Đối tượng xem mắt có vẻ ngoài rất dữ

“Hôm nay là ngày cuối tuần, ánh mặt trời xán lạn như vậy, Tào đại ca không hẹn cậu đi chơi hả?”
 
Trong công viên hồ Phỉ Thúy, Phương Nhụy khoác cánh tay Giang Đào, nháy mắt mờ ám.
 
Giang Đào: “Anh ấy toàn chọn hôm tớ nghỉ cả ngày để hẹn hò, tối nay tớ có ca trực.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thật là chu đáo đó nha, tuần vừa rồi có tiến triển gì mới không?”
 
“Không khác trước kia lắm, đưa đón một ngày hai lần, trên đường đi tán gẫu vài chuyện vu vơ.
 
Phương Nhụy: “Không phải chứ? Cuối tuần trước anh ấy còn đến giúp bà ngoại làm cá, tớ còn tưởng tuần này hai người các cậu sẽ có tiến triển thần tốc nữa cơ, tối thiểu thì cũng nắm tay gì đó chẳng hạn.”
 
Giang Đào: “Đâu có nhanh như vậy chứ.”
 
Phương Nhụy: “Nhanh gì mà nhanh, không tính tới lần đầu tiên hai người ăn cơm với nhau mà tính từ lần thứ hai cậu đồng ý thử tiến tới với anh ấy thì hai người đã tiếp xúc với nhau được cỡ một tháng rồi nhỉ. Tớ kể cậu nghe, có ông đi xem mắt ba lần đã dám lôi nhau ra nhà nghỉ rồi ấy chứ, Tào đại ca tấn công dồn dập cỡ đó, ngay cả bà ngoại cũng đã bị anh ấy chinh phục, tớ còn tưởng đứng trước một quả đào non mềm mọng nước như cậu thì anh ấy phải táo bạo hơn nhiều cơ, nào là đè lên xe đè lên tường gì đó nè, với vóc dáng nhỏ nhắn của cậu thì anh ấy đè một phát đố cậu thoát được đấy.” 
 
Giang Đào bị cô ấy nói đến mức hoảng hốt, may là….
 
“Anh ấy không phải loại người như vậy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ khuôn mặt có khí chất hung dữ như sói ra thì lời nói và hành động của Tào An đều vô cùng lễ độ, không biết nói những lời màu mè hoa mỹ, cũng không cố ý tiếp xúc thân thể với cô. Thậm chí, nếu không phải Tào An cứ nhất quyết kiên trì đưa đi đón về, chỉ nhìn vào mỗi lịch sử trò chuyện Wechat của bọn họ, toàn bộ chỉ có mấy câu đối thoại nhạt toẹt nào là: “Tôi tới rồi”, “Được, đợi lát nữa gặp” thì quan hệ của bọn họ càng giống mối quan hệ giữa tài xế taxi và hành khách chứ không phải là hai bên xem mắt đã khá là quen thân.
 
Phương Nhụy cười xấu xa hai tiếng, kéo cô đi đến chỗ ít người, thuận tiện thì thầm: “Tào đại ca không phải loại người như vậy ấy hả? Vậy nếu đêm nay anh ấy đột nhiên hôn cậu thì cậu có cảm thấy phản cảm hay không?”
 
Mặt Giang Đào càng nóng hơn, ghét bỏ hất cánh tay chị em tốt của mình ra: “Sao cậu cứ luôn nghĩ đến mấy chuyện không nghiêm túc này vậy.”
 
Phương Nhụy dính chặt lấy cô ấy như băng dán cá nhân: “Tớ đang giúp cậu phân tích tình cảm đấy nhé.”
 
Giang Đào bịt tai né tránh.
 
Phương Nhụy: “Tuy rằng cậu không chịu nói nhưng qua thái độ của cậu tớ đã hiểu rõ rồi, khà khà.”
 
Giang Đào chạy đến bên hồ ngắm mấy con thủy điểu.
 
Phương Nhụy: “Ôi chao, người có đối tượng hẹn hò mới ngắm chim uyên ương chứ người độc thân như tớ nào chịu nổi.”
 
