Nếu lúc này không ai lưu ta lại có lẽ ta cũng sẽ đi khỏi đó, may mắn có người lên tiếng nói "Hoàng hậu, ngươi nói quá lời rồi, nơi đây tất nhiên có chỗ cho ngươi"
Người nói chuyện không phải là An phi mà là Liên phi, giọng nói không phụ bề ngoài của nàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm nhạc, nhưng châu ngọc rơi trên tảng băng.
Có người cho ta bậc thang ta sẽ trèo lên.
Ta chậm rãi đi đến cạnh các nàng.
Trên bàn đá có rượu ấm, An phi đang uống rượu.
Trong mắt Liên phi cũng không có người này, con ngươi đen láy không nhiễm chút cảm xúc, bị ánh mắt nàng nhìn thẳng, cả người ta đều cảm thấy lạnh buốt.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
"Đúng vậy, trước kia chưa từng gặp qua thái phi" Ta nói.
An phi nắm lấy cổ tay của ta nói "Ngươi vừa gầy vừa xấu, có tư cách gì làm hoàng hậu?"
"Vận mệnh" Ta trả lời.
Nàng phì cười nói "Vận mệnh, thật là cách giải thích hợp lý.
Ta thấy ông trời bị mù rồi, không nhận ra đâu là xấu đẹp"
An phi xinh đẹp so với mỹ nhân trong hậu cung càng đặc biệt hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong lưu mị hoặc.
Trên mặt luôn mang theo nụ cười xấu xa, mông to ngực bự dập dìu làm người khác không thể nào nghĩ nàng là nữ nhân đàng hoàng.
Liên thái phi nói "Thái hậu tuyển hoàng hậu đương nhiên sẽ chọn người có phẩm chất cao quý, làm sao có thể chọn bình hoa di động chỉ có nét hào nhoáng bên ngoài"
"Bởi vì thái hậu cũng là một nữ nhân xấu xí, không muốn thấy người khác xinh đẹp hơn mình" An phi tức giận bất bình.
Liên thái phi không liếc mắt đến nàng, nói "Ai cũng chưa từng tận mắt thấy thái hậu, đừng nói lời hàm hồ.
Làm sao thái hậu có thể là người xấu xí được, nói ra lời này không sợ bị người khác nghĩ mình dụng tâm hay sao"
Ta âm thầm thở dài, thì ra đóa hoa sen [1]này cũng chỉ là nữ nhân thông thường, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhưng mà nghe nàng nói có vẻ nàng cũng đứng về phía thái hậu.
[1] Đóa hoa sen: ám chỉ Liên phi.
Liên nghĩa là sen.
Liên thái phi lần từng hạt phật châu trên chuỗi hạt, một đôi tay trắng noãn thuần khiết như bạch ngọc.
Còn móng tay An phi thì sơn màu đỏ tươi, đầu ngón tay thon dài trắng noãn cũng rất đẹp.
Nói hết câu cuối cùng vẫn không có kết quả, An phi uống rượu, uống thật gấp gáp, sau đó thì bị sặc, tiếp đến thì bắt đầu ho khan.
Liên phi lấy một cái khăn tay đưa cho nàng.
An phi không nghĩ ngợi liền vứt đi.
Liên phi không tức giận, tự ngồi lần hạt phật châu nghĩ về kinh phật.
Ta thấy trận mưa này tạm thời khó mà ngớt, ta cũng vô cùng sốt ruột, nhất là đối mặt với hai vị này, trong lòng càng khẩn trương hơn.
Nghe nói lão hoàng đế tiền triều sống đến già mà không chết là vì trộm tuổi, chuyện hoàng đế làm mỗi ngày là thú lão bà, không ai có thể thống kê hết hắn đã thú được bao nhiêu lão bà.
Nhưng theo ta cảm thấy thì con số đó không thể xem thường được, nghe nói phi tử đem chôn cùng đều nhét đầy cả lăng mộ, phi tử còn sống bây giờ cũng chứa đầy mấy chục cái lãnh cung, một số người có gia đình quyền thế thì không ai dám nhốt các nàng vào lãnh cung, để các nàng tiếp tục sống trong hậu cung.
Thái hậu và An phi đều là món nợ phong lưu mà lão hoàng đế lưu lại.
Lúc này đầu gối ta truyền đến cảm giác khác thường, sau đó liền cảm thấy trên đùi bị vật gì đó chạm vào, còn hướng vào bên trong mà sờ nữa chứ.
Toàn thân ta không tự chủ được liền cứng ngắc, ta đưa tầm mắt nhìn xuống thì thấy trên váy của mình là đầu ngón tay đỏ tươi.
Lần này không chỉ có thân thể ta cứng ngắc mà còn có khuôn mặt của ta.
Tay nàng sờ soạng khắp nơi, cảm giác khác lạ làm toàn thân ta đều nổi da gà, ta ngồi trên ghế mà cứ ngỡ như đang ngồi trên đống lửa, cả người không yên, quay bên trái rồi nghiêng bên phải, trốn cách nào cũng trốn không khỏi bàn tay nàng.
An phi cười tủm tỉm hỏi "Hoàng hậu, ngươi sao vậy?"
"Có sâu bò trên người ta" Ta nói.
Liên thái phi nói "Có sâu bò trên người còn không mau tiêu diệt" Nàng nói mà có thâm ý khác liếc nhìn An phi.
Ta nói "Không sao, không sao.
Ông trời có đức phóng sinh, không thể tùy tiện sát sinh được"
"Không ngờ hoàng hậu cũng có tâm như vậy, thiên hạ này thật may mắn" Liên thái phi nói với ta.
Cái tay kia rốt cuộc sờ lên trên đùi ta, ta nghĩ mình còn phải nhịn nhục, không thể phạm sai lầm được, ta lập tức đứng lên, tránh sang một bên, nói "Chân ta tê quá, đứng một chút cho đỡ tê"
An phi rất bình tĩnh rút bàn tay về, tự rót cho mình một chén rượu ung dung uống.
Mùi rượu tràn ngập quanh đây.
Ta đi ra cạnh đình viện, nhìn qua màn mưa về phía cây tùng sau hòn non bộ.
Không biết khi nào thì Liên thái phi đã đi đến bên cạnh ta, tay lần chuỗi hạt nói với ta "Hoàng hậu có quen ở trong cung không?"
"Ở đây cùng với ở nhà cũng không có gì khác nhau"
"Đêm ngủ được không?"
"Hả?!" Không quan tâm xem ban ngày ta ăn cơm có ngon không mà lại đi để ý chuyện ban đêm ta ngủ có được không, Liên thái phi này có ý gì đây? Lòng ta nghĩ một chuyện, nói "Ăn no ngủ say, ngày nào cũng như ngày ấy"
"Thoạt nhìn hoàng hậu là người vô dục vô cầu" Liên thái phi nói.
Ta nói "Đây cũng là một trong những ưu điểm của ta"
"Cũng khó trách ngươi tiến cung nhiều ngày như vậy mà cũng không có ai ngăn đón ngươi"
An phi thấy sự tình xả lên người nàng liền buông chén rượu nói "Ngươi nhiều lời"
Ta nói "Không sao, không sao, người không biết không có tội"
Liên thái phi nói "Ngươi nên học thái hậu cách thế nào để tạo uy nghiêm đối với kẻ khác, tránh cho người khác khi dễ ngươi"
"Đa tạ thái phi quan tâm"
"Ta chỉ suy nghĩ cho hậu cung" Liên thái phi rất lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó trở về chỗ của mình ngồi.
An phi ngẩng đầu lên nói "Kỳ thật, ngươi không cần phải học hỏi...thái hậu, tránh cho tạo thành tư thế âm dương quái khí.
So với thái hậu, hiểu biết của bổn cung không hề ít..."
"Nhưng nàng ta là thái hậu, còn ngươi chỉ là một thái phi" Liên thái phi nói.
An phi tức giận đỏ mặt, ánh mắt toát ra lửa hồ ly, trừng mắt nhìn Liên thái phi.
Liên thái phi nhắm mắt lại niệm kinh phật, không để ý đến nàng đang trừng mắt mình.
Sau khi trở về cung, tiểu Thúy nói cho ta biết, An thái phi và Liên thái phi hai người này đã sớm thủy hỏa bất dung từ lâu.
Năm xưa khi hai người tiến cung, An phi liền dựa vào mị thuật làm cho lão hoàng đế sủng ái vô cùng, vừa mới vào cung thì đã hàng đêm tìm hoan cùng hoàng đế, đến nỗi thân thể suy kiệt, làm cho hậu cung chẳng ra thể thống gì.
Sau đó thái hậu ra tay đưa An phi vào lãnh cung, mới bảo vệ được sinh mệnh của An phi.
Còn Liên phi thì lại trái ngược hoàn toàn, nàng như sen trắng nổi trên mặt nước, là thần tiên không nhiễm bụi trần, hoàng đế thích sự phong nhã của nàng nên đã ban cho nàng danh Liên phi, xem nàng như tiên nữ mà quỳ gối, Liên phi tự mình muốn vào ở trong lãnh cung, nguyên nhân là không muốn tranh giành cùng những phi tần khác, nàng muốn tìm một nơi thanh tĩnh trong hoàng cung để suy nghĩ.
