ý đến nữa.
Về những bình luận dưới đoạn video kia thì ban đầu Tào An cũng có nhìn lướt qua vài cái, bây giờ thì anh cũng không cố ý lật ra xem tiếp nữa.
Cũng không cần thiết lắm, Tào An có thể đoán được cư dân mạng sẽ nói gì.
Cùng một cách nói giống nhau truyền đạt ánh mắt có hàm nghĩa tương tự, anh đã quen từ lâu rồi.
Tào An mở khung trò chuyện với Giang Đào ra.
Ngón tay anh gõ lên đó mấy chữ nhưng rồi anh lại xóa bỏ đi.
Tào An tựa vào đầu giường, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng tắm ở căn phòng ngủ chính, Giang Đào đang tắm rửa.
Giang Đào cố ý chỉnh cho nhiệt độ nước thấp một chút, nước lạnh không ngừng xối lên cơ thể và ngực cô, có như thế thì cơ thể cô mới không còn nóng nữa.
Lần cuối cùng Giang Đào vừa giận dữ vừa lo lắng là cái lần cô bị người bệnh tên Trương Dương bám riết không buông. Lúc đó cô giận dữ vì sự ghê tởm của anh ta, lo lắng mình sẽ không thể thoát khỏi sự phiền phức này.
Giang Đào tùy tiện sấy tóc rồi cầm lấy điện thoại lên xem. Màn hình điện thoại đang hiển thị khung trò chuyện của cô và Tào An nhưng cô lại không nhận được bất kì tin nhắn nào cả.
Tạm thời Giang Đào cũng không biết nên làm thế nào để an ủi Tào An. Có lẽ anh cũng không cần hoặc có lẽ kiểu an ủi này sẽ chỉ khiến tâm trạng anh trở nên tệ hơn.
Giang Đào đi nấu cơm trước.
Giang Đào không có tâm trạng ăn uống nên cô chỉ nấu một món thịt xào ớt xanh, một món salad gồm xà lách và cà chua. Nấu cho một người ăn thì cũng không đáng là bao cho nên Giang Đào chỉ hâm nóng một cái bánh bao mà thôi.
Ba món ăn được bưng lên bàn ăn, Giang Đào ngẫm nghĩ một lúc rồi chụp một bức ảnh gửi cho bạn trai.
Tào An: Đơn giản thế thôi à?
Giang Đào: Em đã nói là em không rành nấu ăn lắm rồi mà.
Tào An im lặng một vài giây rồi gọi video sang cho Giang Đào.
Tiếng nhạc chuông thông báo vang lên đột ngột khiến tim của Giang Đào đập nhanh hơn. Vài giây sau khi bình tĩnh lại, khi cô vừa định bấm nhận cuộc gọi thì cô mới sực nhớ ra lúc này mình đang mặc váy ngủ.
Đây là một chiếc váy ngủ hai dây màu táo xanh, cổ áo của cô thuộc kiểu vừa hở hang vừa kín đáo.
Mình phải đi thay áo sao?
Chắc là tâm trạng của anh ấy không tốt lắm nhỉ?
Giang Đào tùy ý một chút, cô phải biểu hiện như thể không hề để ý gì về chuyện bài báo đó. Nếu cô làm thế, có phải anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút không?
Giang Đào bấm từ chối cuộc gọi video, cô gửi tin nhắn cho Tào An: Đợi em một lát, vừa tỉnh ngủ là em đã bò dậy nấu cơm ngay, em vẫn chưa rửa mặt.
Tào An: Được.
Giang Đào nhanh chóng chạy về phòng ngủ mặc thêm áo ngực vào rồi mặc lại váy ngủ trở lại bên bàn ăn. Cô kê chiếc điện thoại vào hộp đựng khăn lau miệng rồi chủ động gọi sang cho Tào An.
Tào An ngồi vào bàn đọc sách. Vào khoảnh khắc cuộc gọi vừa được nhận, anh đã thấy một mảng da thịt lớn màu trắng nõn.
Đó là bả vai và ngực của Giang Đào cùng với hai cánh tay thon dài trắng nõn của cô.
Trước khi Giang Đào gọi đến là cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô lại phát hiện ánh mắt của bạn trai đã quét đến những chỗ nào. Mặt Giang Đào bỗng chốc nóng lên, cô cụp mắt xuống, gắp một miếng cà chua nhỏ bỏ vào trong miệng.
Tào An: “Sao em không làm thêm ít đồ ăn nữa? Ít thịt quá.”
Giang Đào nhìn dĩa thịt xào ớt xanh, cô cảm thấy lượng thịt thái sợi mình bỏ vào cũng khá ổn.
“Cơm tối thôi mà, vốn dĩ cơm tối thì cũng không cần ăn quá nhiều.”
Bả vai của cô càng trắng càng hiện rõ sự đáng yêu khi cô đỏ mặt.
Tào An: “Em mặc váy ngủ à?”
Giang Đào: “Ừ.”
Tào An: “Đứng lên cho anh ngắm nào.”
Giang Đào trừng mắt nhìn Tào An một cái, sau đó cô lại đổi sang chế độ quay ngoại cảnh, nếu không cô sẽ ăn cơm mất ngon.
Giang Đào nhìn lại vào màn hình, cô thấy Tào An đang đưa tay lấy một bình nước từ bên cạnh. Tào An vặn cái nắp ra rồi ngửa đầu uống mấy ngụm, cổ anh thon dài, yết hầu rõ ràng, nó chuyển động từng cái theo động tác nuốt xuống của anh.
Giang Đào nhìn với vẻ im lặng, dù sao thì anh cũng không biết.
Tào An đặt ly nước xuống, anh hỏi cô khi nhìn lại vào màn hình: “Em đã thấy vụ bài báo đó chưa?”
Giang Đào cắn một miếng cà chua, thuận miệng nói: “Em thấy rồi. Có phải ra tay cứu người gặp nạn thì sẽ có tiền thưởng không? Người ta có gửi cho anh không?”
Đôi mắt Giang Đào sáng lấp lánh, cứ như thể cô rất có hứng thú với số tiền thưởng vậy.
Tào An cười: “Có chứ.”
Giang Đào nghiêm túc: “Bao nhiêu?”
Tào An: “Người ta tặng vật thật cơ.”
Giang Đào: “Vật thật là gì vậy?”
Ánh mắt Tào An dần dần hạ xuống, cứ như thể anh vẫn có thể nhìn thấy cô: “Một chiếc váy màu xanh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...