Giang Đào: “…”
 
Đó không phải chỉ là một đôi vịt trời thôi sao, đâu phải chim uyên ương gì chứ.
 


 
Buổi chiều Giang Đào ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, năm rưỡi mới thức dậy, cùng ăn cơm tối với bà ngoại.
 
Đồng hồ điểm bảy giờ, Tào An đúng giờ đứng ở ngoài cửa sổ. Giờ này bà ngoại cũng đã ra ngoài, thời tiết ấm áp hơn, nhóm khiêu vũ quảng trường của các cụ ông cụ bà càng hăng hái hơn.
 
Giang Đào khóa cửa cẩn thận.
 
Tào An đứng phía trước chiếc xe việt dã màu đen, nhìn thấy cô, anh vòng qua mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lái.
 
Anh vẫn như thường lệ nhưng đêm nay lúc Giang Đào bước về phía anh từng bước một, không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới mấy lời chọc ghẹo của Phương Nhụy, đè lên tường thì cô hiểu nhưng đè lên xe nghĩa là gì chứ? Đè cả người lên trên xe?
Đừng thấy mui xe của chiếc xe này chỉ cao bằng Tào An, trước mặt Giang Đào lại không khác gì một bức tường.
 
Giang Đào tự cảm thấy rằng cô không hề để lộ ra biểu tình rối rắm lung tung gì trên mặt cả.
 
Nhưng cô nàng điều dưỡng nhỏ bé trong mắt Tào An vẫn dè dặt như lần đầu gặp gỡ, đôi mắt đen láy, long lanh nước nhìn trái ngước phải nhưng không dám nhìn thẳng mặt anh.
 
Đến gần rồi, thấy đỉnh đầu cô mới cao đến cổ mình, Tào An có thể hiểu được sự căng thẳng của cô.
 
Anh rất cao, hơn nữa với khuôn mặt này của anh cô có thể đồng ý qua lại với anh là đã rất dũng cảm rồi.
 
“Hôm nay tôi gặp dì út, dì ấy hỏi tôi có phải vẫn đang theo đuổi em hay không, tôi nói phải.”
 
Sau khi lên xe, Tào An gợi chủ đề nói chuyện.
 
Giang Đào cũng không ngoài ý muốn: “Rất nhiều đồng nghiệp đều từng thấy anh đưa đón tôi, nhất định cô Vương cũng nghe nói đến.”
 
Tào An: “Dì ấy có tìm em hỏi chuyện gì linh tinh không?”
 
Giang Đào nở một nụ cười, nhìn vào cửa kính xe nói: “Bà ấy hỏi có phải anh vẫn đang quấy rầy tôi hay không, nếu đúng bà ấy sẽ giúp đỡ giải quyết.”
 
Tào An không hỏi cô trả lời thế nào mà chuyển chủ đề tán gẫu sang chuyện hoa cỏ: “Bên mẹ tôi trồng hai chậu hoa mẫu đơn, đã có hai bông nở hoa rồi, mẫu đơn ở vườn bách thảo bên kia chắc cũng bung nở rồi, ngày mốt có muốn đi ngắm không? Đưa bà ngoại theo cùng.”
 
Những cánh hoa đào hoa mai đã rơi rụng, mẫu đơn thược dược lại sắp đương độ khoe sắc, hơn nữa phần lớn cây cối đều đã xanh mơn mởn, vườn bách thảo hấp dẫn ngày càng nhiều du khách.
 
Giang Đào: “Đi chứ, lúc nào về tôi hỏi xem ý bà ngoại thế nào.”
 
Đưa Giang Đào đến bệnh viện xong, Tào An lái xe đến chỗ ông cụ.
 
Mới tám giờ tối, ông cụ còn đang đi dạo quanh vườn bách thảo, một con Border Collie đen trắng lẽo đẽo bên cạnh, nhìn thấy Tào An thì lập tức chạy tới.
 

Tào An vuốt ve đỉnh đầu con Border Collie.
 
