Đối tượng xem mắt có vẻ ngoài rất dữ

Sau khi đi qua đi lại vào đêm nay, Giang Đào và bà ngoại của cô đều không bị mắc mưa nhưng Tào An lại ướt sũng cả người.
 
Sau khi Giang Đào đổi sang dép lê, Tào An lại thì thầm với cô: “Em cứ tùy ý dẫn bà ngoại đi dạo nhé. Anh đi tắm trước đã, sẽ rất nhanh thôi.”
 
Giọng điệu của anh tự nhiên và gần gũi như thể chỉ có bà ngoại mới là vị khách mới tới nhà, còn Giang Đào cũng là một trong những chủ nhân của ngôi nhà này. Vì vậy, cô phải thực hiện nghĩa vụ tiếp đãi khách khi Tào An vắng mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Đào nhìn thấy chiếc quần ướt dầm dề đang dính chặt vào chân của anh thì gật đầu: “Anh mau tắm đi.”
 
“Em cứ để những thứ này cho anh. Đợi anh tắm xong thì sẽ dọn dẹp chúng.” Tào An chỉ vào số hành lý của hai bà cháu Giang Đào, sau đó anh chào bà ngoại rồi sải bước dài vào phòng ngủ chính.
 
Tào An vừa rời đi thì tầm mắt của Giang Đào lại rơi vào phong cách trang trí của ngôi nhà này.
 
Cô chẳng có kinh nghiệm trong việc bài trí, hơn nữa cũng không đặc biệt chú ý đến những thứ này. Vì vậy, Giang Đào không biết căn nhà này của Tào An theo phong cách gì mà chỉ cảm thấy vật dụng trong nhà vô cùng đơn giản, mang đường nét uyển chuyển và mềm mại, khiến tổng thể không gian có vẻ cực kỳ thoáng đãng nhưng mỗi một chi tiết lại toát lên vẻ đẹp tinh tế và sang trọng. Người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết ngay: Chủ nhân của nơi này vừa giàu có vừa có gu thẩm mỹ.
 
Có thể là do Tào An chỉ sống một mình nên dấu tích sinh hoạt ở đây cũng không quá rõ ràng. Ngoại trừ mấy chậu cây xanh được chăm sóc kỹ lưỡng nên hãy còn tốt tươi và mơn mởn mọng nước, Giang Đào đảo mắt nhìn lướt qua thì chỉ trông thấy bên trên chiếc bàn uống trà màu trắng toát hình bầu dục có một cốc nước, một hộp khăn giấy cùng một chiếc điều khiển tivi từ xa. Trên chiếc ghế sô pha hình chữ L có hai chiếc gối ôm với màu sắc tươi tắn, một chiếc gối trong số đó đang nằm ngả nghiêng trên đệm sô pha, chứng tỏ chủ sở hữu đã từng sử dụng nó.
 
Ở chỗ sát cửa kính nối liền từ trần đến sàn kế bên ghế sô pha, có lẽ đó là góc tập thể dục vì được bố trí máy chạy bộ, một tấm ván nằm ngửa và một bộ tạ tay*.
 
*Tạ tay là dụng cụ thể thao làm bằng sắt hoặc gỗ, hai đầu hình tròn, phần giữa nhỏ, dùng để cầm tay và thực hiện các động tác thể dục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Giang Đào chợt hiện ra hình ảnh cơ ngực gần như căng tràn và lấp đầy áo sơ mi lẫn đồ vest của Tào An. Cô cũng sực nhớ một câu nói trước đây của anh: “Bình thường anh chỉ chạy bộ vào sáng sớm thôi. Vóc dáng của anh hoàn hoàn nhờ vào gen di truyền.” Giang Đào có một cảm giác vô cùng vui sướng khi có thể vạch trần những lời nói dối nho nhỏ của bạn trai mình.
 
Bên phía phòng ngủ chính, Tào An đóng cửa lại. Tấm rèm cửa sổ tự động đóng lại bằng điều khiển từ xa. Anh lập tức cởi bỏ bộ quần áo không hề vừa vặn kia ra - thứ đã mượn từ dượng út của Giang Đào.
 

Thân hình cao gầy và vạm vỡ không còn mảnh vải che thân, hoàn toàn lộ ra ngoài với dáng vẻ ướt át, trên bụng có ba vết sẹo nhạt màu - đó là vết tích cho thấy anh đã từng mổ ruột thừa bị viêm.
 
Dường như thân hình của anh vẫn chẳng có gì khác biệt so với mọi khi. Nhưng tối nay, vì có sự xuất hiện của một vị khán giả là cô gái trẻ trung và kín đáo nên cơ bắp của anh cũng tự động rắn chắc, tráng kiện hơn bình thường một chút.
 
Chỉ có mỗi chủ nhân của thân hình này vẫn còn làm thinh như thể thờ ơ.
 
Tiện tay cầm lấy một bộ quần áo trong tủ quần áo, Tào An sải bước vào phòng tắm rồi mất ba phút trong trận chiến tắm rửa sạch sẽ.
 
Vốn dĩ anh muốn ra ngoài mà không sấy tóc. Thế nhưng khi đi ngang qua chiếc gương, Tào An lại do dự vài giây, sau đó vẫn quyết định cắm máy sấy tóc để sấy khô tóc. Sau khi mái tóc được chải xuôi, khí chất hung dữ của anh cũng đã được áp chế hơn nhiều.
 
Máy sấy tóc phát ra âm thanh vù vù. Đúng lúc đó, Giang Đào vừa tiến vào phòng bếp. Cô đoán rằng Tào An cũng sắp ra ngoài nên cũng không dòm ngó gì nhiều.
 
Bà ngoại đang đứng cạnh cửa sổ sát sàn rồi vẫy tay với cô.
 
Vào ban đêm, khung cửa kính nối liền từ trần đến sàn chỉ phản chiếu khung cảnh của phòng khách. Vì vậy, Giang Đào phải đi đến gần cửa sổ mới phát hiện ra: Cửa sổ này đối diện với hồ Phỉ Thúy. Chỉ có điều, cơn mưa xối xả như trút nước đã khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ nên cảnh đêm trong màn mưa cũng hơi ghê rợn.
 
Bà ngoại tức cảnh sinh tình, cất tiếng cảm thán: “Vào những ngày trời trong nắng ấm, chắc chắn phong cảnh nơi đây sẽ vô cùng đẹp đẽ.”
 
Giang Đào thầm nghĩ rằng: Đây chính là một căn nhà Lakeview* điển hình.
 
*Lakeview là vị trí có tầm nhìn hướng ra hồ.
 
Tào An ra ngoài. Anh đã thay một chiếc quần dài thoải mái màu đen và một chiếc áo tay lỡ màu trắng, trông vừa sạch sẽ vừa khoan khoái, đồng thời còn giúp trung hòa vẻ lạnh lùng dữ dội trên khuôn mặt anh.
 
Giang Đào âm thầm khinh bỉ bản thân, bởi khi đặt Tào An vào một bối cảnh như thế này, cô lại cảm thấy anh trở nên đẹp trai và khôi ngô hơn bình thường.
 

Người ta thường nói rằng “người đẹp vì lụa”. Có lẽ một ngôi nhà phù hợp càng có thể tô điểm cho vẻ đẹp của con người hơn cả quần áo lụa là.
 
Tào An: “Em đã đói bụng rồi đúng không? Tối nay chúng ta hãy ăn tạm chút gì đó trước đi. Anh nấu mì nhé?”
 
Ban đầu, bọn họ dự định sẽ ăn tối ở nhà bà ngoại sau khi Tào An đón Giang Đào đi làm về. Nhưng cuối cùng, họ lại tạm thời thu dọn đồ đạc rồi tất bật mãi tới tận bây giờ.
 
Giang Đào: “Vậy em nấu cho.”
 
Tào An: “Để anh chuẩn bị bữa ăn là được rồi. Em và bà ngoại hãy chọn phòng trước đi. Bình thường, hai căn phòng kia đều không có ai ở, mỗi tuần chỉ quét dọn một lần nên có thể còn khá bụi bặm, vẫn cần lau chùi một chút.”
 
Thế là hai bà cháu đành phải đi chọn phòng trước.
 