Lão hoàng đế yêu nàng điên cuồng cho nên nàng muốn cái gì liền đáp ứng cái đó, sau đó Liên phi nói nàng rất muốn xuất gia, lão hoàng đế sợ chết khiếp, hắn nói trăm ngàn lần không thể, một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà xuống tóc thì còn gì là đại mỹ nữ nữa, lão hoàng đế đau lòng Liên phi, mặc dù cho nàng tu hành nhưng không cho xuống tóc.
Liên phi ở trong hậu cung đến nay không hề ra ngoài, cũng xem như là xuất gia một nửa.
Tùy rằng gia thế Liên thái phi không hề tầm thường, chỗ dựa cũng rất vững chắc, nhưng nàng không có lòng dạ nào đi tranh đoạt với kẻ khác, cho nên không đáng nịnh bợ.
Hơn nữa, Liên thái phi và những phi tần khác không thân cận, những người kia cũng không thích tìm nàng, ngoài phòng ở của nàng chỉ có hai hàng cây cao vút, ngoài ra chẳng có ai qua lại.
Nhưng mà chỉ có An phi mới có thể mời nàng đi ra ngoài, nếu thấy Liên phi ở bên ngoài thì nhất định sẽ có An phi bên cạnh.
—-
Tiểu hoàng đế còn nhỏ, tính tình cũng như trẻ con, ai làm hắn mất hứng thì hắn liền sai người đem tên đó ra chém đầu, hoặc là chu vi cửu tộc, hắn chỉ cần nói ra như vậy thì hạ nhân đều quỳ rạp dưới mặt đất, hai chân mềm nhũn cầu xin tha thứ, vì thế hắn nói cái gì mọi người đều đáp ứng hắn.
Ta bắt đầu nghĩ đây chính là tình huống đặc thù, cùng hắn thành thân chưa được nửa tháng, ta đã nghe hắn nói chém đầu mấy trăm lần, đồ ăn không hợp khẩu vị hắn cũng có thể đem người ta ra chém đầu, ngay cả tâm trạng không vui hắn cũng chỉ thẳng vào mặt người ta nói đem ra ngoài chém.
Tuy tiểu hoàng đế nói ra nhiều lời vô lý, nhưng đó là thánh chỉ, là mệnh lệnh, ai không nghe lời liền đem ra chặt đầu.
Hiện tai hoàng đế còn nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, nhưng mà người khác vẫn phải nghe, cũng may là thực quyền đều nằm trong tay thái hậu, muốn chặt đầu ai còn phải có tiếng nói của thái hậu.
Nếu như tiểu hoàng đế tạo thành thói quen, sau này gặp chuyện gì không vừa ý đều ra lệnh chém đầu, vậy thì làm sao đây?
Đánh đánh giết giết tạo thành thói quen, nếu hắn đem người trong cung giết hết thì hoàng cung này cũng chỉ còn lại mình hắn.
Buổi chiều, thái hậu cho gọi ta qua chỗ nàng tâm sự, giao lưu cảm tình một chút, kêu ta qua đó cũng chỉ muốn xem ta có ý hồng hạnh vượt tường hay không [1].
[1] Hồng hạnh vượt tường: Ngoại tình
Ta tới trước mặt thái hậu ngồi xuống, thái hậu hỏi cái gì ta trả lời cái đó.
Thái hậu hỏi "Mấy ngày gần đây hoàng đế ăn có ngon miệng không?"
Ta nói "An ngon, một chút thì ăn được một chén cơm"
"Vậy ngủ có ngon không?"
"Ngon"
"Hoàng hậu, gần đây trong đầu ngươi có ý tưởng gì không?"
"Hả?! Không có ý tưởng gì hết" Ta vội nói.
Thái hậu nói "Thật sự không có sao?"
"Thật, so với bạc trắng còn thật hơn.
Trước mắt, con dâu muốn xây dựng hậu cung hòa hợp" Đạo lý lớn này nhất định phải nói ra, không biết thái hậu có tin ta hay không.
Ta còn chưa kịp nói tiếp thì có người báo tiểu hoàng đế đã đến.
Thái hậu không cho tiểu hoàng đế tới, tiểu hoàng đế không tự tiện đến chỗ này, kết quả hôm nay không biết hắn trúng gió gì mà đi tới đây, mấy cung nữ ngoài cửa ngăn đón hắn, khuyên nhủ hắn từ từ hãy vào, để họ vào bẩm báo lại cho thái hậu.
Tiểu hoàng để len lõi quả các nàng đi vào bên trong, đến trước mặt thái hậu.
Người trong rèm che nói "Hoàng thượng, ngươi quên quy củ rồi sao?"
"Mẫu hậu...ta..." Tiểu hoàng đế cuối đầu, tự mình vặn một đốt ngón tay.
Vóc dáng hắn nhỏ nhắn lại mặc long bào rất nặng, giống như một quả cầu màu vàng tròn trịa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...