Sau khi hạ thấp âm lượng xuống, Giang Đào đi đến phòng giặt đồ để nghe giọng nói của Phương Nhụy trong tin nhắn âm thanh.
Đầu tiên là một chuỗi tiếng hét chói tai kéo dài hơn mười giây.
“Tình huống gì đây? Chuyện này là sao hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điều dưỡng Giang à, cậu đừng tưởng thu hồi tin nhắn thì tớ sẽ giả vờ như thể chưa nghe thấy gì nhé!”
Trước khi trí tưởng tượng của người chị em tốt này kịp bay đi quá xa thì Giang Đào đành phải nhẹ nhàng giải thích tình huống rõ ràng một lần.
Phương Nhụy: “Hóa ra là vậy! Nếu bà ngoại cũng ở đó thì có lẽ tình trạng dây dưa mập mờ giữa hai cậu sẽ duy trì thêm một khoảng thời gian nữa đấy. Nhưng mà Tào đại ca thật sự quá đáng tin cậy rồi! Thành thật mà nói, Tiểu Đào à, tớ thực sự mừng cho cậu đó. Việc có tiền hay không là một chuyện khác, còn kiểu người mang lại cảm giác an toàn này quả thực là hiếm có khó tìm. Cho dù cộng dồn độ đáng tin của tất cả đàn ông mà chúng ta đã từng gặp thì bọn họ cũng không bằng một phần mười của Tào đại ca đâu.”
Giang Đào nhìn bọt nước ở trong bồn giặt đồ rồi thì thầm: “Tớ cũng cảm thấy anh ấy rất tốt.”
Phương Nhụy: “Hì hì. Nếu cậu cảm thấy Tào đại ca tốt thật thì hãy gả cho anh ấy đi!”
Giang Đào bị chọc cười: “Này! Cậu cũng đốt cháy giai đoạn cũng quá rồi đấy!”
Họ mới yêu nhau chưa đầy hai tháng thì làm sao có thể nói tới chuyện kết hôn nhanh như vậy!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hàn huyên, tán gẫu một chút về chuyện tình cảm, Phương Nhụy nhắc nhở cô: “Trận mưa này thật đáng sợ. Ba mẹ của tớ đã đi siêu thị mua một đống đồ dùng. Các cậu cũng tích trữ một chút vật dụng thiết yếu đi. Dù sao thì phòng bị trước cũng sẽ tránh được tai họa.”
Ngay khi Giang Đào nghe hết tin nhắn âm thanh này của Phương Nhụy thì một tin nhắn của Tào An cũng được gửi đến: Anh đi siêu thị một chuyến.
Giang Đào: Chúng ta cùng đi hả?
Tào An: Không cần đâu. Em phơi quần áo xong thì ngủ sớm một chút đi. Khi nào mua sắm xong thì anh sẽ về nhà.
Ngay sau đó, có tiếng đóng cửa truyền đến từ lối ra vào.
Giang Đào tiếp tục giặt đồ lót của mình và bà ngoại, sau đó vắt khô chúng rồi phơi lên. Còn số quần áo khác được giặt nhanh bằng máy giặt trong vòng mười lăm phút cũng đã xong rồi.
Sau khi lau sạch vết nước đọng trên mặt bàn và mặt đất, Giang Đào tắt đèn ở chỗ này.
Cô đến trước cửa phòng của bà ngoại để nghe ngóng một lát. Đến khi cảm thấy bà ấy chắc chắn đã ngủ say, Giang Đào mới nhìn lại đồng hồ. Lúc này đã là mười giờ rưỡi.
Giang Đào hoàn toàn không hề buồn ngủ. Cô tắt bóng đèn lớn trong phòng khách và chỉ để lại một ngọn đèn ở lối ra vào nhà. Sau đó, Giang Đào dựa người vào ghế sô pha, vừa lướt tin tức địa phương vừa đợi Tào An trở về nhà.