Ông cụ: “Sao lại đến đây vào ban đêm thế này?”
 
Tào An: “Ban ngày bận quá, ban ngày hay ban đêm gì cũng đến trò chuyện với ông.”
Ông cụ: “Bận theo đuổi bạn gái hả? Vậy cháu cứ việc bận, ông không cần cháu đến trò chuyện cùng.”
 
Cho dù cháu trai không thích nói chuyện nhưng đột nhiên tuần trước lại đưa theo một con cá, ông ấy ít nhiều gì cũng đoán ra được.
 
Tào An cũng không phủ nhận.
 
Ông cụ: “Nhà chúng ta đều là người đàng hoàng, cháu cũng phải đàng hoàng đứng đắn theo đuổi con gái người ta, đừng có học theo mấy thói lưu manh. Như ba cháu ấy, ngay buổi đầu đã để lại ấn tượng cực kỳ xấu với mẹ cháu, theo đuổi những hai năm mới thành công.”
 
Tào An: “Cháu biết rồi ạ.”
 
Ngày hôm sau, ông cụ thức dậy lúc sáu giờ sáng, đứng trên ban công, vừa lúc nhìn thấy cháu trai chạy từ ngoài đường cái đến, mặc một bộ áo quần thể thao màu đen, tay dài chân dài, thân hình rắn chắc tràn đầy sức trẻ làm cho ông nhớ đến những năm tháng tuổi trẻ của mình.
 
Ông cụ đang bùi ngùi xúc động, bỗng nhiên nhìn thấy cháu trai dừng lại, một tay ôm bên phải bụng dưới, không thấy rõ trên mặt có vẻ đau đớn hay không, cuối cùng không chạy tiếp được nữa mà đi bộ về.
 
“Không sao chứ?” Ông cụ xuống tầng hỏi.
 
Tào An: “Không sao ạ, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
 
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, quả nhiên triệu chứng đau bụng đã biến mất.
 
Hơn tám giờ anh đến bệnh viện đón Giang Đào tan ca đêm, hẹn kỹ thời gian xuất phát ngày mai. Sau đó, Tào An lái xe đến công trường.
 
Bụng lại đau âm ỉ thêm hai lần nữa nhưng không nghiêm trọng lắm nên Tào An cũng không để ý.
 
… 
 
Trong vườn bách thảo, Giang Đào, Tào An chia ra đi hai bên bà ngoại, chậm rãi đi dạo loanh quanh.
 
Có bà ngoại ở đây, Giang Đào nhẹ nhõm không ít, Tào An thì chỉ chủ yếu đảm nhiệm vị trí thợ chụp ảnh.
 
Bởi vì thân hình cao lớn, Tào An hoặc khom lưng hoặc ngồi xổm xuống chụp, lần ngồi xuống này, cảm giác đau bụng đó lại xuất hiện.
 
Tào An không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn đưa bà cháu Giang Đào đến trung tâm thương mại ăn trưa nhưng vừa tiễn hai người về tiểu khu Hòa Bình xong, Tào An không tiếp tục chậm trễ nữa, đi thẳng tới bệnh viện.
 

Sau khi làm một loạt thủ tục kiểm tra, bác sĩ kết luận: “Viêm ruột thừa mãn tính, nhìn vào trường hợp của anh, có lẽ tháng mười năm ngoái đã từng bị viêm ruột thừa cấp tính. Lúc đó đã dùng phương pháp điều trị cầm chừng nhưng với tình trạng bây giờ, tôi đề nghị tốt nhất là cắt bỏ.”
 
Người bệnh bình thường có thể sẽ hơi do dự, Tảo An chỉ im lặng vài giây, hỏi: “Ngày nào có thể phẫu thuật?”
 
Bác sĩ gõ vài cái trên bàn phím, đáp: “Ngày mai đến đây nhập viện, làm một vài kiểm tra, thứ năm sẽ sắp xếp phẫu thuật.”
 
Tào An cầm giấy nhập viện quay lại chỗ ông cụ rồi lại thông báo với gia đình một tiếng.
 
Thái độ của ba Tào không khác lắm so với ông cụ: Tiểu phẫu thôi, cắt cũng tốt, đỡ phải để lại hậu quả lâu dài sau này.
 
Mẹ Tào: Muốn mẹ đến bệnh viện chăm sóc con không?
 
Ba Tào: Nó cũng ba mươi tuổi rồi, không phải ba tuổi, lúc tôi nằm viện đâu thấy bà đến bệnh viện chăm sóc tôi?
 
Mẹ Tào: Con người ấy mà, phải tự hiểu được giá trị bản thân mình.
 
Hai vợ chồng ầm ĩ xong rồi, Tào An mới lên tiếng: Không cần, cùng lắm thì ngày làm phẫu thuật xong cần người giúp đỡ, chú Vương sẽ đến giúp con.
 
Chú Vương chính là tài xế chuyên trách của ông cụ, đã bốn mươi tuổi, mọi mặt đều rất đáng tin.
 
Mẹ Tào cố ý nói với ba Tào: Lúc tôi không ở đây, ông đến bệnh viện thăm Tiểu An nhiều vào.
 
Ba Tào: Tiểu An, vậy mà bà cũng gọi ra miệng cho được.
 
Hai vợ chồng lại không coi ai ra gì tiếp tục đấu khẩu.
 
Tào An cất điện thoại di động.
 
Một đêm trôi qua, trời lại sáng.
 
Giang Đào ngồi ở phòng khách, nghe thấy tiếng xe dừng ở bên ngoài, cầm theo đồ ăn nhẹ bữa sáng bà ngoại đã chuẩn bị sẵn rồi đi thẳng ra ngoài.
 
Vẫn là chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc, Tào An vẫn đứng ở trước xe nhưng ở vị trí người lái lại là một ông chú xa lạ.
 
Tào An quét mắt đến phòng bếp, thấp giọng giải thích: “Đây là chú Vương, hôm nay chú ấy đưa tôi đi.”
 
Giang Đào không hiểu lắm, gật nhẹ đầu với chú Vương đang mỉm cười hòa ái. Cô đi theo Tào An ngồi xuống băng ghế sau, lúc này mới tò mò hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”
 
Tào An nhìn cô nói: “Viêm ruột thừa, chiều hôm qua đã có chẩn đoán chính xác, hôm nay nhập viện, ngày mai phẫu thuật.”
 
Giang Đào ngân ngẩn cả người, ánh mắt rơi xuống bên phải bụng anh: “Vậy có phải hai ngày nay anh vẫn cảm thấy không thoải mái hay không?”
 
Vậy mà anh lại cố gắng chịu đựng cơn đau do viêm ruột thừa gây ra để đi dạo vườn bách thảo cùng cô và bà ngoại? Hôm nay sắp phải phẫu thuật rồi mà vẫn muốn đến đây đón cô?
 
Tào An: “Cũng tàm tạm, lúc ấy không đau lắm.”
 
Giang Đào cũng không biết nên nói gì cho phải.
 

Chẳng mất bao nhiêu thời gian họ đã đến bệnh viện, Giang Đào phải đến khoa điều trị nội trú để bàn giao, Tào An còn phải đi làm thủ tục, có chú Vương đi cùng, không cần Giang Đào phải giúp đỡ gì cả.
 
Tầng năm khoa điều trị nội trú.
 
Điều dưỡng trưởng khoa Vương Hải Yến nhanh chóng nối gót theo Giang Đào hàn huyên tán gẫu: “Hôm nay Tào An nhập viện, bên em đúng lúc có giường trống, sắp xếp cho em nhé?”
 
Giang Đào cũng không nghĩ gì nhiều, nhanh chóng đồng ý: “Được, không việc gì ạ.”
 
Ở bên ngoài, Tào An là đối tượng gặp gỡ của cô nhưng đến bệnh viện anh cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi. Giang Đào sẽ không đối xử đặc biệt với anh. 
 
Vương Hải Yến nhướn mày: “Không việc gì thật hả?”
 
Bà ấy lặp lại câu hỏi một lần nữa, đột nhiên làm Giang Đào nghĩ đến một việc, mặt cũng theo đó mà đỏ bừng lên: “Nếu không, hay là đổi....”
 
Vương Hải Yến không cho cô cơ hội nói hết, vỗ vỗ bả vai cô cổ vũ: “Rất tốt, tôi biết em rất thận trọng vững vàng, vừa hay trở thành tấm gương cho mấy điều dưỡng thực tập kia.”
 
Trước vẻ mặt như bị sét đánh trúng của Giang Đào, Vương Hải Yến sải những bước chân nhanh chóng và lão luyện rời đi, tiếp tục dẫn dắt công việc của hôm nay.
 
Giang Đào cũng bề bộn nhiều việc, giữa những công việc bận rộn quen thuộc hàng ngày như truyền dịch, tiêm thuốc, kiểm tra trạng thái khôi phục của miệng vết thương, đi theo bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, cô tạm thời vứt Tào An ra sau đầu. 
 
Mãi cho đến khi bệnh nhân ở giường số một phòng số tám do cô phụ trách làm thủ tục xuất viện, Tào An làm thủ tục nhập viện với tư cách bệnh nhân mới dọn vào.
 
Trước tiên Giang Đào đeo khẩu trang.
 
Tại phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú thông thường của khoa ngoại tổng quát, không phải khoa truyền nhiễm, cả bác sĩ và y tá đều không cần đeo khẩu trang khi kiểm tra phòng bệnh, chỉ phải đeo khẩu trang khi thực hiện một số thao tác. Ngoài lí do cân nhắc đến sự thoải mái trên mặt của bản thân điều dưỡng, cũng là để xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân và người nhà. Rất nhiều bệnh nhân, người nhà đều quan tâm đến tình trạng bệnh của mình, lúc đặt câu hỏi họ sẽ quan sát kỹ biểu hiện của điều dưỡng. Nếu biểu hiện của điều dưỡng thoải mái, bệnh nhân sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
 
Trong thời gian hẹn hò gặp gỡ, Giang Đào đã có thể thoải mái hơn khi ở chung một chỗ với Tào An, ít nhất cô có thể chịu đựng được ánh mắt nhìn cô chăm chú của Tào An, cô không nhìn anh là được.
 
Nhưng cứ nghĩ tới việc hôm nay cô nhất định phải chuẩn bị vệ sinh da trước phẫu thuật cho Tào An, lúc đối mặt với anh lần nữa, Giang Đào không thể khống chế nhiệt độ trên mặt nóng lên, chỉ có thể mượn khẩu trang để che giấu.
 
Quầy làm việc của điều dưỡng.
 
Tào An vừa xuất hiện, gần như hấp dẫn tầm mắt của tất cả điều dưỡng và những bệnh nhân đang tản bộ xung quanh, có điều dưỡng nhận ra Tào An bắt đầu chuyện phiếm.
 
Ông trùm xã hội đen tất nhiên đáng sợ nhưng nếu ông trùm xã hội đen này có thể cung cấp một quả dưa lớn cực kỳ thú vị, vậy thì quần chúng ăn dưa sẽ không sợ nữa.
 
Đối mặt với những ánh mắt nhiệt tình của nhóm đồng nghiệp ăn dưa bắn tới, vành tai của Giang Đào đỏ rực, gần như chết lặng đưa cho Tào An một tờ đơn đăng ký, bảo anh điền vào.
 
Tào An liếc nhìn vành tai của cô một cái, thấp giọng hỏi: “Có phải tôi gây thêm phiền phức đến cho em không?”
 
Thành phố Đồng là thành phố nhỏ, bệnh viện số một thành phố Đồng cũng là bệnh viện cấp ba duy nhất trong vùng. Là một bệnh nhân, theo bản năng Tào An lựa chọn đến đây thăm khám.
 
Giang Đào lắc đầu.
 
Không liên quan đến anh, đây là khảo nghiệm đối với tinh thần chuyên nghiệp của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui