Sau khi đi dạo vườn hoa về, số lều trại được dựng bên bờ hồ không còn bao nhiêu, khách du lịch đã bắt đầu lục tục rời đi.
Ánh mặt trời vẫn rực rỡ, nước trên mặt hồ vẫn gợn sóng.
Tào An nhìn đồng hồ rồi hỏi Giang Đào: "Chơi thêm nửa tiếng nữa nhé? Sau đó tầm bốn giờ chúng ta thu dọn đồ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả thật Giang Đào vẫn còn chơi chưa đã.
Tào An chuyển tấm đệm hơi bên trong lều ra ngoài, để Giang Đào ngồi trên đó nghỉ ngơi. Còn anh thì tới bên hồ cố định lại cần câu cá.
Giang Đào không nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh nữa, cô chống hai tay ra đằng sau, đưa mắt nhìn ra xa trong làn gió nhè nhẹ thổi. Bầu trời xanh cao vời vợi, dường như nhìn lên trời cả ngày cũng không thấy chán.
Mặt nước đột nhiên lăn tăn, Giang Đào quay sang thì thấy Tào An đang thu dây câu, câu lên được một con cá to bằng lòng bàn tay.
Giang Đào bước tới bên cạnh anh.
Tào An: "Em muốn câu thử không?"
Giang Đào lắc đầu, nhìn anh ném lưỡi câu xuống hồ nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cần câu tạm thời chưa có dấu hiệu là có cá đã cắn câu, Tào An đi về phía lều trại lấy một bộ bài tú lơ khơ trong ba lô ra, ngồi lên đệm rồi mời Giang Đào: "Vừa đợi cá cắn câu vừa chơi nhé?"
Giang Đào: "Chỉ có hai người thì chơi cái gì bây giờ?"
Tào An: "Chơi Tiềm ô quân đi, người thua thì phải trả lời một câu hỏi."
Giang Đào hơi đắn đo, cô vẫn còn nhớ khung cảnh lần trước bị anh và bà ngoại hợp tác trêu mình.
Tào An: "Yên tâm, anh sẽ không hỏi điều gì quá trớn đâu."
Giang Đào trừng anh, cuối cùng cô vẫn ngồi xuống chơi cùng anh. Hai người rút trước một lá phăng teo đỏ và một lá tám cơ, chỉ dùng một nửa số bài còn lại để rút ngắn thời gian rút bài.
Vào khoảnh khắc quyết định thắng thua của ván đầu tiên, khi nhìn thấy Tào An chuẩn bị rút lá chín chuồn của mình và cô chỉ còn lại một lá tám cơ, Giang Đào không kiềm chế được mà giữ chặt lấy lá chín chuồn trong tay.
Tào An nhìn cô một lát rồi quyết định nhường cô, đổi ý rút lá tám cơ bên cạnh.
Hiện tại đến lượt Giang Đào phải chọn rút một trong ba lá bài trên tay anh, xác suất rút trúng trong ba lá Joker, tám cơ và chín chuồn là một phần ba.
Giang Đào thăm dò, sờ vào một lá bài rồi nhìn biểu cảm của Tào An.
Thế nhưng gương mặt hung dữ ấy của anh vẫn bình tĩnh như đang đeo mặt nạ, không để lộ ra một chút sơ hở nào hết.
Giang Đào tiện tay rút ra một lá bài, vậy mà rút được lá chín chuồn rồi!
Cô cười híp cả mắt, bỏ hai lá chín trong tay xuống, vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa.
Tào An vẫn bình tĩnh: "Em hỏi đi."
Giang Đào nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Quen nhau lâu như vậy rồi, anh thấy em có những khuyết điểm nào? Phải nói được ít nhất một điều."
Cô rất muốn biết bản thân mình trong mắt Tào An là người như thế nào.
Tào An: "Anh không trả lời được, bởi vì đến bây giờ anh vẫn không thấy em có bất cứ khuyết điểm nào."
Giang Đào không tin.
Tào An cố gắng đưa ra đáp án: "Dễ xấu hổ? Cái này cũng không được tính là khuyết điểm, trái lại anh còn khá th..."
"Trật tự!" Giang Đào ngại ngùng ngắt lời anh, cúi đầu tráo bài.
Tào An nhìn gương mặt đã đỏ bừng của bạn gái mình nói: "Hay đổi thành anh nói ra khuyết điểm của bản thân nhé?"
Giang Đào vẫn còn cảm thấy bối rối, trả lời: "Cũng được."
Tào An: "Gương mặt trông không hề giống người tốt chút nào."
Giang Đào không biết nên cười sự tự chế giễu chính mình của anh hay nên tỏ ra đồng cảm: "Vẻ bề ngoài cũng không phải là thứ mà anh có thể lựa chọn, cái này không tính, nói cái gì liên quan đến tính cách ấy."
Tào An yên lặng vài giây rồi nói: "Không được thành thật như em nghĩ?"
Giang Đào: ...
Gương mặt vừa bớt đỏ đột nhiên đỏ bừng.
Câu ‘Không được thành thật’ vừa có ý nói đến việc anh thích đặt bẫy người khác, vừa có thể nhắc tới ‘sự không thành thật của cơ thể' của anh trong tình huống hai người bọn họ đều đã ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’. Câu này của Tào An thật sự rất mờ ám, nếu như gương mặt của anh bình thường hơn một chút, thì câu này có thể được coi như là một câu tán tỉnh. Nhưng tiếc rằng Tào An lại có một gương mặt rất hung dữ, bảo mặt anh trông y chang đại ca xã hội đen cũng không sai, điều này khiến người ta có cảm giác anh chỉ đang tự phân tích bản thân một cách thật lòng mà thôi.
Thế nhưng Giang Đào vẫn biết, chắc là anh đang ‘đùa’ cô, xấu xa vô cùng. Cơ mà dù có xấu xa thì cũng xấu xa một cách điềm đạm và uy nghiêm khiến người ta phải hoài nghi có phải do bản thân đã nghĩ quá nhiều nên hiểu lầm anh rồi không.
Khí thế của anh tỏa ra hừng hực, cho dù không ngẩng đầu Giang Đào cũng biết chắc chắn Tào An đang nhìn mình, giống như một con sói hung ác đang cúi đầu quan sát con mồi nhỏ bé trước mặt mình.
Khuôn mặt trời sinh hung ác cộng thêm dáng người cường tráng khiến anh luôn mang tới một cảm giác nguy hiểm. Có lúc Giang Đào cảm thấy mình nên tránh xa anh một cách lý trí, tuy vậy cô lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự kiềm chế đầy ga lăng của Tào An khi anh tự đeo cho mình những xiềng xích. Đó là minh chứng cho việc anh không muốn làm cô bị thương, cũng là sự thành ý của anh khi quyết định đi xem mắt và yêu đương với cô.
Chính điều này của anh khiến cô không còn sợ hãi nữa, anh cũng nhạy bén nhận ra điều đó nên bắt đầu gỡ bỏ từng chút một xiềng xích trên người mình, từng bước thăm dò mức độ tiếp nhận của cô đối với con người thật của anh.
Cho dù bản thân nhát gan hay dễ xấu hổ đến đâu, Giang Đào đã bị sự thăm dò này của anh đả động, cô bỏ lại những lá bài tú lơ khơ trên tay, chạy tới bên hồ, quay lưng với anh ‘ngắm nhìn phong cảnh’.
Tào An không làm gì cả, cho dù hiện tại anh có đủ cả thiên thời, địa lợi thậm chí cả nhân hòa để có thể đưa cô vào trong lều và cưỡng ép bất cứ lúc nào.
Những lá bài tú lơ khơ vương vãi được đôi tay thon dài sắp xếp ngăn nắp để cho lại vào hộp.
Trong suốt quá trình này, năm mươi tư lá bài đều lộn xộn hết cả. Những lá bài nằm ở sát mép hộp bị lệch ra ngoài, dường như không muốn bị bó buộc trong một không gian nhỏ bé chật hẹp.
Tào An rủ mắt, chỉnh từng lá bài một về đúng vị trí của nó cho đến khi bộ bài quay về hình dạng hoàn hảo ban đầu, thời điểm chiếc hộp vẫn chưa bị mở nắp.
Cần câu đột nhiên động đậy, đánh vỡ sự mập mờ của đôi tình nhân bên hồ.
Tào An thu dây câu, lần này may mắn hơn, câu được một con cá chép khoảng một cân.
"Em nói với bà ngoại một tiếng, buổi tối nhà mình có thêm món cá kho tàu.”
Tào An bỏ con cá vừa câu được vào trong thùng, con nhỏ hơn mà ban nãy câu được thì ném lại xuống hồ, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Giang Đào, nói.
Ánh mắt của anh vẫn không thay đổi, Giang Đào cũng ăn ý phối hợp với anh, nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cho bà ngoại.
Lúc xe đi đến khu chung cư Hòa Bình thì đã là năm rưỡi chiều. Bà ngoại cũng đã nấu xong đồ ăn nên gọi Tào An sang bên này ăn tối.
Tào An cũng không khách sáo, xách theo con cá đi vào trong nhà bếp xử lý. Trong lúc đó, Giang Đào lấy máy ảnh của anh truyền ảnh vào máy tính, bắt đầu sắp xếp lại những tấm ảnh chụp.
Ăn tối xong xuôi, Tào An cũng rời đi luôn.
Bà ngoại quyết định đi đến quảng trường, còn Giang Đào ngồi trên sô pha chia sẻ tình hình yêu đương của mình với bạn thân. Cô gửi cho bạn mình một tấm ảnh cô và Tào An chụp chung.
Phương Nhụy lập tức gọi điện thoại video cho cô hỏi một cách đầy kích động: "Cuối cùng Tào đại ca cũng đã được trở thành bạn trai chính thức rồi sao?"
Giang Đào: "Tính ra thì anh ấy ‘thăng chức’ hơi bị nhanh đấy, sao cậu lại nói là cuối cùng vậy hả?"
Phương Nhụy: "Chủ yếu là do khí chất của anh ấy khiến cho người ta cảm thấy việc theo đuổi được cậu chỉ là chuyện trong tầm tay. Không ngờ anh ấy đã theo đuổi cậu hơn một tháng rồi đấy."
Sau khi hóng được hết quá trình được trở thành bạn trai chính thức của Tào An, Phương Nhụy chớp mắt nhìn Giang Đào, dí sát mặt mình vào camera, hỏi nhỏ: "Đã đi cắm trại với nhau rồi, thế đã hôn chưa?"
Giang Đào bị giọng điệu của bạn thân mình trêu đến mức nóng hết cả mặt, may mà cô vẫn còn giữ được bình tĩnh để đáp lại: "Chưa đâu, mới chỉ nắm tay nhau thôi."
Phương Nhụy hóng chuyện: "Không thể nào, lều cắm trại cũng đã dựng lên rồi, một địa điểm thích hợp cho nụ hôn đầu đến như thế, vậy mà Tào đại ca còn không chịu hành động? Sau khi đi xem mắt, có những người chỉ ăn hai bữa cơm với nhau cũng đã hôn môi rồi đấy. Cậu dịu ngoan như thế này, mà Tào đại ca lại mạnh mẽ, ngang tàng như thế..."
Giang Đào: "Do bề ngoài khiến anh ấy trông như vậy thôi, chứ thực ra rất ga lăng đấy."
Mặc dù thỉnh thoảng cũng không được thành thật cho lắm nhưng những lời anh nói càng giống với như đang trêu chọc cô hơn, chứ không phải là anh sẽ thật sự làm gì cô.
Phương Nhụy: "Tớ còn lâu mới tin, chúng ta cược đi, trong vòng một tháng, kiểu gì Tào đại ca cũng sẽ giành được nụ hôn đầu của cậu, còn nhiều hơn nữa thì... hê hê hê."
Giang Đào quyết định kết thúc cuộc gọi trong tiếng cười không đứng đắn của người bạn thân mình.
.
Rốt cuộc kỳ nghỉ ngắn ngủi cũng đã kết thúc. Ngày hôm sau, Giang Đào phải đi làm.
Hơn bốn giờ chiều, Giang Đào tranh thủ thời gian rảnh rỗi lướt điện thoại. Bất ngờ là Tào An lại gửi cho cô một bức ảnh, đó là phòng chờ khám bệnh của khoa ngoại tổng quát.
Giang Đào: Anh đang ở bệnh viện?
Tào An: Ừ, anh đi lấy số để cắt chỉ, cắt xong thì tiện thể đợi em luôn.
Cắt chỉ?
Đột nhiên Giang Đào không biết nên trả lời như thế nào, vừa may có tiếng bệnh nhân gọi trong phòng bệnh nên cô cất điện thoại, vội vàng đi tới đó.
Năm giờ hai mươi phút, Giang Đào gặp Tào An tại sảnh bệnh viện.
"Bác sĩ nói như thế nào?"
"Bác sĩ nói tình trạng khôi phục của anh khá tốt, chỉ cần không vận động quá mạnh là được, có thể lái xe đi làm."
Hai người nói vài câu về việc đi cắt chỉ rồi nhanh chóng lên xe.
Tào An còn muốn tới công ty một chuyến nên từ chối lời mời ăn cơm nhiệt tình của bà ngoại.
Nếu như hôm qua cuộc hẹn hò của hai người có chút lãng mạn thì hôm nay lại chỉ có nửa tiếng trên xe để nói chuyện với nhau.
Có điều việc này cũng rất bình thường, mọi người đều có công việc, gia đình riêng của mình, không thể như mấy đôi yêu nhau thời đi học, có thể dính nhau suốt ngày được.
Phương Nhụy hiếm khi được nghỉ vào thứ bảy lại biết được việc hôm nay Giang Đào không đi hẹn hò, bèn quyết định sang nhà cô chơi.
"Vậy mà Tào đại ca lại không để cậu cắt chỉ cho anh ấy?"
Phương Nhụy đang sẵn sàng để nghe ngóng chuyện yêu đương của bạn mình đột nhiên cảm thấy cực kỳ thất vọng cùng với không thể tin được khi nghe bạn mình kể: "Lúc anh ấy nhập viện, cậu chính là người xử lý vết thương cho anh ấy đấy. Vậy mà hiện tại quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi sao anh ấy lại… Anh ấy không nên làm như vậy mới phải!"
Giang Đào: "Chắc là anh ấy cũng muốn tránh đôi bên bị ngượng ngùng. Dù sao vừa mới ở bên nhau đã để bạn gái mình xử lý vết thương vùng bụng dưới, nếu là tớ thì tớ cũng không thốt ra miệng được."
Phương Nhụy: "Điều này chứng tỏ là cậu đã hoàn toàn xem nhẹ sự mặt dày của đàn ông rồi. Đối tượng xem mắt trước đây của tớ vừa tập gym xong đã chụp ảnh gửi cho tớ xem đấy. Gửi xong thì bị tớ block luôn rồi."
Giang Đào: "... Tào An không phải là người như thế."
Nếu không tính vẻ ngoài, những hành vi cử chỉ của Tào An thật sự rất lịch thiệp.
Phương Nhụy nhớ tới hành vi bị một vết thương nhỏ cũng phải quấn băng gạc của Tào An, phì cười: "Chắc là do Tào đại ca nhà cậu vẫn còn ngây thơ đấy, sự tương phản này cũng đáng yêu ra phết!"
Hết nói đến chuyện tình yêu của hai người họ lại tiếp tục nhảy sang bàn chuyện ở nơi làm việc. Bà ngoại đã đi nhảy về nên Phương Nhụy cười chào tạm biệt.
Giang Đào tắm rửa xong, lúc bước ra phát hiện Tào An gửi tin nhắn tới, tiếp sau đó là một tấm ảnh, một viên đá màu đen đang tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, bên cạnh còn có một bông hoa bồ công anh màu vàng đang nở rộ ở bên cạnh.
Giang Đào: Cái gì đây anh?
Tào An: Quặng sắt hôm nay đào được ở công trường.
Giang Đào biết vốn dĩ công trường bên đó là một mỏ khoáng sản, quặng sắt ở đó đã được khai thác hết, thế nhưng có để lại một cái hầm mỏ, chắc chắn bên trong vẫn còn một số khoáng sản còn chưa được khai thác hết.
Giang Đào: Nhìn cũng đẹp mắt đấy.
Tào An: Cũng chỉ có viên này đẹp, vừa nhìn thấy đã nhớ đến em.
Giang Đào vừa mới ngơ ngác không hiểu sao bạn trai lại chụp một viên đá gửi cho mình, đột nhiên bị những lời ngon tiếng ngọt bất ngờ tập kích, đỏ bừng mặt.
Sau khi mất mấy giây để bình tĩnh lại, Giang Đào chủ động hỏi tới chuyện cắt chỉ: Tại sao anh không đến phòng khám cắt chỉ? Đến bệnh viện còn phải lấy số xếp hàng.
Tào An: Vốn dĩ anh muốn tới đón em, chỉ là tiện đường nên ghé vào thôi.
Giang Đào cắn môi, cô vẫn còn ngại ngùng, chưa hỏi tới vấn đề quan trọng mà mình đang thắc mắc.
Một tin nhắn mới xuất hiện: Em có biết cắt chỉ không?
Giang Đào chậm rãi sắp xếp lại câu từ: Có chứ, có điều không thể chuyên nghiệp như bác sĩ được.
Tào An: Anh cũng đoán thế, còn định nhờ em giúp đỡ.
Giang Đào đọc xong dòng chữ này, cũng nhìn thấy bản thân đang được phản chiếu trên màn hình điện thoại, gương mặt đỏ như quả cà chua, ánh mắt thì long lanh.
Cô yên lặng quan sát chính mình rồi trả lời tin nhắn: Vậy sao anh không hỏi em? Nếu thế em còn tiết kiệm cho anh được một ít tiền nữa.
Tào An: Có những chuyện còn quan trọng hơn cả tiết kiệm tiền.
Giang Đào: Chuyện gì?
Tào An: Muốn chứng minh một chuyện, đấy là anh không thành thật như em nghĩ đâu.
Giang Đào buông điện thoại trên tay xuống, chui vào trong chăn.
.
Bảy giờ sáng, Tào An đứng trước chiếc xe Jeep màu đen, thông qua tấm kính của nhà bếp, anh nhìn bạn gái mình đang đi về phía cửa, một lúc sau, bạn gái của anh bước ra khỏi cửa, trên mặt còn đeo thêm một chiếc khẩu trang.
"Lại bị cảm rồi?" Thấy ánh mắt trốn tránh của cô, giọng Tào An trầm xuống.
Bạn gái trừng anh một cái rồi mặc kệ anh, lên xe trước.
Tào An thấy thế cũng bước lên xe. Khi thắt dây an toàn, anh nhìn sang bạn gái của mình đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế phụ lái, vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên túi của cô.
Lông mi của Giang Đào run lên, lập tức dùng tay phải vỗ vào tay của anh.
Thành thật cái gì chứ, rõ ràng là vừa thành thật vừa không thành thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...