Thành phố đã bắt đầu triển khai phương pháp ứng phó khẩn cấp để phòng chống lũ lụt. Tuyến đường Phục Hưng là một khu vực thuộc vùng phòng tránh thiên tai trọng điểm, vì vậy người dân đang được tổ chức sơ tán một cách có trật tự, gọn ghẽ.
Giang Đào càng đọc tin tức càng cảm thấy băn khoăn và bất an. Trái tim của cô đập thình thịch như thể đang hòa vào cùng với tiếng nước mưa đập vào cửa sổ thủy tinh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh thông báo mở khóa cửa bằng dấu vân tay. Theo bản năng, Giang Đào chuyển từ tư thế dựa ghế sang tư thế ngồi, sau đó đứng dậy ngay khi Tào An vừa bước vào cửa.
“Sao em vẫn chưa ngủ vậy?” Tào An bật đèn rồi nhìn thoáng vào bên trong, một tay của anh đang cầm túi mua đồ căng phồng.
Giang Đào bước tới chỗ anh rồi khẽ hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Tào An: “Mặt đường ở đây vẫn chưa xuất hiện tình trạng ngập úng.”
Giang Đào lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nếu toàn thành phố xuất hiện lũ lớn và ngập úng nghiêm trọng thì chắc chắn đường Phục Hưng sẽ rơi vào tình trạng tồi tệ hơn nhiều.
Tào An xách túi đồ đi vào phòng bếp: “Chắc là không có vấn đề gì to tát đâu. Nếu bổ sung những thứ này vào lượng hàng hóa dự trữ ở chỗ anh thì chúng ta có thể ăn uống đầy đủ trong vòng bốn, năm ngày đấy.”
Giang Đào đi theo sau lưng anh: “Anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ và ông nội của mình chưa? Đặc biệt là chỗ của ông nội đó, anh có muốn đến đó để thăm ông một chút không?”
Tào An trả lời: “Trưa nay anh đã ăn cơm ở chỗ ông nội. Ông đã chuẩn bị tinh thần rồi. Khu chung cư ở phía bên đó có địa thế cao nên không cần lo lắng sẽ bị ngập nước. Vừa rồi, lúc ở siêu thị, anh cũng đã gọi điện cho ba mẹ rồi. Mọi người đều bình an vô sự.”
Khi biết người nhà của Tào An đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, Giang Đào mới cảm thấy yên tâm. Cô giúp anh đặt những món đồ trong túi mua sắm vào tủ lạnh hoặc tủ bát.
“Em tắt điện thoại di động rồi ngủ sớm một chút đi. Trời sắp mưa rồi, em có lo lắng cũng vô ích thôi.”
Lúc chia tay trước cửa phòng ngủ, Tào An lại xoa đầu Giang Đào.
Tóc cô mới gội nên vô cùng bồng bềnh và mềm mượt, vẫn còn vương hương thơm tươi mát của dầu gội đầu.
Giang Đào có một loại ảo giác rằng: Tào An đang xem mình là một đứa trẻ, vì vậy cô ậm ừ một cách mơ hồ rồi bước vào phòng ngủ phụ ở bên cạnh.
.
Tấm kính cách âm làm giảm đi âm thanh ồn ã của cơn mưa xối xả như thác đổ. Điều này thực sự giúp ích cho giấc ngủ sâu hơn.
Giang Đào ngủ một mạch đến sáu giờ sáng. Khi mở mắt ra và đối mặt với căn phòng xa lạ, cô thoáng ngẩn ngơ lẫn hốt hoảng trong chốc lát, sau đó mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Cô bước tới trước khung cửa sổ đang lay động theo chiều gió để kéo rèm ra.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa nhưng đã chuyển thành cơn mưa nhỏ, bay lất phất. Trước mặt hồ Phỉ Thúy là một màn mưa bụi giăng giăng và mênh mông.
Con đường ven hồ đọng một tầng nước, bên dưới khu chung cư cũng bị ngập một lớp nước. Có cư dân mở ô đi ngang qua đó, nước ngập đến hơn một nửa bắp chân.
Trái tim của Giang Đào chùng xuống.