Hai căn phòng ngủ phụ đều hướng về phía nam. Nó vẫn đi theo phong cách tối giản và sang trọng của phòng khách với tông màu ấm áp hơn.
 
Diện tích cũng xấp xỉ nhau. Bà ngoại chọn căn phòng ở gần phòng khách, còn chỗ ở của Giang Đào thì nằm cạnh phòng ngủ chính.
 
Tào An mang tới hai miếng giẻ lau sạch sẽ: “Hai người dọn dẹp trước đi nhé. Anh đi nấu mì đây.”
 
Vì bận rộn nên hai bà cháu cũng chẳng khách sáo với Tào An.
 
Trong phòng ngủ hơi bụi nhưng không bẩn lắm. Họ chỉ cần chùi sơ qua, sau đó lau khô bề mặt ướt sũng của hành lý lẫn túi xách sao cho sạch sẽ, cuối cùng xách chúng vào phòng ngủ.
 
Giang Đào giúp bà ngoại dọn dẹp chỉnh tề trước rồi mới tự dọn giường của mình.
 

Cô mang theo tổng cộng ba bộ quần áo, đặt chúng vào tủ quần áo trống rỗng chỉ có mỗi móc treo đong đưa qua lại.
 
Những món đồ Giang Đào cần sử dụng trong tối nay hoặc sáng mai như là đồ sạc pin, sổ ghi chép, cốc nước, bàn chải đánh răng,… được đặt tạm trên bàn làm việc. Trong vali của cô chỉ còn lại một chiếc hộp trang sức nhỏ. Nguyên nhân chủ yếu là: Giang Đào cho rằng cô sẽ không ở lại đây lâu nên chẳng cần lấy nó ra ngoài.
 
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng cảm giác vừa đói vừa khát bị kìm nén bấy lâu cũng xuất hiện cùng lúc với tiếng thở phào nhẹ nhõm.
 
Giang Đào rửa tay sạch sẽ rồi đi vào nhà bếp.
 
Bà ngoại đã ở đó giúp đỡ anh rồi. Bà ấy bưng một bát mì vừa múc xong ra ngoài. Đó là một cái bát lớn bằng sứ trắng tinh, viền đen. Bên trong có mì, rau sống, trứng vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, ngoài ra còn có vài lát thịt bò sốt tương được rải thành một hàng bên trên.
 
Vừa ngửi đã thấy vô cùng thơm ngon.
 
Giang Đào đi vào nhà bếp để bưng bát mì thứ hai. Tào An giải thích: “Thịt bò lấy từ chỗ ông nội của anh đấy. Dì giúp việc ở nhà ông nấu ăn cực kỳ ngon.”
 
Giang Đào: “Trông ngon thật đấy!”
 
Tào An nhìn những sợi tóc lòa xòa vướng bên vành tai cô, vừa cười vừa nói: “Đó là do em đang đói bụng thôi.”
 
Giang Đào thật sự đang đói meo! Vì vậy, cô cầm đôi đũa và bát mì ra ngoài.
 
Chẳng mấy chốc, ba người đã cùng nhau ngồi xuống vị trí của mình. Chẳng có ai không đói bụng cả, vì vậy bọn họ đều ăn một cách ngon lành.
 
Dáng người của bà ngoại hơi thấp, khẩu phần ăn cũng ít ỏi. Vừa nãy khi múc mì, bà ấy cố ý gắp không nhiều lắm nên đã ăn xong trước tiên.
 
Tào An phát hiện tâm trạng của bà cụ không tốt lắm nên lập tức dẫn bà ấy đi dạo một vòng ở khu vực vệ sinh chung, sau đó giải thích cách sử dụng của một số thiết bị thông minh: “Đã sắp mười giờ rồi, bà hãy tắm rửa rồi đi ngủ trước đi ạ. Bà cứ đặt quần áo của mình ở bên cạnh, lát nữa Tiểu Đào sẽ mang chúng đến phòng giặt giũ để giặt đồ cùng một lúc luôn ạ.”
 
Bà ngoại gật đầu, ngáp một cái rồi đi vào phòng ngủ để lấy quần áo đi tắm.
 
Tào An lại ngồi vào bàn ăn.
 

Giang Đào chọc đũa vào bát mì còn thừa lại một nửa, sau đó nhìn vào bát của anh rồi nói: “Em đã gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
 
Tào An: “Trong phòng ngủ chính cũng có một phòng tắm đấy. Bình thường anh cũng không ở đây hay sử dụng nó nhiều nên thực ra cũng chẳng sao cả. Không phiền chút nào.”
 
Giang Đào cúi đầu ăn mì.
 
Tào An có thể hiểu được tâm trạng của cô.
 
Họ đã quen biết nhau thông qua một buổi xem mắt. Mỗi người đều có công việc riêng nên thời gian hai người ở riêng với nhau cực kỳ hạn chế. Nó không giống một số mối tình thanh xuân vườn trường lãng mạn hay là mối tình công sở trong cùng một công ty – những trường hợp mà sau khi quen thuộc lẫn hiểu rõ về nhau, đôi bên mới xác định tình cảm của mình và bước vào mối quan hệ yêu đương.
 
Tào An có thể theo đuổi Giang Đào thành công trong khoảng thời gian chóng vánh như vậy, ngoại trừ lý do anh tạo ấn tượng tốt và chiếm được cảm tình của Giang Đào thì nguyên nhân mấu chốt chính là: Da mặt của cô quá mỏng. Vì vậy, Tào An đã lấy thiện cảm mà cô dành cho mình để làm nền móng, sau đó càng ngày càng chủ động tiến tới từng bước một cách mạnh mẽ, mãnh liệt. Cuối cùng, Giang Đào cũng ngượng ngùng đồng ý chấp nhận Tào An.
 
Nhưng đồng ý cũng chỉ là đồng ý mà thôi. Hai người vẫn đang ở giai đoạn tìm hiểu nhau thông qua việc xem mắt nên không thể lập tức thân mật hay gần gũi được. Hai người vẫn cần thời gian để tiếp xúc và hòa hợp với nhau, kể cả việc phát hiện ra một vài khuyết điểm của đối phương trong giai đoạn thích ứng lẫn thấu hiểu nhau.
 
Những người có da mặt mỏng thường nhạy cảm hơn nhiều. Giống như Giang Đào, cô là một người mẫn cảm đến mức có thể nhận biết ác cảm của những người qua đường dành cho mình. Vì vậy, Giang Đào đã chủ động tiếp cận gần anh hơn để chăm sóc và quan tâm tới tâm tình của Tào An. Mặt khác, cô cũng cảm thấy mất tự nhiên vì khoảng cách chênh lệch khá xa giữa gia cảnh của hai người.
 
Việc hình thành tính cách có liên quan đến hoàn cảnh sống từ thời tấm bé. Chẳng có ai vừa sinh ra đã là người lạc quan và cởi mở cả.
 
Tuy rằng Tào An không có bạn bè trong thời gian đi học nhưng anh vẫn có quan hệ tốt đẹp và hòa thuận với ba mẹ lẫn ông bà nội của mình. Còn Giang Đào thì ngược lại. Từ nhỏ, cô đã là một đứa trẻ mồ côi, không có ba mẹ cạnh bên. Cho dù bà ngoại đối xử với Giang Đào rất tốt nhưng vào những thời điểm như ba mẹ đón con cái tan học hay là hoạt động trong trường cần có sự tham gia của phụ huynh, Giang Đào cũng sẽ cảm thấy hâm mộ những người bạn khác cùng lớp bởi vì bọn họ có ba mẹ. Đồng thời, cô cũng phải chịu đựng sự tò mò hoặc tiếp nhận lòng quan tâm, đồng cảm của những học sinh khác – những người bạn vốn không có ác ý gì.
 
“Lúc anh giúp hai bà cháu thu dọn đồ đạc, em cũng đâu tỏ ra khách khí với anh nhỉ? Sao bây giờ em lại xem anh như người ngoài vậy?” Tào An vừa ăn mì vừa trêu chọc bạn gái.
 
Giang Đào khẽ đáp: “Đó là hai chuyện khác nhau mà.”
 
Tào An: “Sao lại khác nhau? Đây đều là những chuyện người bạn trai nên làm để săn sóc bạn gái của mình thôi mà.”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui