Tào An vừa đi, Giang Đào cũng không tài nào ngủ lại được. Dù cho cô đã nằm vào chăn rồi thế nhưng vẫn cứ lật người qua lại như tấm bánh nướng áp chảo.
Giang Đào muốn gửi tin nhắn cho Tào An để "body shaming" chiều cao của anh thế nhưng cô lại sợ anh phân tâm khi lái xe.
Đương nhiên điều này cũng không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là mức độ thân thiết của hai người đã sắp tiến thêm một bước mới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào tám giờ sáng, Giang Đào đang rảnh rỗi lau sàn thì cô nhận được một cuộc điện thoại đến từ người bạn trai của cô.
Giang Đào cầm cây lau nhà bằng một tay, tay còn lại của cô thì cầm điện thoại. Giang Đào còn chưa đợi Tào An mở miệng trước thì cô đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh mới lùn ấy, chiều cao một mét sáu mươi lăm của em chẳng lùn chút nào hết!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ.
Giang Đào cố làm ra vẻ thờ ơ: “Có việc gì không?”
Tào An: “Có. Để anh giải thích một chút nha, em không lùn chút nào hết.”
Giọng nói của Tào An rất thấp, nghe rất lễ phép và đứng đắn. Khi họ không cần nói chuyện mặt đối mặt với nhau là khí chất lịch thiệp của anh càng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Làm sao mà Giang Đào còn có thể giận dỗi được nữa cơ chứ? Vốn dĩ cô cũng đã đoán được đó chỉ là lời trêu chọc của Tào An rồi, nghe cứ như thể là anh đang trêu đùa với cô hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào cúi đầu, cô nhìn đôi dép lê mà mình đang mang trên chân. Đôi dép này là đôi mà cô đã tự mình mang tới đây, nó có màu vàng chanh, trên mặt hai chiếc dép còn được in hình một con chó Corgi hoạt hình.
“Anh qua tới bên đó rồi hả?”
“Ừ, anh vừa vào phòng khách sạn. Anh thay quần áo xong là lại đi tiếp ngay.”
“Anh mặc quần áo lao động sao? Kiểu quần áo như của mấy chú công nhân ấy hả?”
“Không phải, anh mặc quần dài với áo sơ mi bình thường thôi. Anh là kỹ sư, người ta không cần anh làm việc chân tay.”
“Thế thì anh cũng phải mang mũ bảo hiểm chứ?”
“Đúng vậy.”
“Anh đội lên chụp một tấm rồi gửi cho em đi, để em xem dáng vẻ bình dân của anh là như thế nào.”
“Chứ ngày thường anh không bình dân hả?”
“Anh chẳng có chỗ nào trông giống bình dân hết á.”
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng của Giang Đào.
Suýt chút nữa là Giang Đào lại tưởng Tào An về nữa rồi!
Tào An cũng nghe thấy tiếng gõ cửa cho nên cuối cùng anh cũng nhắc tới chuyện chính: “Sáng nay anh quên nói với em. Hôm nay sẽ có dì lao công tới quét dọn vệ sinh đó.”
Giang Đào nhìn căn phòng khách mà mình đã lau được hơn một nửa …
“Anh đi trước đây, để trưa rồi gọi video.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Giang Đào cũng nhanh chóng đi ra mở cửa cho dì lao công.
Dì lao công khoảng hơn bốn mươi tuổi, bà ấy có một gương mặt rất hòa nhã và dễ gần. Dì lao công nhìn cô bạn gái trong có vẻ hơi ngượng ngùng và thận trọng của người chủ thuê mình thì ngay lập tức cười nói: “Là cô Giang đúng không? Cậu Tào đã nói với tôi rồi, cô mau nghỉ ngơi đi, cứ để đó cho tôi làm là được.”
Giang Đào tránh sang một bên, nhường lối đi cho dì lao công.
Dì lao công vừa cởi tấm bọc giày đi mưa vừa giải thích: “Tôi đã dọn dẹp vệ sinh cho cậu Tào được ba, bốn năm rồi. Tháng trước trong nhà tôi có việc cho nên không có thời gian nhận đơn, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng có thời gian rảnh rồi.”
Giang Đào có nghe Tào An nhắc đến chuyện nhờ có dì lao công này làm việc cố định nên lần này anh cũng không gọi cho người mới nữa làm gì, việc quét dọn đều do hai người họ làm với nhau. Mặc dù căn nhà khá lớn nhưng nó cũng không có chỗ nào quá dơ, chỉ cần lau sàn và lau lại tủ là xong cả rồi.
“Trông cô xinh quá đi mất.” Dì lao công ngắm Giang Đào đến mấy lần, bà ấy vẫn không kìm lòng được mà khen một câu: “Lúc trước tôi có nói chuyện với cậu Tào nên biết chuyện cậu ấy vẫn chưa muốn tìm bạn gái, không ngờ mới đó mà cậu ấy đã yêu đương rồi.”
Dì lao công nhiệt tình nên Giang Đào cũng đành phải nói chuyện với bà ấy: “Chúng tôi đi xem mắt cho nên mới quen nhau đấy.”
Dì lao công: “Xem mắt cũng được mà. Xem mắt thì sẽ biết được gốc gác của nhau, đáng tin cậy.”
Dì lao công bắt đầu làm việc, Giang Đào thì đi ngắm nghía mấy căn phòng. Cô lấy mấy thứ linh tinh trên mặt bàn bỏ vào ngăn kéo để dì lao công tiện lau chùi trên bề mặt.
Giang Đào và dì lao công cứ đi ra rồi lại đi vào, khi hai người chạm mặt là dì lao công lại tám chuyện với cô vài câu.
“Hồi mới gặp cậu Tào lần đầu tiên thì cô có sợ không?”
Giang Đào cười.
Dì lao công: “Tôi cũng sợ. Cô không biết đấy thôi, cái ngày mà tôi tới đây làm việc đầu tiên đó, cậu Tào vừa mở cửa một cái là tôi sợ tới mức run lập cập một lúc luôn. Tôi không ngờ cậu Tào trông thế mà nói chuyện lại vô cùng khách sáo như vậy, giữa lúc nói chuyện còn rót cho tôi một ly nước nữa chứ. Đến khi tôi kết thúc công việc thì cậu ấy còn khen tôi dọn dẹp rất sạch sẽ. Dù sao thì nghe cậu ấy nói vậy là trong lòng tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, không hề có cảm giác bị người ta xem thường chút nào.”
Giang Đào có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng này.
Dì lao công tiếp tục dọn dẹp còn Giang Đào thì ngồi nói chuyện phiếm với Phương Nhụy trên ghế sofa.
Phương Nhụy: Nhân lúc Tào đại ca không có ở đây, tối nay chúng ta ăn một bữa cơm với nhau nhé? Cậu tới ngân hàng đón tớ tan làm đi, tớ cũng muốn được ngồi thử siêu xe một chuyến.
Giang Đào: Triệu Nhạc đâu?
Phương Nhụy: Mặc kệ anh ấy đi, tối nay là thời gian của hai đứa bạn thân chúng ta.
Trời gần tối, Giang Đào đến ngân hàng đón Phương Nhụy. Phương Nhụy ngồi trên ghế phụ, cô ấy nhìn trước ngó sau rồi nói với vẻ ngạc nhiên: “Hình như chiếc xe này của Tào đại ca đã được lái tám năm rồi ấy.”
Ánh mắt của Giang Đào nhìn về phía trước: “Tớ đang lái xe, cậu đừng nói chuyện với tớ.”
Một người tài xế tay mơ như cô không thể để bị phân tâm được.
Phương Nhụy: …
Phương Nhụy vừa nhớ lại vẻ căng thẳng hồi mới lái xe của mình thì ngay lập tức, cô ấy phối hợp ngậm miệng lại ngay.
Sau khi đến khu trung tâm thương mại, cái dây kéo trên miệng của Phương Nhụy lập tức mở ra, cô ấy vừa nói về chuyện xe vừa nói về chuyện người.
Giang Đào không giấu được bí mật nhỏ trong lòng mình, cô nhỏ giọng chia sẻ với bạn thân: “Sáng nay suýt chút nữa là bọn tớ đã hôn nhau rồi.”
Gương mặt của Phương Nhụy bày ra vẻ bất ngờ: “Thế mà nụ hôn đầu tiên của cậu vẫn còn nữa hả?! Hai người đã xác nhận mối quan hệ được ba tháng rồi, nếu không có chuyện băng gạc ở bệnh viện là tớ còn nghi anh ấy không làm ăn được gì ấy chứ!”
Giang Đào: …
Nói về chuyện "làm ăn" thì anh "làm ăn" cũng được lắm, cô chính là nhân chứng đây.
Giang Đào nghĩ thì nghĩ trong lòng vậy thôi chứ cô vẫn đẩy cánh tay của cô bạn thân với vẻ ngượng ngùng.
Phương Nhụy cười hí hửng, cô ấy lại ùa tới ôm Giang Đào lại, hỏi thăm về tình huống "suýt chút nữa đã hôn" một cách cụ thể.
Khi Giang Đào nói đến chuyện Tào An trách cô lùn đến bây giờ cô vẫn còn thấy giận.
Phương Nhụy bày ra vẻ mặt giống hệt như thám tử: “Anh ấy tán tỉnh cậu ấy mà. Sự thật là anh ấy đang vội vã ra ngoài, có hôn thì cũng không hôn được bao lâu. Cho dù cậu có lùn thật thì chẳng lẽ cánh tay của anh ấy còn không ôm được cậu hay sao? So với việc hôn tùy tiện thì chi bằng cứ để lại đó rồi về ăn bữa tiệc lớn sau ấy mà.”
Sau khi Phương Nhụy nói xong, cô ấy còn cố ý nhìn chằm chằm vào môi của Giang Đào một lúc, ánh mắt cô ấy dần trở nên mập mờ.
Giang Đào học theo động tác của Tào An, cô ấy xoay mặt cô bạn thân của mình sang một bên theo cách cưỡng ép.
Lúc hai người các cô đang ăn cơm thì Tào An lại gửi cho Giang Đào một tấm ảnh chụp bữa cơm tối của anh. Bữa cơm tối của anh là ở một tiệm cơm ở bên ngoài, có bốn vị trí. Trừ Tào An không lộ mặt ra thì cằm, áo của ba người ngồi cùng bàn với anh đều đã được chụp vào trong tấm ảnh, vừa nhìn đã biết là đàn ông.
Phương Nhụy nhướn người qua nhìn một cái, cô ấy nói với vẻ cảm thán: “Tào đại ca đúng là một chàng trai biết giữ đạo đức đàn ông!”
Đến lúc Giang Đào tới bệnh viện và thay đồng phục y tá thì Tào An lại gọi video hai phút với cô. Lúc này Tào An đã trở về khách sạn.
Giang Đào nói giỡn: “Thật ra thì anh cũng không cần phải thông báo như vậy đâu, anh có làm vậy thì cũng chẳng chứng minh được gì hết bởi vì sau khi cúp điện thoại là anh vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”
Tào An nhìn cô, anh nói: “Nếu em cần thì anh có thể mua một cái máy theo dõi cầm tay, vào khách sạn ở rồi là anh sẽ lắp vào, ở bên chỗ em có thể xem xét thông qua ứng dụng theo dõi mọi lúc mọi nơi.”
Giang Đào cụp mắt xuống với vẻ ghét bỏ: “Em không thèm xem đâu.” Cứ như biến thái ấy.
Tào An: “Anh sẽ luôn luôn mặc áo ngủ mà.”
Giang Đào: “…”
.
Hơn tám giờ sáng, Giang Đào kết thúc giao ca. Khi Giang Đào đang thay quần áo, cô đã nhận được tin nhắn của Tào An, anh bảo cô lên xe rồi thì báo với anh một tiếng.
Sau khi lên xe, Giang Đào ngay lập tức làm theo lời của Tào An.
Tào An gọi video sang cho cô vào ngay lúc đó.
Giang Đào chuyển màn hình sang chế độ quay ngoại cảnh.
Giang Đào thấy Tào An đang đứng ở bên bờ hồ. Tào An mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám nhạt, ba chiếc cúc áo ở bên trên đều được anh cởi ra. Bởi vì Tào An có cơ ngực nên phần ngực của anh căng chặt đến mức khiến phần áo sơ mi ở chỗ vị trí chiếc cúc áo thứ ba dính sát lên người anh chứ không phải giống mấy chàng trai gầy gò có cởi mấy cúc áo ra thì áo sơ mi cũng sẽ trở nên rộng thùng thình, lộ ra da thịt rất nhiều.
Giang Đào vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi hình chữ “V” của Tào An thì bỗng dưng anh hỏi cô: “Sao lại không cho anh nhìn thấy em?”
Giang Đào: “Em mới làm xong ca đêm, hai mắt đều là quầng thâm cả. Anh mặc áo tay dài mà không thấy nóng sao?”
Tào An: “Sáng nay có lãnh đạo thành phố tới, anh phải mặc cho nghiêm chỉnh một chút.”
Giang Đào đã hiểu, ánh mắt cô vẫn còn đặt trên cổ anh. Ngực của cô đập mạnh, không thể không nói lúc đàn ông mặc áo sơ mi thì quả thật cả dáng người và khí chất đều trở nên cực kì nổi bật.
Tào An: “Em có buồn ngủ không? Đừng lái xe nếu em cảm thấy mệt nhé.”
Giang Đào: “Em biết rồi, anh mau đi làm việc của mình đi, em cũng phải lái xe đi về rồi.”
Quả thật là Tào An cũng không có chuyện gì khác để làm.
Còn Giang Đào thì chuyên tâm lái xe. Sau khi Giang Đào về đến khu nhà của mình thì cô đi tắm rửa ngay. Cô kéo rèm cửa sổ lại rồi gửi một tin nhắn cho bạn trai và bà ngoại, sau khi để chế độ im lặng cho điện thoại thì sau đó cô đã ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Không có ai quấy rầy nên Giang Đào ngủ một mạch đến tận hoàng hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...