Có người bật tivi lên. Đó là bản tin từ đài truyền hình và tin thời sự của địa phương. Giang Đào nhanh chóng thay quần áo, sửa sang lại đầu tóc của mình một cách tùy tiện rồi đi vào phòng khách.
Tào An và bà ngoại đang ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha. Bà ngoại vừa nhíu mày vừa nhìn chăm chú vào tivi mà không hề chớp mắt. Tào An và Giang Đào thoáng nhìn nhau, tỏ ý rằng cô cũng nên xem tivi đi.
Giang Đào đứng bên cạnh chiếc bàn uống trà.
Trạng thái phát sóng trực tiếp đang được hiển thị trên màn hình. Phóng viên ngoài trời đang bước đi giữa một khu chung cư cũ kỹ với chiếc áo phao cứu sinh màu cam.
Giang Đào chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay: Đây chính là khu chung cư của cô.
Mực nước trong khu chung cư đã dâng cao đến đũng quần của phóng viên. Cô ấy đi đến khu vực ngoài phòng bếp của một hộ gia đình. Hình ảnh trên ống kính cho thấy nước lũ cũng đã tràn vào nhà của hộ gia đình kia. Ghế sô pha đã bị ngập hoàn toàn trong nước. Các loại đồ dùng sinh hoạt và dụng cụ lặt vặt đang nổi lềnh bềnh trong dòng nước như một mớ hỗn độn.
Ngay khi ống kính máy quay vừa chuyển cảnh, các nhân viên cứu trợ thiên tai đã lập tức lái xe thoát nước tới để rút nước.
Không ngờ tình huống hiếm hoi này lại có thể phát sinh như thế, trong lòng Giang Đào cảm thấy khó chịu nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, vì cô sợ bản thân sẽ tạo thêm áp lực cho bà ngoại.
Bà ngoại thở dài: “Ngập thì ngập thôi. Tối hôm qua chúng ta đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. May mà có Tiểu Tào thúc giục chúng ta dọn ra ngoài nên mới đỡ được rất nhiều chuyện phiền toái.”
Tào An tắt tivi rồi nói với bà ngoại: “Hiện giờ, ở phía bên đó đều là nước, cho dù có đến đó thì chúng ta cũng không thể làm gì được. Bà và Tiểu Đào cứ tiếp tục ở lại chỗ cháu đi, đợi đến khi nhà cửa của hai người hoàn toàn khô ráo thì tính sau.”
Bà ngoại cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, đứng dậy rồi lên tiếng: “Cháo đã nấu xong rồi. Bà đi múc cháo ra bát trước, sau đó sẽ rán bánh trứng nhé.”
Tào An hỏi Giang Đào: “Em vẫn phải đi làm, đúng không?”
Cô gật đầu. Người làm nghề y như bác sĩ và điều dưỡng không giống những nghề nghiệp bình thường khác. Họ chẳng thể xin nghỉ một cách tùy tiện. Công việc có thể bị trì hoãn nhưng bệnh nhân thì không thể sống thiếu sự chăm sóc của điều dưỡng được.
“Em đi rửa mặt trước đã.”
“Em đi đi. Anh thử kiểm tra tình hình giao thông xung quanh bệnh viện một chút.”
Ăn sáng xong, bà ngoại ở nhà, còn Tào An thì đưa Giang Đào đi làm.
Điều kiện giao thông trong khu đô thị mới vô cùng tốt. Cho dù đường sá có bị ngập nước thì điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến việc các xe địa hình lưu thông qua lại.
Càng tiến đến gần khu phố cổ, tình trạng ngập úng càng ngày càng nghiêm trọng. Xe cộ cẩn thận vượt qua khu vực đó, còn những người đi bộ thì buộc phải xắn ống quần lên để lội qua đoạn đường bị ngập sâu đó. Cơn mưa xối xả kéo dài cả ngày lẫn đêm đã gây ra ảnh hưởng đến người dân toàn thành phố.
Khu vực bệnh viện bị ngập úng sâu hơn những nơi khác một chút. Hậu quả là giao thông đã bị tắc nghẽn cả tuyến đường.
Tào An dừng xe bên đường rồi bước xuống xe để quan sát tình hình một lát. Anh đi vòng qua bên cạnh Giang Đào, mở cửa ở bên ghế phụ lái rồi nói: “Anh sẽ cõng em tới bệnh viện nhé. Đoạn đường phía trước đều chìm trong nước cả rồi. Có một đoạn đường, mực nước không chỉ ngập đến đầu gối của em thôi đâu.”
Giang Đào nhìn thấy hai chân của Tào An đang ngâm trong nước, nước ngập đến mắt cá chân của anh.
Để đề phòng cho tình huống này nên cả hai người đều mặc quần đùi. Giang Đào nghĩ rằng: Nếu cô đã có ý định để cho Tào An cõng mình băng qua khu vực nước sâu thì cho dù anh cõng cô sớm hơn một chút cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Thế là Giang Đào nhoài người ra khỏi cửa xe. Tào An đưa chiếc ô trong tay cho cô, sau đó xoay người rồi hạ thắt lưng xuống thấp.
Giang Đào cầm chiếc ô lớn màu đen của anh bằng một tay nên tư thế không mấy thuận tiện để trèo lên lưng anh. Có lẽ là vì vị trí của cô quá thấp. Vì vậy, sau khi đứng thẳng người, Tào An đã nhấc cô lên lưng mình.
Khuôn ngực của Giang Đào cọ vào tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của Tào An. Sau khi cô nằm trên lưng anh thật vững vàng, cơ thể hai người hoàn toàn dán chặt vào nhau. Hai khuỷu chân của Giang Đào cũng bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy. Hành động này khiến Giang Đào nhất thời cảm thấy bối rối và mất tự nhiên.
Tào An dường như không hề phát hiện hay để tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này. Anh đi vòng qua chiếc xe để bước lên khu vực dành cho người đi bộ ven đường, sau đó sải những bước dài để tiến về phía trước.
Giang Đào tập trung vào việc che mưa cho hai người họ.
Xa xa cũng có những đàn ông đang cõng phụ nữ băng qua đường. Nhưng mà hình như chẳng có ai bước đi dễ dàng và nhẹ nhàng như Tào An.
“Em đang lo lắng cho tình hình căn nhà bên kia của em, đúng không?” Khi hai người đã đi được một đoạn, Tào An chủ động bắt chuyện với cô.
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt của Giang Đào lập tức trở nên buồn bã xen lẫn ảm đạm: “Em vẫn ổn. Nhưng em chỉ sợ bà ngoại sẽ khó chịu và bực bội thôi.”
Vừa học tập vừa làm việc, Giang Đào đã sống một mình ở Bắc Kinh cũng đã ròng rã sáu năm rồi. Cô đã sớm quen với việc phải tự mình đối mặt với một số vấn đề trong cuộc sống này. Giang Đào không sợ phải nếm trải khó khăn hay gian khổ. Nhưng cô lại sợ nhìn thấy bà ngoại của mình chịu vất vả và khó chịu.
Giang Đào từng tình cờ nghe thấy hai bà mẹ trẻ trò chuyện với nhau. Họ nói rằng, căn bệnh cảm cúm chỉ là một loại bệnh vặt vãnh mà thôi. Bọn họ không hề để tâm tới việc bản thân mình bị mắc những căn bệnh nhẹ như cảm lạnh. Tuy nhiên, hễ nhìn thấy con cái bé bỏng của mình bị sổ mũi và ho khan, bọn họ lại vô cùng hoảng sợ lẫn cuống cuồng.
Đối với Giang Đào, bà ngoại cũng là một sự tồn tại như vậy. Cô thà tự mình cam chịu và gánh vác gấp đôi những gian khó nhọc nhằn còn hơn là để bà ngoại chịu đựng vất vả, dù chỉ một chút thì cô cũng không hề muốn.
Tào An: “Anh thấy bà ngoại cũng là người suy nghĩ thông suốt và rất thoáng. Nhưng mà từ sáng nay, anh lại trông thấy em đã nhíu mày liên tục, không hề thả lỏng.”
Giang Đào sửng sốt đến mức ngẩn người. Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Bản thân cô còn chưa cảm nhận được điều này mà.
Tào An tiếp lời: “Thật ra cũng chẳng có gì đáng ngại hay phiền muộn cả. Hậu quả tồi tệ nhất chính là hai bà cháu sẽ không thể ở trong căn nhà đó được nữa, cần phải sửa chữa lại. Giống như kiểu tình huống: Đã ở vài ba năm thì phải sửa sang và trang hoàng nhà cửa cho mới lại vậy. Do đó, khi gặp phải chuyện này, em mới sốt ruột như vậy. Ngôi nhà của hai bà cháu em đã có tuổi đời khá lâu rồi, dẫu có phá hủy nó rồi xây lại một ngôi nhà khác cũng không hề đáng tiếc. Chỉ cần tốn một ít tiền thì em có thể giúp bà ngoại của mình sống thoải mái và thư thái hơn. Những người già luôn có thói quen tiết kiệm, tằn tiện. Nếu bà ngoại thực sự sống trong một căn nhà mới thì chắc chắn trong lòng bà cũng vô cùng vui mừng.”
Bị ảnh hưởng bởi giọng điệu thoải mái, ung dung của Tào An nên Giang Đào cũng không còn quá bối rối hay phiền não nữa.
Thành thật mà nói, căn nhà kia của cô thực sự cực kỳ dột nát. Rất nhiều chỗ trên tường xuất hiện vết nứt, tất cả đều được bà ngoại nghĩ cách rồi sử dụng các vật dụng trang trí để che chắn đi.
Dì út và dượng út đã nhiều lần đề cập tới chuyện: Họ muốn giúp đỡ cô sửa lại ngôi nhà. Chỉ có điều sau khi kiếm ra tiền, Giang Đào cũng đã nhắc tới vấn đề này. Nhưng bà ngoại của cô lại tiếc tiền, có nói gì cũng chẳng chịu tu sửa ngôi nhà của họ.
Bây giờ nhà đã bị ngập úng rồi. Bà cụ không đồng ý cũng phải chịu thôi.
Bạn trai là một người có kinh nghiệm ở trong ngành này, vậy nên Giang Đào bèn hỏi Tào An: “Anh nghĩ cần khoảng bao nhiêu tiền để sửa chữa lại ngôi nhà của hai bà cháu đây?”
Tào An vừa cười vừa đáp: “Vậy phải tùy vào nguồn tài chính dự trù của em. Nếu như trang hoàng chỗ này và không quan tâm tới phần trần nhà, em cho anh một trăm triệu nhân dân tệ thì anh cũng có thể xài hết giúp em.”
Giang Đào hừ lạnh rồi trả lời: “Cho dù có bán em thì cũng chẳng kiếm được cái giá một trăm triệu nhân dân tệ đâu.”
Tào An: “Chỉ sợ là có người bằng lòng chi tiền mua nhưng em lại không chịu giữ lời hứa.”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang một hướng ám muội và mập mờ. Giang Đào đáp lại với vẻ cứng rắn: “Em chỉ có một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ thôi. Bấy nhiêu đó có đủ không?”
Vì không có tiền nên lúc bình thường, nhiều nhất thì Giang Đào chỉ cân nhắc xem mình cần tiết kiệm bao nhiêu tiền để gửi ngân hàng mà thôi. Vì vẫn chưa đến giai đoạn sửa sang nhà cửa nên Giang Đào thực sự chẳng có bất kì khái niệm nào về các khoản chi phí cải tạo.
Ngoài ra, vì bạn trai của Giang Đào quá đỗi giàu có nên việc cô tự thừa nhận mình có khoản tiền tiết kiệm ít ỏi cũng không có gì đáng xấu hổ cả. Dù sao đi nữa, nếu thêm hai con số 0 vào tài khoản của Giang Đào thì nó cũng sẽ không đuổi kịp số dư của Tào An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...