A a aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư
A a aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư
A a aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư
Nghe thật du dương.
Nghe âm thanh này bỗng nhiên ta cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cả người khô nóng giống như trời tháng sáu nắng nóng mà ta đang nằm trong chăn, bên ngoài còn có mấy chậu lửa đang đốt.
Trên trán ta đổ đầy mồ hôi, ngưng thành giọt sau đó chảy xuống cổ của ta, rồi sau đó từ từ trượt xuống.
Ta trợn mắt nhìn giọt mồ hôi kia rơi xuống bộ ngực tuyết trắng của nữ nhân nằm dưới, ta nhịn không được nuốt nước bọt.
Các nàng không dừng lại, bởi vì An phi lại trêu chọc nữ nhân kia một chút, chơi đùa đến khi cả người nàng không nâng dậy nổi, đầu gối mềm nhũn ngã trên mặt đất.
An phi nâng tiểu nha hoàn xụi lơ không còn chút sức lực dậy, nói "Chịu không nổi?"
"Nương nương, tha cho nô tỳ, nô tỳ không chịu nổi nữa" Tiểu nha hoàn vừa khóc vừa nói.
"Bản cung không thương tiếc ngươi hay sao? Ta làm ngươi sợ..."
"Nương nương..." Hai mắt tiểu nha hoàn đẫm lệ.
"Sửa sang lại một chút, đừng để người khác biết ngươi ăn vụng" An phi cười giúp nàng sửa sang lại xiêm y, vuốt lại mái tóc rối.
Tiểu nha hoàn cố lấy hết dũng khí nói với An phi "Nương nương, nô tỳ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nương nương thật tốt.
Nô tỳ không mong gì cao xa, chỉ mong trong lòng nương nương có nô tỳ là được rồi"
"Đứa ngốc" An phi cười nói.
Tiểu nha hoàn đi trên đường giống như đang bước trên mây, đầu gối run run, cước bộ loạng choạng, cả người mềm nhũn cố gồng mình để đi từng bước, chưa được mấy bước đã thở hồng hộc.
Ta sợ mình bị An phi phát hiện, thở cũng không dám thở mạnh, ôm chặt lấy thân cây cho đến khi sắp chịu không nổi nữa.
An phi vuốt tóc sau đó nhẹ nhàng bước đi, bộ dáng thước tha thật phong lưu quyến rũ.
Hô....!Rốt cuộc ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó thật bất cẩn mà té từ nhánh cậy xuống đất.
—-
Chạng vạng tối, trong cung gõ mõ báo đã đến giờ ăn cơm, lúc này mỗi góc của hoàng cung đều bay ra mùi thơm.
Ta thì ngồi một góc chờ người tới.
Tiền công công đang ôm một bụng đồ linh tinh đi đến chỗ ta, ta nhìn thấy hắn liền có cảm nghĩ hắn đang mang thai mười tháng.
Hắn chạy đến trước mặt ta thở hồng hộc, lấy tay lau mồ hôi, sau đó bắt đầu cởi y phục.
Ta vội vàng cúi đầu, sợ nhìn trúng thứ không thể nhìn.
Người ta vẫn là hoa cúc khuê nữ à nha.
Trong bụng Tiền công công giấu mấy túi gì đó, mỗi túi đều gói thật kỹ, mặt trên còn in chữ nổi tiếng.
Tiền công công đem mấy túi đồ ta đặt mua đến trước mặt ta, ta định vươn tay lấy nhưng hắn liền rụt lại, nói "Bức tranh đâu?"
Ta lấy bức tranh từ dưới tảng đá ra đưa cho hắn.
Hắn ôm bức tranh trong ngực tỏ vẻ thương cảm, không ngừng vuốt ve nói "Ngươi thật đáng giận mà, ngươi có biết đây là tác phẩm nghệ thuật quý giá không hả?"
"Ờ" Ta không nghĩ kẻ ham tiền như mạng mà cũng trân trọng tác phẩm nghệ thuật, nhưng mà đối với ta mà nói một bức tranh treo trên tường mà cũng có thể đổi được mấy thứ đồ thì cũng coi như là bảo bối.
Nếu lúc ấy ta không nhanh tay giữ lại thì có lẽ nó cũng bị xé nát giống như bình hoa.
Ta mở gói đồ ra, nhìn thấy bánh nhân thịt bên trong, còn có cái yếm nhỏ nữa.
Ngoài ra còn có vài thứ đồ mua ngoài phố có thể chơi.
Bánh nhân thịt là món lúc trước ta thích nhất, ăn vừa ngon lại rẻ, bên trong là thịt mềm mại, vỏ bánh bên ngoài vừa xốp vừa giòn, hương vị vô cùng thơm ngon.
Còn cái yếm nhỏ là là chuẩn bị riêng cho thái hậu.
Tuy rằng cái yếm không phải tinh xảo gì, lại càng không giống như nội y được may trong hoàng cung, tinh tế mềm mại.
So với đồ dùng hoàng gia thì vẫn còn kém xa, nhưng không biết vì sao ta lại quyết định mua thứ này cho thái hậu, không phải, là mua cho tiểu cung nữ câm điếc kia.
Ta thử tưởng tượng khi nàng nhìn thấy thứ này sẽ có biểu cảm gì, nghi ngờ? Tiếp nhận? Hay là vui mừng?
Ta đem mấy thứ này gói lại một lần nữa, sau đó đi tới cây đại thụ lần trước.
Ta nhảy lên cây ghé mắt nhìn vào hậu viện, không thấy thái hậu cũng không có người khác.
Ta trèo qua tường nhảy xuống đất, ta đem mấy thứ kia giấu vào góc tường, sau đó xoay người tim một tảng đá trên mặt đất, chỗ tiểu cung nữ hay ngồi vẽ một mũi tên.
Ta muốn nàng thấy mũi tên sẽ nhìn theo hướng ấy mà tìm.
Giải quyết hết mọi chuyện, ta đứng dậy phủi tay, quay trở về làm hoàng hậu của ta.
—-
Ta muốn khi nào tiểu cung nữ ra ngoài sân thì sẽ nhìn thấy mũi tên ta vẽ, sau đó liếc mắt một cái sẽ thấy hình vẽ mà đi đến góc tường lấy đồ ta đã giấu.
Nhưng mà ngày hôm sau lúc thái hậu cho gọi ta đến gặp, ta mới biệt mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Hoàng hậu, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Giọng nói của thái hậu truyền ra từ sau bức rèm, ta nghe giọng nói này tim liền đập liên hồi, lúc này không phải bởi vì động tâm mà là sợ hãi.
Bởi vì trước khi ta vào trong thì thấy cung nữ cầm một gói đồ gì đó rất quen mắt, thứ đó chính là lễ vật, nhưng mà hôm nay lại biến thành tang vật.
Hôm qua nghe đâu cấm vệ quân báo là có thích khách đột nhập hậu cung ám sát thái hậu, kết quả là hắn không làm được gì.
Ngự lâm quân phụng mệnh lục soát tẩm cung của thái hậu, kết quả là tìm thấy dấu vết của Bạch Liên giáo để lại, sau đó thì tìm được gói đồ mà ta cố tình giấu.
Thủ lĩnh của ngự lâm quân là ngươi có kinh nghiệm bắt thích khách mấy chục năm, hắn kết luận, đây chính là tà vật của Bạch Liên giáo, sẽ mang đến điềm xui xẻo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...